Lôi Khiếu gần đây phi thường bực dọc, bực dọc vì mụn trứng cá vốn tưởng đã tuyệt tích, bây giờ như măng sau mưa mùa xuân, từng hạt từng hạt nổi lên.
“Kháo!”
Đối với cái gương trong phòng ngủ mắng một câu thô tục, Lôi Khiếu dùng sức nặn một cái mụn, nhất thời truyền đến cơn đau như kim chích…
Hắn sẽ không bị hủy hoại nhan sắc chứ.
Nhìn tường tận tỉ mỉ khuôn mặt trong gương…
Trán rộng, đôi mày đen dày, cặp mắt sâu ngời sáng… Hợp thành một khuôn mặt nhìn kiểu gì cũng thấy tuấn lãng đẹp trai, tuy rằng trứng cá có chút sát phong cảnh, nhưng bản chất đẹp trai sẽ không vì chút tì vết ấy mà suy giảm.
Hanh hanh, cái gọi là mày kiếm mắt sáng, khí vũ hiên ngang, chính là loại như hắn a!
Nghe ba tám người sĩ nào đó nói, mình vừa nhập học đã được bầu là một trong những sinh viên đẹp trai nhất của đại học N, quả nhiên ánh mắt quần chúng đúng là sáng như tuyết, xem xét tướng mạo kia, hơi thở như ánh nắng, hơn nữa dáng người cao to một mét tám… Thỉnh thoảng nhìn xem người mẫu minh tinh trên TV tạp chí, thấy bọn họ cũng chỉ như thế.
Từ nhỏ đến lớn, không ngừng bị người quản lý ngôi sao bắt chuyện, cũng tăng cường nhận thức của Lôi Khiếu đối với vẻ bề ngoài của chính mình, nhưng dù sao hắn cũng là một đại lão gia, mặc dù có tự kỷ chút xíu, nhưng cũng không đến mức giống như nữ sinh, mọc cái trứng cá liền trời long đất lở nhật nguyệt vô quang, nguyên nhân làm hắn khó chịu cũng không do trứng cá, mà ở ‘đầu sỏ gây nên’ ẩn dấu dưới trứng cá…
“Lôi Khiếu…”
Phòng ngủ trên lầu truyền đến một tiếng sói tru, chấn động toàn lầu, tay Lôi Khiếu run lên, thiếu chút nữa lại hủy hoại dung nhan của mình.
Hắn tức giận thò đầu ra cửa sổ, tên sói tru không phải ai khác, chính là tên bạn cùng phòng lấy giọng hát to mà xưng ‘Loa’ ── Mã Viễn Triết.
“Chết cái đầu cậu! Sao cậu còn ở trong phòng làm dáng? Nếu không xuống cái bô của cậu sẽ bị người khác ngâm mất!”
“WHAT? Có người dám ngâm cái bô của tôi? Hắn cố ý muốn chết sao!”
Lôi Khiếu hú lên quái dị, mẹ ôi, cư nhiên có người dám ngâm cái bô của hắn, hắn không muốn sống chăng? Xem tiểu gia đánh hắn tè ra quần, sẽ đem đầu của hắn nhét vào trong bồn cầu, cho hắn ngâm đủ!
Hắn ném cái gương trong tay một phát, ‘tắng tắng tắng’ từ lầu ba chạy như điên xuống dưới, bước chân như gió, hai tròng mắt bắn ra hung quang muốn bẹp người, “Tên muốn chết kia ở nơi nào?”
“Ở đằng kia!”
Mã Viễn Triết giữ chặt hắn, theo tay hắn chỉ, quả nhiên, ngoài phòng ngủ nam sinh có một thân ảnh xinh xinh như ngọc đang đứng…
Mái tóc dài như mây, quần áo mười phần vị thục nữ, bóng lưng nhìn qua thướt tha uyển chuyển, đúng là Sa Bội Oanh được mệnh danh hoa hậu giảng đường N, cũng là bạn gái đương nhiệm của hắn.
Sa Bội Oanh chuyên tu tiếng Anh, ngoại hình thanh lệ, khí chất tao nhã xuất chúng, khai giảng không lâu, đứng trước hội liên hoan tân sinh viên bộc lộ tài nghệ độc tấu dương cầm tài giỏi kinh người.
Mỹ nữ thực bình thường, nhưng mỹ nữ kiêm tài nữ khí chất âm nhạc lại như đồ quý hiếm, phong thái của nàng lập tức mê đảo hơn phân nửa nam sinh đại học N, trong đó cũng bao gồm Lôi Khiếu.
Nhìn thấy con mồi ngưỡng mộ trong lòng mà không được động, thật sự trái với cá tính của Lôi Khiếu. Vì thế, ngày hôm sau hắn liền làm bức tường ở những đường lên lớp mà Sa Bội Oanh nhất định đi qua, chủ động tự giới thiệu, sau đó trực tiếp dùng thư tình, hoa tươi cùng món quà nhỏ nữ hài tử đều thích, bào tuyến phòng ngự của cô.
Sau một tháng tập trung hỏa lực công kích, đại công cáo thành.
