Linh Tuệ còn nhỏ nhưng rất ranh ma, thấy Lục Nguyên nhìn bà mẹ trẻ tuổi xinh đẹp của mình không chớp, mà Vân Phỉ cũng có vẻ bùi ngùi xúc động như
gặp được cố nhân thì lập tức khịt mũi, hừ một cái thật to.
Vân
Phỉ thu hồi cảm xúc không hợp lễ nghi kia, khẽ mỉm cười với Lục Nguyên:
“Lục công tử, lần trước ta tới nhà thăm hỏi là muốn gặp mặt để cảm tạ ơn cứu mạng của huynh nhưng đúng lúc huynh lại không có ở trong phủ. Hôm
nay vừa khéo gặp được, cho Vân Phỉ được cảm ơn tại đây.” Nói xong, Vân
Phỉ trang trọng hành lễ.
Lục Nguyên vội nói: “Phu nhân đa lễ rồi, Lục mỗ cũng từng được phu nhân cứu giúp mà.”
Vân Phỉ cười với hắn: “Nói vậy thì đó là cứu giúp lẫn nhau.”
Lục Nguyên nhìn nụ cười của nàng, cảm thấy vừa ngọt ngào vừa chua xót, vừa
vui vừa buồn. Hắn thầm thở dài một hơi, cho dù có thích nàng thì cuối
cùng vẫn không duyên không phận. Nàng chải mái tóc của người đã có phu
quân, dung nhan càng thêm kiều diễm, quyến rũ hơn. Nhưng ánh măt nàng
lại không còn vẻ trong sáng hoạt bát như hôm nào, vẻ rạng rỡ lấp lánh
động lòng người ấy dường như đã trở nên ảm đạm hơn.
Vân Phỉ mỉm
cười chỉ vào Mộ Uyển Đình và Linh Tuệ ở phía sau: “Đây là Uyển Đình tiểu thư, biểu muội của Úy tướng quân. Đây là Linh Tuệ, con gái ta.”
Lục Nguyên vừa nghe đến hai chữ ‘con gái’ thì giật cả mình, ngẩn ngơ nhìn Linh Tuệ.
Năm nay Vân Phỉ mới mười sáu tuổi, tuyệt đối không thể có con gái lớn như
thế, rõ ràng đây là con gái của Úy Đông Đình. Trong nhất thời, lòng hắn
càng cảm thấy đau buồn. Nhưng nhìn lại Vân Phỉ thì thấy nàng không hề có vẻ đau khổ hay xấu hổ mà còn nhìn Linh Tuệ và cười thật tươi, dịu dàng
nói: “Ta đến mua ít đồ cho Linh Tuệ. Con gái ta xinh xắn đáng yêu là
thế, nhất định phải ăn mặc cho thật đẹp mới được, đúng không Linh Tuệ?”
Không ai là không thích nghe người khác khen ngợi, Linh Tuệ xấu hổ giấu mặt
ra sau Mộ Uyển Đình, chỉ lộ ra đôi mắt to tròn, trong ấy không vó vẻ gì
là thân thiết với Vân Phỉ.
Thấy Vân Phỉ phải chịu ấm ức như vậy, phải đi lấy lòng đứa con gái này thì Lục Nguyên thầm thở dài trong
bụng, quay người đi gọi một phụ nữ trung niên tới, căn dặn: “Hứa nương
tử, mấy vị này là khách quý từ phủ thừa tướng, phải tiếp đãi thật tốt.
Tiền quần áo hôm nay cứ ghi lại để ta trả.”
Vân Phỉ mỉm cười: “Lục công tử, huynh đang tính sau này không cho ta tới Cẩm Vân Phường nữa sao?”
Lục Nguyên đỏ mặt, vội nói: “Không, không phải.”
“Nếu huynh không lấy tiền thì sao ta cứ mặt dày mà tới được.” Nói xong, nàng lấy một tờ ngân phiếu ra, đưa cho Lục Nguyên, nói đùa với hắn: “Lục
công tử, ta chỉ có bao nhiêu đây thôi, nếu không đủ thì huynh chịu thiệt một chút vậy.”
Lục Nguyên cúi đầu nhìn tấm ngân phiếu trong tay, bỗng giật mình, lập tức ngẩng đầu nhìn Vân Phỉ.
Vân Phỉ nhìn hắn với một ánh mắt kỳ quái, sau đó quay người sang nói với Mộ Uyển Đình: “Uyển đình, ta chưa từng mua quần áo cho trẻ con, cũng không biết Linh Tuệ thích những gì, làm phiền muội dẫn Linh Tuệ đi chọn quần
áo. Linh Tuệ thích gì thì cứ mua cho nó, coi như là quà gặp mặt của ta
cho con bé.”
Hứa nương tử vội vàng nhiệt tình dẫn Mộ Uyển Đình và Linh Tuệ vào Cẩm Vân Phường.
Linh Tuệ quay đầu lại nhìn Vân Phỉ và Lục Nguyên đứng đó, đang nói tạm biệt
nhau. Con bé nói với Mộ Uyển Đình bằng giọng không vui: “Rốt cuộc là bà
ta đến để mua quần áo cho con hay là đến gặp người đàn ông kia. Lát nữa
về con phải mách với ông nội và cha.”
Mộ Uyển Đình vội vàng nói: “Tiểu nha đầu ranh ma, mẹ con gặp được người quen nên nói vài câu mà
thôi, khua môi múa mép gây chuyện thị phi không phải là cách làm của
tiểu thư khuê các,
Linh Tuệ bất mãn hừ một tiếng: “Con không thích bà ta, con muốn cô cô làm mẹ của con.”
Mộ Uyển Đình lập tức đỏ mặt, trách mắng: “Linh Tuệ còn nói bậy nói bạ nữa là cô cô sẽ về Mộ gia, không để ý đến con nữa đó.”
Linh Tuệ lè lưỡi, vội vàng ôm lấy cánh tay nàng ta lắc qua lắc lại, làm
nũng: “Cô cô dễ thương, con không nói nữa, cô cô đừng rời xa con.”
Mộ Uyển Đình thở dài một hơi bất đắc dĩ, gương mặt đỏ bừng mới dần dần trở nên bình thường.
Hứa nương tử mang hết những trang phục tốt nhất của Cẩm Vân Phường ra, Mộ
Uyển Đình và Linh Tuệ nhìn thấy đều hoa cả mắt, đặc biệt là Linh Tuệ. Cô bé chưa từng thấy nhiều quần áo đẹp như vậy nên gần như là đều đòi mua
hết.
Mộ Uyển Đình nói: “Linh Tuệ, sang năm con lại cao thêm một
khúc nữa, mua nhiều như vậy cũng mặc không hết, đợi sang năm mua nữa
được không?”
Linh Tuệ đảo đảo con mắt, cười hì hì: “Dù sao thì
bà ta cũng có rất nhiều tiền. Nghe nói bà ta là một kẻ tham tiền, yêu
tiền còn hơn mạng, cha con cho bà ta rất nhiều ngân lượng thì bà ta mới
chịu gả cho cha con. Con ghét nhất là loại người như vậy nên phải tiêu
sạch tiền của bà ta, khiến bà ta đau lòng gần chết mới được.”
Vân Phỉ tạm biệt Lục Nguyên nên vào sau một chút, lúc này vừa dẫn Thu Quế
vào thì nghe được những lời như vậy, tim nàng như bị người ta đâm một
nhát, máu tươi như muốn từ trong tim hộc ra khỏi miệng.
Nàng
dừng bước, đưa tay che ngực, thở dốc mấy cái rồi quay người lại nói với
Thu Quế sau lưng mình: “Thu Quế, ngươi vào trong cầm quần áo giúp Mộ
tiểu thư, đầu ta hơi choáng váng, ta vào trong xe ngựa đợi các ngươi.”
Thu Quế cũng nghe được những lời của Linh Tuệ, biết chắc rằng lúc này Vân
Phỉ rất đau lòng nên hoàn toàn không nghi ngờ gì, chỉ dạ một tiếng rồi
vén màn bước vào trong.
Cuối cùng Mộ Uyển Đình khuyên được Linh
Tuệ chỉ mua sáu bộ quần áo ấm, bản thân nàng ta cũng mua bốn bộ. Thu Quế và Hứa nương tử ôm quần áo đã chọn xong ra ngoài cho họ.
Mộ Uyển Đình thấy Vân Phỉ không đợi ở phòng chờ bên ngoài thì hỏi Thu Quế: “Phu nhân đâu?”
Thu Quế nói: “Phu nhân đang đợi trong xe ngựa.”
Mộ Uyển Đình và Linh Tuệ ra khỏi cửa thì thấy xe ngựa đang đợi trước cửa,
Tiếu Hùng Phi và Úy Thiếu Hoa đang dẫn thị vệ canh giữ hai bên xe ngựa.
Vãn Phong thấy hai người đi ra thì liền vén rèm xe ngựa, mời Mộ Uyển Đình và Linh Tuệ lên xe.
Mộ Uyển Đình thấy trong xe không có ai thì không khỏi ngẩn ra, lập tức hỏi: “Phu nhân đâu?”
Vãn Phong chớp mắt, nghi hoặc hỏi: “Chẳng phải phu nhân vào trong cùng tiểu thư sao?”
Mộ Uyển Đình cả kinh, vội vàng nói: “Mau vào trong xem xem phu nhân có còn trong Cẩm Vân Phường không?”
Vãn Phong, Thu Quế cùng đám người Úy Thiếu Hoa và Tiếu Hùng Phi lập tức
xông vào Cẩm Vân Phường, nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng
Vân Phỉ đâu cả. Hứa nương tử càng chẳng hiểu ra làm sao, dẫn Thu Quế đi
xem một lượt, ngay cả nhà xí cũng không chừa.
Vân Phỉ giống như là bỗng dưng biến mất vậy.
Mộ Uyển Đình vội vàng nói: “Mau về bẩm báo với tướng gia.”
Cả đám người vội vội vàng vàng về lại phủ châu mục.
Mộ Uyển Đình và Úy Thiếu Hoa đi thẳng vào phòng Úy Trác.
Úy Trác đang uống thuốc, thấy sắc mặt của Mộ Uyển Đình khác thường thì hỏi: “Chuyện gì mà hoảng hốt như thế?”
“Không thấy phu nhân đâu nữa.”
Úy Trác giật mình, lập tức trách mắng: “Chẳng phải bảo con phải trông chừng ả sao?”
“Cậu bớt giận, là Uyển Đình vô dụng. Lúc nãy ả dẫn Linh Tuệ đến Cẩm Vân
Phường mua quần áo cho Linh Tuệ, con nhất thời sơ suất, không biết thế
nào mà ả liền biến mất không thấy tăm hơi.”
“Không hổ là con gái của Vân Định Quyền.” Úy Trác hung tợn nói: “Phái người ra ngoài thành
đuổi theo, không cần mang về, sau khi giết thì chôn ngay đi. Chuyện này
giao cho Úy Thiếu Hoa đi làm, tay chân phải nhanh nhẹn một chút, đừng để Đông Đình nghe được tin tức gì.”
Mộ Uyển Đình dạ nhỏ một tiếng, Úy Thiếu Hoa lập tức dẫn người ra khỏi phủ.
***
Lúc này, xe ngựa của Lục Nguyên đã ra khỏi thành.
Ra khỏi thành an toàn, cuối cùng Vân Phỉ cũng thở phào một hơi, quỳ trong
xe ngựa hành lễ với Lục Nguyên: “Ơn cứu mạng của Lục công tử, cả đời này Vân Phỉ cũng sẽ không quên. Đại ân đại đức này không biết nói sao cho
hết, ngày sau Vân Phỉ xin kết cỏ ngậm vành báo đáp.”
Trái tim
thấp thỏm bất an của Lục Nguyên trên suốt đọc đường cũng trở nên nhẹ
nhõm. Hắn nhìn tờ ngân phiếu có viết chữ trên tay mình, không khỏi thấy
sợ hãi “Nếu hôm nay nàng không gặp được ta thì phải làm sao đây?”
“Ta nghe Lục Kim muội muội nói hàng ngày cứ tới giờ này là huynh lại đến
Cẩm Vân Phường, cho nên ta mới cố ý đến vào thời gian này.”
Lục
Nguyên thở dài. “Không ngờ Úy thừa tướng lại đối xử với nàng như thế.
Bây giờ nàng dự tính sao đây? Đi tìm Úy tướng quân sao?”
Vân Phỉ cười ảm đạm. “Ta phải về Lạc Dương, ta sẽ không bao giờ đi tìm hắn, mãi mãi cũng không.”
Lục Nguyên nghe được câu này, không khỏi ngẩn ra. Nhìn lại thần sắc của Vân Phỉ, dường như là có rất nhiều nỗi đau thương dâng lên trong mắt nàng.
Hắn không tiện hỏi, chỉ nói với vẻ lo lắng: “Từ đây đến Lạc Dương phải mất
mấy ngày, nếu không nàng đợi ở gần đây trước, chờ ta sắp xếp thêm nhiều
người thì quay lại hộ tống nàng.”
“Chắc chắn Úy Trác đang phái người tìm tung tích của ta, e rằng sẽ nhanh chóng có người đuổi theo, ta phải lập tức đi ngay.”
Xe ngựa dừng lại tại một trạm dừng chân, Vân Phỉ và Lục Nguyên xuống xe ngựa.
Lục Nguyên nói với Lâu Tứ An: “An nguy của Vân tiểu thư đều phải trông cậy vào ngươi, trên đường ngươi phải cẩn thận đấy.”
“Công tử yên tâm, tôi nhất định hộ tống Vân tiểu thư đến Lạc Dương an toàn.”
Thời gian cấp bách, Vân Phỉ leo lên ngựa, chắp tay cười với Lục Nguyên: “Đa
tạ Lục công tử nhiều lần tương trợ, chúng ta sau này còn gặp lại.” Nói
xong, nàng quất mạnh một roi, thúc ngựa mà chạy.
Lục Nguyên đứng trong đình, đưa mắt nhìn theo bóng dáng ấy cứ xa dần xa dần rồi biến
mất trong làn gió hiu hắt, lòng hắn bỗng cảm thấy buồn bã mất mát.
Vào cuối thu, xung quanh hoang vắng tiêu điều. Lòng của Vân Phỉ cũng khô
cằn không kém gì nơi hoang vu bát ngát này. Nếu không có Linh Tuệ, cho
dù Úy Trác có muốn giết nàng thì nàng cũng không đau lòng đến vậy. Nàng
sẽ rời khỏi Tấn Châu, đi tìm Úy Đông Đình, cho dù trong quân có gian khổ hơn nữa thì nàng cũng thấy ngọt ngào. Nhưng lúc này, nàng đã thất vọng
hoàn toàn về Úy Đông Đình.
Nàng đã từng nói với y, trong đời này nàng ghét nhất là người ta lừa dối nàng, thế mà nàng lại bị y lừa dối
hết lần này đến lần khác. Úy Trác chưa từng coi nàng là con dâu. Nàng ở
lại chỉ vì Úy Đông Đình, nhưng bây giờ lý do duy nhất khiến nàng ở lại
cũng đã không tồn tại nữa.
Nước mắt cố nén đã lâu giờ cũng phải
trào ra. Nhưng cũng chỉ rơi xuống hai giọt thì nàng đang đưa tay lau
mất, sau đó ngẩng cao đầu, cố ngăn dòng nước mắt sắp trào lên kia lại.
Đồ vô dụng, khóc cái gì mà khóc. Bị y lừa dối thì cứ coi như là bị chó cắn một cái. Ngã một lần thì khôn ra một chút, con đường sau này còn rất
dài, nàng còn rất trẻ.
Nàng lau nước mắt trên mặt, tự nhủ với
bản thân rằng: không sao, đàn ông không đáng tin cậy, nàng hoàn toàn có
thể dựa vào chính bản thân mình. Mất đi phu quân thì có làm sao, nàng
còn có mẹ và đệ đệ, đó mới là những người thân cùng chung huyết thống
với nàng, nàng phải dũng cảm kiên cường vì họ, giành lại tất cả những
thứ phải thuộc về bọn họ.
***
Lâu Tứ An và Vân Phỉ ra
roi thúc ngựa đi thẳng về hướng Lạc Dương. Ánh hoàng hôn nhanh chóng bao phủ, cảnh vật nơi hoang vu cũng mờ mờ ảo ảo rồi dần trở nên mơ hồ không rõ nữa. Vân Phỉ biết Úy Trác hay tin mình mất tích thì nhất định sẽ
phái người đuổi theo ra khỏi thành tìm nàng cho nên dù sắc trời đã tối
thì nàng cũng không dám dừng lại, cứ ra sức mà chạy như điên.
Vân Phỉ tính toán thời gian, sau khi Mộ Uyển Đình phát hiện mình mất tích
thì sẽ không dám tự làm chủ mà phải về bẩm báo với Úy Trác trước. Khi Úy Trác hay được tin tức này, phái người đuổi theo thì đã mất một khoảng
thời gian, cho nên người của Úy Trác sẽ không đuổi kịp nàng ngay được.
Chỉ cần qua khỏi đêm nay, rời khỏi địa giới Tấn Châu thì có thể được an
toàn.
Bóng đêm ngày càng dày đặc thì thành Tấn Châu cũng ngày
càng xa, nàng cảm thấy cơ hội thoát khỏi nguy hiểm đã ngày càng gần. Lâu Tứ An nói: “Úy phu nhân, có lẽ bọn họ sẽ không đuổi theo kịp.”
Vân Phỉ nói: “Ngươi vẫn cứ gọi ta là Vân tiểu thư thì hơn.” Trước kia khi
nghe được ba chữ Úy phu nhân thì nàng cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng bây
giờ Úy Trác muốn đẩy nàng vào chỗ chết, Úy Đông Đình liên tiếp lừa gạt
nàng mà nàng vẫn bị gọi là Úy phu nhân thì đúng là châm chọc đến loét
tim.
Hai người còn chưa kịp thả lỏng thì Vân Phỉ đã nghe từ xa
xa truyền đến những âm thành loáng thoáng, giống như là tiếng vó ngựa,
giống như là tiếng mưa rơi. Lúc này màn đêm mờ mịt, nàng quay đầu lại
nhìn thì cũng toàn một mảng tối đen, không thấy được gì cả. Nhưng bốn
phía tĩnh mịch, âm thành ấy càng ngày càng rõ ràng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT