Còn có, nhìn hình dáng của người con trai này có chút quen nha.

Quen? Duy Nhược Hề lại mở to hai mắt mà nhìn cho kỹ, cái người này càng xem càng giống Viêm Bân.

Duy Nhược Hề vươn tay ra, dùng ngón trỏ chọt chọt đầu người kia.

“Chết tiệt.” một tiếng chửi từ trong miệng người đó phát ra, âm thanh làm Duy Nhược Hề có chút sợ.

Viêm Bân xoa xoa chỗ đầu bị chọt, nhưng vẫn không có ngẩn đầu lên mà còn có chút tức giận nói,”Vương Chí Vũ, đừng có mà rờ đầu mình, rờ một cái nữa mình đánh cậu thành tàn phế đó.” Thanh âm có chút khàn khàn.

Viêm Bân lấy tay bóp bóp cái trán, bởi vì không có nghỉ ngơi tốt mà đầu hơi đau. Sau đó Viêm Bân chậm rãi ngẩn đầu lên thì thất thần nói, “Duy Nhược Hề, tỉnh sao?” Vẻ mặt Viêm Bân lúc này rất rất vui mừng.

Duy Nhược Hề giống như còn chưa tỉnh hẳn, vẫn cứ ngơ ngác nhìn người con trai trước mắt, lại là Viêm Bân. Vì sao anh ta lại ở chỗ này? Đây rốt cuộc là đâu? Cô nhớ rõ là cô bị trúng đạn mà. Hiện tại rốt cuộc là chuyện gì sảy ra? Duy Nhược Hề mang theo vô số nghi vấn lại nhìn Viêm Bân nhưng không biết nên mở miệng thế nào.

Duy Nhược Hề thấy Viêm Bân nhìn rất tiều tụy nhưng vẫn hướng cô tươi cười. Duy Nhược Hề lại tiếp tục dụi dụi mắt, cô tưởng mình nhìn lầm rồi. Người này sao lại nhìn cô mà cười được, thật không thể nói mà.

“Kia... Cái, anh...” Duy Nhược Hề do dự không biết mở miệng như thế nào lại nghĩ nghĩ nói tiếp:” Anh là Viêm Bân?” Bởi vì cô thật sự không thể tin được Viêm Bân lại nhìn cô cười như thế.

“Phải, anh là Viêm Bân.” Viêm Bân lại tiếp tục cười nhìn Duy Nhược Hề, thanh âm có chút cứng ngắt dường như cũng không thích ứng với cảnh tượng như vậy.

“Nga” Duy Nhược Hề thản nhiên nga một tiếng.

“A Tiểu Hề, con tỉnh rồi.” Cửa phòng đột nhiên mở ra tuyền đến một âm thanh kinh hỉ. Đánh vỡ trạng thái trong phòng hai người kia đang mắt to trừng mắt nhỏ.

Duy Nhược Hề quay đầu thấy người đến lập tức cười nói:” Mẹ, ba, Tiểu Hạo, chú, mọi người đều tới hết rồi.”

Đang đứng ngay cửa phòng chính là một nhà Duy gia, cả nhà bọn họ mỗi ngày việc làm đầu tiên chính là đến Viêm gia nhìn xem Duy Nhược Hề hy vọng Duy Nhược Hề có thể tỉnh lại.

Hôm nay vừa đến Viêm gia liền phát hiện Duy Nhược Hề ngồi ở trên giường trừng mắt với Viêm Bân, làm hại bọn họ lại nghĩ Viêm Bân khi dễ con gái nhà mình.

“Tiểu Hề, con không sao chứ, cậu ta có khi dễ con không? Con mới vừa tỉnh lại nhanh nằm xuống nghỉ ngơi đi, ngồi lâu không tốt.” Duy mẹ tiến đến cạnh giường, hung hăng trừng Viêm Bân một cái, lại vội vàng giúp đỡ con gái, cho cô thoải mái nằm xuống nghỉ ngơi.

Duy Nhược Hề dở khóc dở cười, “Mẹ, con không sao, thật đó, không tin mẹ nhìn xem. Hiện tại con cảm thấy rất tốt.” Nói xong Duy Nhược Hề liền nhấc chăn lên. Lại cảm thấy cái chăn này rất mềm mại và nhẹ vô cùng.

Duy Nhược Hề chạy đến trước mặt mẹ cô xoay hai vòng cười nói:” Mẹ, người xem, con tốt lắm, nằm ở trên giường rất nhàm chán. Chúng ta về nhà thôi.” Duy Nhược Hề ôm lấy cánh tay của Duy mẹ làm nũng, “Con cảm thấy đói bụng, về nhà mẹ làm cho con cái gì ngon ngon để ăn nha.”

Tuy rằng không biết đây là nơi nào nhưng Duy Nhược Hề chắc chắn đây không phải là nhà của cô. Cho nên phải nhanh nhanh về nhà mới tốt, có vấn đề gì thì cứ hỏi ba mẹ của mình. Nhất là đang đứng cách đó không xa Duy Nhược Hề nhìn Viêm Bân cảm thấy rất kỳ lạ.

“Được, được, về nhà, chúng ta về nhà thôi.” Duy mẹ vì vui sướng mà khóc, “về nhà mẹ sẽ làm đồ ăn ngon cho con ăn.”

Duy ba, Duy Hạo cùng Duy Kì cũng vô cùng vui vẻ nhìn Duy Nhược Hề, nhiều ngày qua tâm tình ảm đạm đều trở thành hư không, bây giờ ai cũng cảm thấy vui vẻ.

Chỉ có Viêm Bân thần sắc phức tạp nhìn bọn họ, há miệng định nói cái gì lại thôi. Chỉ là tùy ý nhìn bọn họ vui vẻ rời đi.

“Viêm Bân, cảm ơn cậu đã chiếu cố Tiểu Hề nhà tôi lâu như vậy, bây giờ Tiểu Hề đã không có vấn đề gì nữa. Chúng tôi sẽ dẫn nó về nhà không làm phiền cậu nữa, cả nhà chúng tôi rất cám ơn cậu.” Duy ba thấy Duy mẹ cùng Tiểu Hề đi ra khỏi phòng thì lúc này mới nói lời cảm tạ với Viêm Bân.

Ngay mới lúc đầu Duy ba cảm thấy chán ghét Viêm Bân nhưng đến bây giờ thì ông đã nhìn thấy Viêm Bân là thật tình xin lỗi Tiểu Hề cũng chiếu cố Tiểu Hề rất tốt cho nên Duy ba cũng đã tha thứ cho lỗi lầm của Viêm Bân.

“Oa, xém chút nữa là con đói chết rồi. Cơm mẹ nấu thật ngon nha.” Duy Nhược Hề lang thôn hổ yết hết ăn lại uống đồ ăn do duy mẹ làm. Bởi vì hôn mê đến 8 ngày nên cô chỉ được tiêm dịch dinh dưỡng để duy trì cơ thể. Cho nên bây giờ cô cảm thấy vô cùng đói.

Trên đường trở về Duy mẹ đã đem hết sự tình nói cho Duy Nhược Hề nghe một lần. Duy Nhược Hề thế mới biết được cô bé mà cô cứu chính là em gái Viêm Bân, chính vì thế cô mới được đưa đến Viêm gia và được chuyên gia chăm sóc. Sau đó Viêm Bân ở bên cạnh cô cả ngày lẫn đêm chiếu cố cô suốt 8 ngày liên tục.

Duy Nhược Hề nghe xong thì thổn thức không thôi, cô không nghĩ đến cô bé đáng yêu kia lại là em gái của Viêm Bân. Hơn nữa lại không nghĩ đến Viêm Bân thế nhưng thật tình quan tâm chăm sóc cô như vậy. Bất qúa Duy Nhược Hề đem các hiện tượng không bình thường đổ lên nguyên nhân là do cô cứu con gái nhà họ Viêm cho nên Viêm Bân mới chăm sóc cô như thế. Duy Nhược Hề không cho rằng Viêm Bân vì thích cô mới chăm sóc cô như thế, dù sao trước kia Viêm Bân đứng nhìn Duy Nhược Hề bị đánh là sự thật.

Duy Nhược Hề cảm thấy về sau cô cũng không có khả năng giao tế gì với Viêm gia cho nên không nghĩ nhiều nữa. Chỉ là cô cảm thấy rất oan. Lúc ấy cô không biết đứa trẻ đó lại là em gái của Viêm Bân, cô khi ấy chỉ nhớ rằng nhìn đứa bé rất giống một bạn nhỏ ở cô nhi viện thì không kịp suy nghĩ đã bay qua chắn thương cho cô bé. Nếu chuyện xảy ra một lần nữa Duy Nhược Hề đoán rằng mình sẽ không vĩ đại như vậy đi che chở cho người khác. Dù sao cũng thật vất vả mới sống lại một lần có gia đình, có người quan tâm. Duy Nhược Hề sẽ không dễ dàng mà từ bỏ.

Duy Nhược Hề quyết định về sau nếu không có việc gì thì cô tuyệt đối sẽ không đi ra ngoài dạo phố. Đối với cô mà nói thì chuyện đi lang thang một mình trên đường thì thật nguy hiểm.

“Tiểu Hề, con có trách chú hay không? Nếu không phải vì chú thì con sẽ không bị thương, thậm chí thiếu chút nữa thì chết rồi.” Duy Kì mấy ngày hôm nay luôn luôn thấy ái náy với cả nhà Duy Nhược Hề, hiện tại đến lúc cô tỉnh thì anh quay qua xin lỗi cô.

“Chú à, tại sao con phải trách chú chứ, chỉ là do con ngu ngốc thôi, không có việc gì tự nhiên đi đỡ cho người khác.” Duy Nhược Hề không hề để ý đến việc đỗ tội cho ai, chỉ là Duy Kì luôn để tâm vào chuyện vụn vặt thôi.

“Thật tốt, con không có trách chú. Mấy hôm nay chú cảm thấy trong lòng rất khó chịu.” Duy Kì vuốt vuốt tóc mình, thở dài một hơi nhẹ nhõm. “Đúng rồi, ngày mai chú phải trở về bộ đội. Lúc trước dự định được nghỉ thêm vài ngày nữa nhưng bỗng nhiên lại có nhiêm vụ. Cho nên ngày mai chú phải trở về.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play