“Đàn ông càng lớn càng được ưa thích, con gái lại càng lớn càng không ai thèm, cho nên không thể không gấp được.” Sa Bội Oanh cười nói: “Không quấy rầy hai anh, bọn em đi trước. Có rảnh cùng đi uống trà, em thật rất muốn tâm sự với anh.”

“Được, vậy liên lạc sau.” Du Duy Thu gật gật đầu, nói một câu qua loa.

Hàn huyên vài câu, hai đôi mỗi người mỗi ngả, đi hai hướng khác nhau.

Du Duy Thu mờ mịt đi tới, đột nhiên cảm thấy đầu trầm xuống, thì ra Tạ Ngôn dùng bàn tay to ấn vào gáy cậu đè xuống.

Đây là cách an ủi đặc biệt của anh.

“Không sao đâu.” Tạ Ngôn trầm giọng nói, tuyệt không nhìn cậu.

Du Duy Thu nói không nên lời, ra sức gật gật đầu, viền mắt hơi ươn ướt.

Không sao đâu. . . . . .

Trên đời có rất nhiều mối tình không thể đơm hoa kết quả, chẳng lẽ mọi người đều tìm sống tìm chết hay sao? Cuộc sống vẫn tiếp tục, cậu rồi sẽổn thôi.

Lôi Khiếu mím chặt môi, tay nắm chặt volane, từ từ lái qua phố đêm phồn hoa.

Ánh đèn chiếu lên khuôn mặt hắn, lúc sáng lúc tối, khiến hình dáng càng thêm sâu sắc, góc cạnh rõ ràng, cực kỳ nam tính.

Sa Bội Oanh ngồi bên cạnh hắn, rất hưng phấn nghị luận, “Oa, không ngờ giám đốc các anh lại trẻ tuổi hấp dẫn như vậy, nhân viên nữ trong công ty thương thầm ảnh chắc phải xếp thành hàng dài. Đúng rồi, quan hệ giữa anh ta và Du Duy Thu tốt lắm sao, cùng đi siêu thị mua đồ ăn cơ mà, rất ít thấy hai người đàn ông như vậy nha.”

“Ai mà biết.” Sắc mặt Lôi Khiếu hơi xanh.

“Anh cũng thật là, cũng không kêu Du Duy Thu đi café. Anh ấy vẫn như cũ, chẳng thay đổi chút nào.” Sa Bội Oanh cười nói: “Đúng rồi, không biết ảnh có bạn gái chưa? Công ty em nhiều cô chưa chồng có điều kiện lắm, hay giới thiệu cho anh ấy nhỉ?”

“Không cần!” Lôi Khiếu đột nhiên lớn tiếng nói.

Sa Bội Oanh bị hắn dọa sợ, “Phản ứng mạnh như vậy làm gì? Nếu anh ấy đã có bạn gái thì cứ nói, nếu không có, chúng mình cũng có thể làm mai bắc cầu, giúp người ta thành chuyện vui, có cái gì không tốt?”

“Em đừng lo nhiều chuyện quá, cậu ấy tự có tính toán.” Đầu thấy đau đau, Lôi Khiếu chỉ muốn đưa cô về nhà sớm một chút cho xong chuyện.

“Đúng rồi, Lôi Khiếu, em đã hẹn trước ở『Ảnh cưới Đài Bắc 』rồi, ngay thứ sáu này, anh nhớ dành thời gian tới, chúng mình cùng đi chụp ảnh cưới.” Sa Bội Oanh lấy điện thoại di động ra, xem lịch làm việc, nhắc nhở Lôi Khiếu.

“Ừ.” Lôi Khiếu qua loa lấy lệ.

“Anh muốn chụp kiểu gì? Em rất muốn chụp mấy bộ hình áo cưới cổ trang, một cô đồng nghiệp em có chụp rồi, cô ấy đội mũ phượng khăn trùm (*), phong cách cổ xưa, cũng đẹp lắm, đương nhiên hình áo cưới hiện đại cũng không thể thiếu. . . . .”

“Ừ.”

“Em nghĩ trang điểm nhạt sẽ hay hơn, chẳng thích chụp mấy tấm hình không giống mình chút nào. Đúng rồi, em đã bao trọn gói loại đắt nhất rồi, chụp luôn một tuần. Đây chính là lần đầu tiên tiên trong đời, dù thế nào cũng phải làm cho hoàn mỹ.”

“Ờ.”

Sa Bội Oanh rốt cuộc nhịn không nổi nữa, lớn tiếng nói: “Lôi Khiếu, anh có đang nghe em nói không?”

“Ừ. . . . . . Hả?” Lôi Khiếu ý thức được Sa Bội Oanh sắc mặt khó coi, lấy ổn định tinh thần, “Anh xin lỗi, Oanh Oanh, anh thấy hơi mệt.”

Trong đầu hắn đều tràn ngập hình ảnh Du Duy Thu và Tạ Ngôn bên nhau, căn bản không rảnh bận tâm cái khác.

“Mỗi lần nhắc đến chuyện kết hôn, anh đều mệt mệt mệt, sao bình thường không thấy anh kêu mệt? Lôi Khiếu, nếu thật sự không muốn kết hôn với em, cứ việc nói thẳng là được, em cũng không phải loại phụ nữ ti tiện, sống chết quấn lấy anh không buông.” Viền mắt Sa Bội Oanh hơi đỏ.

Lôi Khiếu không nói, quẹo xe vào ngay dưới chung cư nhà cô. Dừng xe, tắt máy, sau đó lấy ra một điếu thuốc, đốt lên rồi hút. . . . . .

“Lôi Khiếu, anh rốt cuộc làm sao vậy?”

Nhận thấy hắn khác ngày thường, trong lòng Sa Bội Oanh có dự cảm xấu.

Hút gần nửa điếu thuốc, Lôi Khiếu mới khàn giọng mở miệng, “Oanh Oanh, anh vẫn luôn nghĩ về chuyện của chúng ta. . . . . . Từ đại học đến bây giờ, đã hơn sáu năm rồi. Mọi người nhìn vào chúng ta, cho rằng chúng ta nhất định sẽ lấy nhau, trước kia anh cũng nghĩ như vậy, nhưng hiện tại, anh lại càng ngày càng cảm thấy, chúng ta rốt cuộc là kết hôn vì mình, hay vì áp lực của người lớn và cái nhìn của mọi người?”

“Anh. . . . . . Rốt cuộc có ý gì?”

“Em không thấy là, giữa chúng ta đã không còn tình cảm mãnh liệt sao? Mỗi hẹn hò đều cứng ngắc, tẻ nhạt vô vị, làm những hành động theo khuôn sáo, lẽ nào em muốn sau khi kết hôn, mười năm như một ngày, đều cứ tiếp tục như thế?”

“Ai có thể luôn duy trì tình yêu mãnh liệt chứ. Trong sách nói, hormone tình yêu chỉ có thể duy trì ba tháng, ba tháng qua đi, sẽ không còn thứ『 yêu 』 này nữa. Mọi người đều càng ngày càng bình thản, phải dùng tình thân và hôn nhân để duy trì.”

“Vậy sao?” Lôi Khiếu cười khổ, “Mọi người đều như vậy sao?”

“Lôi Khiếu, anh không cần tìm những lý do này. Nói thật cho em biết, có phải anh thích người khác, cho nên mới nói những chuyện nhảm nhí này?” Sa Bội Oanh kêu lên the thé.

Thích. . . . . .

Từ này, kích lên sóng gió cuồn cuộn trong lòng hắn.

Hắn không thể phân tích tình cảm đối với Du Duy Thu, cho dù đã mơ hồ cảm nhận được, lại còn cố tự lừa dối mình, làm bộ cái gì cũng không hay biết.

Nhưng hiện tại, khi tận mắt thấy cậu và Tạ Ngôn bên nhau, trong lòng dâng lên cảm giác hối hận và ghen tuông mãnh liệt, chấn động nội tâm hắn, Lôi Khiếu biết, hắn đã không thể lừa gạt mình, đồng thời lừa gạt người khác nữa!

“Anh câm rồi sao? Nói gì đi chứ. . . . . Lôi Khiếu, anh thật sự thích người khác sau lưng em? Hèn chi dạo này anh cứ là lạ, không yên lòng, không chút tích cực với chuyện kết hôn. Nói đi, cô ta là ai? Có phải đồng nghiệp trong công ty anh không? Anh nói đi. . .”

Sa Bội Oanh tức giận đến cả người phát run, liều mạng đấm vào ngực hắn.

“Oanh Oanh, mọi chuyện không phải như em nói đâu.” Lôi Khiếu bất đắc dĩ, chỉ có thể giữ lấy cổ tay cô, “Bây giờ trong lòng anh rất hỗn loạn, tóm lại, chúng ta cùng bình tĩnh lại thời gian đã, được không? Đến lúc đó tự nhiên anh sẽ cho em một đáp án.”

“Tôi không cần đáp án của anh!”

Sa Bội Oanh giãy tay hắn ra, vỗ một phát thật mạnh vào ngực hắn, Lôi Khiếu không tránh, kết quả bị trúng một chưởng.

“Muốn chia tay cứ việc nói thẳng, thiên hạ cũng không phải chỉ có mình Lôi Khiếu anh là đàn ông!”

Sa Bội Oanh đẩy cửa xe, rưng rưng bước đi, Lôi Khiếu không động đậy, nghe tiếng bước chân dồn dập biến mất trong ngõ nhỏ. . . . . .

Tàn thuốc làm phỏng tay hắn, hắn không hề chớp mắt, mặc bản thân đắm chìm trong đêm dài yên tĩnh.

*******

Chú thích:

凤冠霞帔: mũ phượng khăm trùm



Bonus hình những mỹ nhân cổ trang đội mũ phượng khăn trùm ^^

Thủy Linh trong “Trời xanh đổ lệ”

Lương Tiểu Băng trong “Viên Nguyệt Loan đao”

Lưu Đào

Lưu Diệc Phi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play