Lôi Khiếu như nguyện, ôm được giai nhân về, giẫm nát tim các nam sinh đại học N, lại chứng minh tuyệt kỹ tất nhiên ‘Lôi Khiếu ra tay, bách phát bách trúng’.
Hanh hanh, không phải hắn khoe khoang, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần nữ sinh hắn nhìn trúng, chưa từng có em nào thoát khỏi ‘Ma trảo’ của hắn.
Kỳ thật lời này vẫn là khoa trương, bởi vì hắn rất ít chủ động theo đuổi nữ sinh, đại bộ phận đều là các nàng tự động dính tới, hắn chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng là được.
Ngoại hình cao lớn tuấn lãng, cá tính thẳng thắn hào sảng, hơn nữa tế bào vận động siêu cường cùng tư duy không tính là quá kém, khiến hắn từ nhỏ đến lớn đều là thể vật sáng được mọi người chú mục. Vừa biết chơi thểthao, học tập cũng không bị kéo xuống, đại hội thể dục thể thao trong trường lại nổi bật vô nhị, đánh đâu thắng đó, huy chương bằng khen tùy tiện lấy, khó trách ngay cả ông thầy hà khắc nhất cũng coi trọng hắn.
Này đây, nhân sinh Lôi Khiếu, hoàn toàn có thể dùng mấy chữ ‘Thuận buồm xuôi gió’, ‘Được trời ưu ái’ để hình dung, cho đến khi…
Cho đến khi gặp người kia.
Mà người nọ không chịu an phận, hiện tại đứng ngay trước mặt Sa Bội Oanh!
Hai người cách nhau rất gần, một bàn tay tên kia chống lên tường, một tay đút túi quần, đang cúi đầu nói cái gì đó với Sa Bội Oanh…
Vóc dáng cậu ta thon dài, như ngọc thụ lâm phong, cùng Sa Bội Oanh cao gầy yểu điệu đứng chung một chỗ, hình ảnh có một loại tĩnh thái mỹ cảm cùng ái muội.
Lôi Khiếu vừa thấy, tức không có chỗ phát tiết, lập tức đi nhanh tới trước, chắn trước mặt Sa Bội Oanh, phủ đầu: “Du Duy Thu, không được tùy tiện ra tay với đồ của người khác!”
Người nọ cười khẽ một tiếng, cong khóe môi, “Lôi Khiếu, không phải cậu xem kịch quá nhiều chứ, lời thoại kém cỏi như vậy cũng nói được?”
Vẻ tươi cười khoan khoái tao nhã, luôn luôn là chiêu bài vàng của cậu ta, nhưng mỗi lần nhìn thấy chiêu bài này, đều làm cho Lôi Khiếu có một loại kích động muốn hung hăng nện xuống nó.
Du Duy Thu, cùng tuổi cùng khoa cùng giới với hắn, có thành tích cùng ngoại hình đồng dạng ưu dị, đồng dạng vừa vào học đã được chú mục.
Hắn trọng võ, bóng rổ bóng đá bơi lội mọi thứ đều xịn, cậu thiên văn, viết chữ tài hoa hơn người; hắn tính tình hào sảng, bộc lộ tài năng, có khi khó tránh khỏi có người gây sự; cậu lại ôn nhuận như ngọc, quân tử phong độ mười phần, hiếm thấy cậu đỏ mặt với chuyện gì, hai người đều một chín một mười, khó phân cao thấp.
Sự tồn tại của cậu ta, tựa như khắc tinh nơi chốn áp chế hắn.
Hai người khí tràng cùng mị lực hoàn toàn bất đồng, tự nhiên mà hình thành thế lực cùng bầy đàn của chính mình, khó tránh khỏi có va chạm sứt mẻ.
Lôi Khiếu cũng không phải là tâm tràn đầy ghen tị, không muốn thấy người khác được hoan nghênh hơn hắn, trên thực tế hắn là người tương đối đĩnh đạc.
Tồn tại của Du Duy Thu, tựa như hạt cát lưu lại trong mắt, tuy rằng làm cho người ta rất không thoải mái, nhưng dù sao hắn cũng không phải là lưu manh xui xẻo, mà là Lôi đại bạch mã vương tử người gặp người thích, đương nhiên sẽ không chấp nhất với một hạt cát. Hắn chính là khó chịu nụ cười giả tạo luôn tản ra quang huy Đức Mẹ kia của cậu ta, chợt lóe chợt lóe làm cho hắn phát run, còn có thực rõ ràng chính là vẻ mặt làm bộ làm tịch phẫn trư ăn lão hổ. (anh nghĩ xấu cho ngừi ta wá nha >”<) Khó chịu thì khó chịu, chỉ cần người không đụng ta, ta cũng không đụng người, nhưng không nghĩ tới thằng nhỏ gần đây phát bệnh kiêu ngạo, cư nhiên thỉnh thoảng xum xoe cái bô của hắn, kháo, dám động thủ trên đầu thái tuế, đây không phải tuyên bố hạ chiến thư cho hắn sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT