“A, chú phải đi nhanh như vậy sao?” Duy Hạo có chút ngạc nhiên, không nghĩ đến Duy Kì đi nhanh như vậy, cậu còn muốn nghe thêm một ít chuyện ở quân đội nha.
“Phải, bộ đội đưa tin tức đến, nói là có nhiệm vụ cho chú làm, bảo chú phải nhanh chóng quay về.” Duy Kì cười tủm tỉm giải thích. Hiện giờ Duy Nhược Hề đã tỉnh cho nên tâm tình của Duy Kì rất tốt.
“Tiểu Hạo, còn Tiểu Hề nữa các con có nhớ rõ bộ thể thuật chú đã dạy hai đứa không, phải cố gắng luyện tập cho tốt nha, nó đối với thân thể của các con rất có lợi đó.”
“Nga, đúng rồi......” Duy Kì bỗng nhiên nhớ tới một việc. “Tiểu Hề, ngày đó ở ngân hàng rốt cục là xảy ra chuyện gì vậy con?”
Ngày đó ở ngân hàng Duy Nhược Hề nói chính xác số lượng cùng vị trí bọn cướp cho Duy Kì nghe. Cũng bởi vì thông tin do Duy Nhược Hề cung cấp cho nên Duy Kì mới có thể trong một khoản thời gian ngắn đem bọn cướp tiêu diệt hết. Duy Kì đến giờ vẫn rất tò mò không biết làm sao mà Duy Nhược Hề lại biết được.
“Trời, nếu chú không nhắc đến thì con cũng quên mất.” Duy Nhược Hề đình chỉ động tác đang cuối đầu uống canh, ngẩn đầu lên suy nghĩ. “Ngày đó cũng không biết rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, bởi vì bình thường tinh thần lực của con có chút dị thường cho nên khi con an tĩnh và nhắm mắt lại chậm rãi có thể cảm nhận được mọi sự việc diễn ra xung quanh.” Duy Nhược Hề nhớ lại tình hình ngày đó liền cảm thấy kỳ diệu vô cùng.
“Tinh thần lực sao?” Duy Kì nghe xong cực kỳ kích động, tinh thần lực không biết cấp cao bao nhiêu mới đạt đến cảnh giới như vậy. “Tiểu Hề, tinh thần lực của con là cấp bao nhiêu?”
Duy ba, Duy mẹ cùng Duy Hạo cũng cảm thấy kỳ lạ, khi nào thì Tiểu Hề có thể có năng lực như vậy? Chẳng lẽ do tinh thần lực vô cùng cao hay sao? Nhớ rõ lần thí nghiệm tinh thần lực kia thì tinh thần lực của Tiểu Hề chỉ đạt đến cấp 3, làm sao lại đột ngột tăng cao như vậy.
Duy Nhược Hề nghĩ nghĩ lại nói:” Con cũng không biết tinh thần lực của mình rốt cuộc cao bao nhiêu, ở trên mạng chỉ tìm được đến đặc thù của tinh thần lực cấp 10, nhưng cũng không có phù hợp. Cho nên con không rõ tinh thần lực của mình rốt cục là cấp bao nhiêu. Cũng không biết là chuyện gì đã xảy ra.
Duy Nhược Hề ở trên mạng tra xét rất lâu nhưng cũng không tra ra được cái gì, cô còn định đến trường học của Tiểu Hạo nhìn một chút, nghe một chút về tinh thần lực nhưng mà chưa kịp đi thì đã xảy ra tai nạn.
“Chú bình thường chỉ có hứng thú với Thể thuật còn đối với Tinh thần lực thì căn bản không có nghiên cứu gì nhiều. Cho nên chú cũng không biết rõ loại tình huống của con là gì. Nhưng mà chú khẳng định tinh thần lực của con vượt qua cấp 10.” Duy Kì là người có thể thuật lợi hại, am hiểu về tốc độ. Nhưng với tinh thần lực thì anh hoàn toàn không biết gì cả.
“Cho nên, con định vài ngày nữa sẽ đến trường của Duy Hạo dự thính một chút về môn tinh thần lực.”
Duy Hạo học là máy móc cùng thực vật cho nên đối với tinh thần lực cũng không hiểu.
Duy ba và Duy mẹ cũng chỉ là chuyên gia về máy móc, cũng không hiểu biết gì.
“Được, vậy vài ngày nữa em sẽ giúp chị đăng ký một lớp học chuyên về tinh thần lực.” Ở trường của Duy Hạo cũng có nhiều người đăng ký học dự thính. Những người này đa số là tốt nghiệp rồi nhưng bởi vì có một chút vấn đề không hiểu rõ nên đăng ký học lại.
Duy Nhược Hề ăn xong canh bổ mẹ nấu liền bị đuổi về phòng nghỉ ngơi. Mẹ cô bảo cô mới vừa tỉnh lại cần phải nghỉ ngơi cho tốt. Duy Nhược Hề suy nghĩ một chút, cô cảm thấy một thời gian dài không vào trong không gian nên tiến vào Mặc Trạc xem một chút, cũng là vào an ủi ba cái cây kia, không biết chúng ầm ĩ thành cái dạng gì rồi.
Đi vào phòng Duy Nhược Hề đem cửa phòng khóa trái, cô sợ Duy Kì tiến vào không thấy cô thì thật sự phiền toái. Tuy rằng hiện tại cô đã biết chú mình là người như thế nào nhưng mà càng ít người biết càng tốt tránh chuyện phiền phức.
“Oa, chị Tiểu Hề, mấy ngày nay chị đi đâu? Em, Bình Bình cùng Anh Anh thật lo lắng co chị nha.” Đào Đào vừa thấy Duy Nhược Hề đi vào liền lo lắng mà hỏi.
Đào Đào, Anh Anh, và cả Bình Bình vừa thấy Duy Nhược Hề thì cành lá liền khua ầm ĩ.
“Đúng vậy, chị Tiểu Hề, chị làm tụi em lo lắng muốn chết.” giọng của Anh Anh nãi thanh nãi khí vang lên. Vài ngày không thấy thì giọng nói của Anh Anh đã vô cùng lưu loát.
“Chị Tiểu Hề, em thật nhớ chị a.” Bình Bình có chút nghẹn ngào cất giọng.
“Chị biết, mấy ngày nay chị có một chút việc nên không thể vào đây chơi với các em. Chị cũng rất nhớ mấy đứa.” Duy Nhược Hề cười nhìn ba cây ăn quả cất lên lời nói dối thiện ý.
Chúng nó mới nói chuyện được, không giống với cổ thụ gia gia có thể đọc được tâm tư của cô. Hơn nữa Duy Nhược Hề phát hiện khả năng nói dối của cô càng ngày càng lưu loát, lúc nói dối mặt cũng không đỏ tim cũng không còn đập hổn hển nữa.
“Nha, trái cây trên người tụi em đều chín cả rồi sao?” Duy Nhược Hề lúc này mới chú ý trái cây trên người ba đứa đều hái được rồi, chín đỏ rực. Cách đó không xa rau dưa cũng đều lớn. Lần này các loại rau dưa nhiều hết mức. Nào là cải thảo, khoai tây, cà rốt, củ cải trắng, súp lơ, ớt chuông, cải xà lách, đậu hòa lan, cà tím, dưa leo, dây mướp, bí đỏ, rau muống…., lúa cũng đã thu hoạch được, vàng tươi một mảnh, thoạt nhìn cảm thấy thoải mái vô cùng.
Duy Nhược Hề khi còn bé mới gặp qua cảnh tượng xinh đẹp như vậy, cô cảm thấy thật thoải mái. Trước kia cô nhi viện trồng rất nhiều rau và lúa mạch, khi vừa đến mùa thu một mảnh hoa cải dầu vàng rực xinh đẹp cực kỳ.
Sau khi cô lớn lên thì ngoại trừ cô nhi viện thì xung quanh đều mọc lên các nhà cao tầng. Kể từ đó Duy Nhược Hề không có gặp qua cảnh đẹp như vậy.
Hiện tại trong chính không gian của mình lại thấy được cảnh sắc tươi đẹp này một lần nữa, tuy rằng diện tích không lớn nhưng mà khi nhìn thấy thì tâm tình sẽ thả lỏng, thư thái.
Duy Nhược Hề tiện tay ở trên người Đào Đào, Bình Bình cùng Anh Anh đều hái được một ít trái cây làm hại ba cái cây một trận hoảng loạn.
Đem trái cây đến bên cạnh hồ nước rửa sạch, Duy Nhược Hề dựa dưới gốc cây nhẹ nhàng cắn một quả đào, kết quả mới cắn một ngụm nhỏ mà nước đào đã chảy tới bên trong miệng, nước đào hương vị ngọt ngào, Duy Nhược Hề nhẹ nhàng hút hết nước đi. Duy Nhược Hề thế mới cảm thấy thỏa mãn một chút. “Thật là ngon.”
Lại cắn một trái táo, thơm thơm ngọt ngào, bên trong Duy Nhược Hề còn đang ngậm một quả anh đào, toàn bộ đều là mỹ vị. Duy Nhược Hề cứ thế trái cắn một miếng táo, phải ăn quả anh đào cho đến no.
“Thật no nha, no đến mức không thể đứng dậy được. Hương vị thật tốt hại ta không nhịn được lại tiếp tục ăn thành bây giờ.” Duy Nhược Hề lau lau cái miệng lại xoa xoa cái bụng không thể chứa thêm nổi cái gì rồi nhìn ba cây ăn quả nói:” Đáng tiếc, các em không có miệng bằng không các em cứ ăn thử trái cây trên người mình thì biết, thật sự đáng tiếc.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT