Lâu Tứ An đã từng vào nam ra bắc nên rất có kinh nghiệm, lập tức nói: “Vân
tiểu thư, phía sau có người đuổi theo, không biết có phải là người của
Úy thừa tướng hay không.”
Tim Vân Phỉ run lên một cái, nàng vội vã quất thật mạnh vào mông ngựa.
Tiếng vó ngựa phía sau càng ngày càng rõ rệt, hơn nữa nghe có vẻ như có rất
nhiều người. Tiếng vó ấy rào rạt như mưa xối, càng ngày càng to, chứng
tỏ những người đó càng ngày càng tới gần.
Những người đuổi theo
đúng là đám người Úy Thiếu Hoa, hắn dẫn theo toàn là những binh sĩ trong quân, cưỡi đều là chiến mã nên tuy xuất phát sau một lát rất lâu nhưng
rốt cuộc vẫn đuổi kịp tới đây.
Tiếng vó ngựa ngày càng áp sát,
giống như tiếng trống giục ngoài chiến trường, khiến người ta kinh hồn
bạt vía, lông tơ trên người phải dựng ngược.
Bàn tay nắm chặt
dây cương của Vân Phỉ đã lạnh đến nỗi không còn độ ấm. Nếu bị người của
Úy Trác đuổi kịp thì lần này nàng nhất định phải chết.
Lần này
nàng đã có thể xác định chắc chắn rằng người mà Úy Trác muốn giết là
mình, cho nên nếu họ đuổi kịp nàng thì sẽ giết nàng không chút do dự,
thậm chí không cho nàng có cơ hội mở miệng.
Nghĩ đến chuyện phải chết thảm dưới tay của Úy Trác, nàng vừa tuyệt vọng vừa không cam tâm.
Nếu không động lòng với Úy Đông Đình thì sao nàng lại phải rơi vào kết
cục như hôm nay.
Trước kia, vào những lúc rơi vào tuyệt vọng,
nàng luôn mong ngóng Úy Đông Đình xuất hiện, cứu nàng ra khỏi nước sôi
lửa bỏng. Nhưng bây giờ nàng sẽ không bao giờ hy vọng y từ trên trời
giáng xuống nữa.
Lâu Tứ An nghe tiếng vó ngựa phía xa xa, biết
những người đuổi theo không dưới hai mươi người. Trong tình thế cấp
bách, hắn nắm thanh kiếm trong tay, lập tức nói với Vân Phỉ: “Mau xuống
ngựa trốn vào rừng núi ở hai bên đường.”
Vân Phỉ cũng cảm thấy
đây là cách duy nhất. Chỉ dựa vào một mình Lâu Tứ An thì không thể chống chọi được nhiều truy binh như thế, nếu bị đuổi kịp thì sẽ không chỗ
chôn thây. Nếu lúc này bỏ ngựa mà chạy, nhờ bóng đêm che giấu thì còn có cơ hội sống sót.
Nàng lập tức dứt khoát ghìm cương lại, nhảy xuống ngựa, chạy nhanh vào khu rừng tùng bên đường.
Lâu Tứ An cũng nhảy xuống ngựa, rút thanh kiếm ngang hông ra, đâm mạnh vào mông ngựa.
Hai con ngựa bị đau nên hí vang một tiếng rồi vọt vào bóng đêm, trong tích tắc đã biến mất không thấy tăm hơi.
Bóng đêm đen kịt, Vân Phỉ và Lâu Tứ An dốc sức chạy lên sườn núi bên đường.
Trên sườn núi mọc đầy cây cối, nhưng vào cuối thu, lá rụng xác xơ, chỉ
còn lại những cành cây khẳng khiu.
Trong bóng tối, Vân Phỉ không thể nhìn thấy đường, chỉ liều mạng chạy lên sườn núi.
Không lâu sau, một loạt tiếng vó ngựa như mưa rào kéo qua đường cái dưới núi
rồi biến mất trong màn đêm mờ mịt. Vân Phỉ toát mồ hôi lạnh, may mà nhờ
có bóng đêm che lấp nên Úy Thiếu Hoa không nhìn thấy bọn họ, chỉ nhìn
chằm chằm vào hai bóng đen phía trước, đuổi thẳng về hướng nam.
Lâu Tứ An thấy truy binh đã đi qua thì nói nhỏ: “Vân tiểu thư đừng sợ,
chúng ta tìm một nông gia nào đó nghỉ chân trước, ngày mai mua ngựa rồi
đi tiếp.”
Vân Phỉ hở hồng hộc, gật đầu: “Được, trên người ta có ngân lượng.”
Hai người ra sức chạy lên sườn núi, không dám nghỉ ngơi một phút nào. Lâu
Tứ An có sức khỏe dẻo dai, nhưng Vân Phỉ thì chưa từng đi đường ban đêm
nên dọc đường cứ loạng choạng lảo đảo, mấy lần bị vấp ngã, Lâu Tứ An lại không tiện đỡ nàng nên dùng kiếm chặt một nhánh cây cho nàng làm gậy
chống.
Gió đêm vào cuối thu lạnh đến buốt xương, những chiếc lá
còn sót lại trên cây bị gió thổi xào xạc, dưới ánh trăng, những cái bóng đen chập chờn như ma quỷ.
Vân Phỉ dốc hết sức chạy về phía
trước. Trong màn đêm yên tĩnh, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng chó sủa,
càng khiến người ta thấy kinh hồn. Bóng đêm hệt như một con mãnh thú
đang ẩn nấp, nàng chưa từng liều mạng chạy trong màn đêm ở nơi hoang vu
sơn dã thế này nên mệt đến nỗi thở hồng hộc, trán đẫm mồ hôi. Gió đêm
thổi qua, hơi lạnh trên trán ngấm vào tận tim.
Nỗi bi thương
trong lòng là không sao tả xiết, nhưng cho dù đến bước đường cùng thì
nàng cũng sẽ không tuyệt vọng, sự kiên cường bất khuất đang cho nàng sức mạnh để dũng cảm tiến về phía trước, trước giờ nàng chưa biết đến hai
chữ yếu đuối.
Lâu Tứ An cứ tưởng là sẽ tìm được một nông gia để
tá túc, đáng tiếc vùng này hoang vu nên không có lấy một nóc nhà. Sau
khi đi được hai canh giờ, Vân Phỉ vừa mệt vừa lạnh, nàng dừng lại bên
một gốc cây, thở hổn hển. “Ta không đi nổi nữa rồi.”
Lâu Tứ An dừng lại, gom cành cây nhóm lửa.
“Vân tiểu thư, cô qua đây sưởi lửa cho ấm chút đi.”
Vân Phỉ ngồi bên đống lửa, mệt mỏi đến kiệt sức, thật muốn nằm xuống ngủ
một giấc và sáng mai thức dậy thì đã tới Lạc Dương. Thế nhưng nàng không thể ngủ được.
Những ngôi sao trên đầu nhấp nháy, phát ra ánh
sáng mờ mờ lành lạnh, nàng dựa vào thân cây, ôm đầu gối, nhìn chằm chằm
vào ngọn lửa đang nhảy múa. Răng nàng va vào nhau cầm cập, người không
tự chủ được mà cứ run lên lẩy bẩy.
Lâu Tứ An nhìn Vân Phỉ qua
ánh lửa, người thì lạnh đến phát run, mặt tái nhợt, đầu tóc rối tung,
váy bị bụi cây cào rách tơi tả thì không khỏi sinh ra cảm giác thương
hại.
Nàng là một cô nương xinh đẹp dịu dàng, là đại tiểu thư
được nuông chiều từ nhỏ, chưa từng trải qua cực khổ , chưa từng phải
chịu cảnh chật vật nhếch nhác như thế.
Dưới ánh lửa bập bùng,
đôi mắt trong veo của Vân Phỉ càng phản chiếu ánh sáng lấp lánh, toát ra sự chói mắt. Chỉ với đôi mắt này, sự chật vật nhếch nhác trên người
nàng liền bị xua tan hết.
Lâu Tứ An nhỏ tiếng an ủi: “Vân tiểu
thư, không có khó khăn nào là không vượt qua được, đợi đến được Lạc
Dương rồi thì cô chính là công chúa của Sở Quốc.”
Vân Phỉ nghe
thấy hai từ Sở Quốc và công chúa thì không khỏi bật cười. Cha đúng là
quá nóng vội, còn không đợi thiên hạ đại định thì đã vội vàng chiếm Lạc
Dương, tự xưng đế, như vậy sẽ trở thành cái bia cho các thế lực cùng
nhắm vào. Đại quân của Ngô Vương sẽ nhanh chóng đến trước thành Lạc
Dương, lúc ấy không biết vương triều Đại Sở của hắn sẽ cầm cự được bao
lâu.
Nàng không hề quan tâm đến nghiệp bá của hắn, những thứ ấy
hoàn toàn không liên quan gì đến nàng, nàng chỉ quan tâm đến mẹ và A
Tông. Nàng lựa chọn trở về cái hang hùm ấy chỉ bởi vì lúc này, hai người thân yêu nhất của nàng đang ở nơi ấy.
Cuối cùng, trên màn trời
đen kịt cũng xuất hiện một vài tia sáng lờ mờ. Những tia sáng đầu tiên
đã xé tan màn trời tối mịt ấy. Vân Phỉ xoa đôi chân đã cứng đờ, vịn thân cây đứng dậy, lần đầu tiên nàng cảm thấy nắng mai tươi sáng và ấm áp
đến thế.
Nàng đưa mặt về phía mặt trời đang mọc trên núi, nở một nụ cười long lanh rạng rỡ.
Nàng đưa tay lên ngực, tự nhủ với mình rằng một ngày mới lại đến, nàng vẫn còn sống, mọi thứ vẫn có thể bắt đầu lại.
Lâu Tứ An trèo lên một nơi cao nhìn ngó xung quanh rồi nhảy xuống nói với Vân Phỉ: “Vân tiểu thư, chúng ta mau đi thôi.”
Vân Phỉ dập tắt đống lửa, đi theo hắn. Đi hơn nửa canh giờ sau thì cuối
cùng trước mặt cũng xuất hiện một cái thôn nhỏ. Lâu Tứ An hết sức mừng
rỡ, dẫn Vân Phỉ vào một nông gia, đưa chủ hộ một ít tiền và mua cho Vân
Phỉ một bộ quần áo đàn ông, bảo nàng mặc vào.
Hai người ăn bữa
sáng qua loa ở đó rồi nhờ chủ hộ vào một nhà giàu trong thôn mua hai con ngựa, sau đó mang theo lương khô, lập tức lên đường.
Vân Phỉ và Lâu Tứ An đều thay quần áo. Vân Phỉ kéo cái mũ bằng da chó xuống tới
sát tai, cột dây lại, rồi choàng một cái khăn quàng cổ thật to, chỉ để
lộ ra đôi mắt. Nhìn ngoại hình, không thể nhận ra nàng là một cô gái.
Lâu Tứ An cũng ăn mặc thành một nông dân. hai người không ngừng thúc ngựa đi về hướng Lạc Dương.
Trên đường đi, Vân Phỉ cứ lo là sẽ gặp phải người của Úy Trác phái đi nhưng
may mà mãi đến chiều tối cũng không gặp phải bọn chúng.
Đêm qua, đợi khi Úy Thiếu Hoa phát hiện mình đang đuổi theo hai con ngựa không
thì lập tức quay ngược lại để tìm. Nhưng màn đêm đen kìn kịt, hắn lại
không biết rốt cuộc thì Vân Phỉ bỏ ngựa để chạy ở chỗ nào nên quay về
tìm hai ngươi trong bóng đêm mờ mịt giống như là mò kim đáy bể.
Rời khỏi địa phận Tấn Châu, Vân Phỉ coi như được nhẹ nhõm. Mấy ngày sau mà
đến được Huy Thành thì nàng sẽ có thể hoàn toàn yên tâm vì đó đã là địa
bàn của Vân Định Quyền, ra roi thúc ngựa khoảng một ngày đường thì sẽ về tới Lạc Dương.
Thấy đã đến giữa trưa, Vân Phỉ liền nói với Lâu Tứ An: “Chúng ta ở đây ăn ít cơm rồi hãy đi tiếp.”
“Được.” Lâu Tứ An xuống ngựa, dừng lại trước một quán rượu.
Vân Phỉ ngẩng đầu nhìn tên của quán rượu là Xuân An thì lòng lại thấy chua xót.
Nàng lại nhớ tới quán rượu Chiết Tẫn Xuân Phong bên bờ Lạc Hà của mình, lúc ấy cuộc sống tự do vui vẻ biết bao.
Bởi vì, lúc ấy nàng vẫn chưa bị tình yêu làm mờ mắt, nàng tỉnh táo biết
rằng ngân lượng là đáng tin cậy nhất, cho nên toàn tâm toàn ý kiếm tiền. Nhưng sau đó sao lại hồ đồ thế nhỉ? Kẻ đầu sỏ gây nên chuyện này đương
nhiên chính là y.
Nàng thở dài, thời gian trôi như dòng nước,
cảnh còn người mất. Sự thật chứng minh ngân lượng vẫn là đáng tin cậy
nhất, trải qua bao nhiêu phong ba gian khổ thế, duy chỉ có ngân lượng là vẫn trung thành với nàng, không xa không rời, không phản bội, không lừa gạt.
Nàng sờ túi tiền trước ngực, bên trong là toàn bộ ngân phiếu của nàng, chỉ có những thứ này mới làm nàng cảm thấy yên tâm.
Trong quán rượu gần như đều là đàn ông, Vân Phỉ mặc nam trang, đội mũ, mang
khăn quàng cổ, vừa nhìn đã biết là một chàng trai trẻ tuổi, không thu
hút sự chú ý.
Lâu Tứ An gọi hai món ăn cùng hai tô mì thịt bò.
Tô mì thịt bò nóng hổi bốc lên mùi hương mê người, bên trên còn có mấy miếng hành lá nổi lềnh bềnh.
Vân Phỉ cúi đầu ăn, đột nhiên lại nhớ tới món mì hành của Chiết Tẫn Xuân
Phong. Lần duy nhất trong đời nàng xuống bếp nấu ăn chính là nấu mì cho
Úy Đông Đình.
Quá nhiều hồi ức đan xen nhau, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể làm nàng nhớ lại.
Nàng gắp mì với vẻ không yên lòng. Đột nhiên trước mặt bỗng tối tối, hình
như có một người đứng phía trước. Nàng bất giác ngẩng đầu lên nhìn, đôi
đũa trong tay lập tức rơi bộp xuống đất.
Đúng là có một người đứng trước mặt nàng, một đôi mắt hoa đào quyến rũ cứ nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt.
Triệu Sách!
Ý niệm đầu tiên của nàng chính là phải mau chóng chạy khỏi đây, nhưng
thấy phía sau hắn còn có bảy tám người đàn ông cao to lực lưỡng thì lập
tức đánh mất ý nghĩ này. Nàng hy vọng hắn không nhận ra mình, nhưng đáng tiếc hy vọng này đã tan biến trong nháy mắt.
Triệu Sách nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt sáng rực: “Sao cô lại ở đây?”
Lâu Tứ An thấy Triệu Sách thì lập tức như thấy kẻ địch, lẳng lặng nắm chặt
thanh kiếm trong tay, nhìn hắn nhưng không nhúc nhích, chuẩn bị ra tay
bất cứ lúc nào.
Trong đầu Vân Phỉ lóe lên vài ý nghĩa. Lúc này gặp lại, nàng không biết Triệu Sách là địch hay là bạn.
Tuy nàng thả hắn đi, còn tặng cho hắn ngân lượng nhưng huyết hải thâm thù
còn đó, chưa chắc hắn đã cảm kích nàng, hoặc có lẽ vẫn coi nàng là kẻ
địch.
Nếu hắn muốn bắt nàng làm con tin như trước thì nàng cũng hết cách, chỉ biết ngoan ngoãn đưa tay chịu trói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT