“Tiểu Thu Thu. . . . . .”

Lôi Khiếu vẻ mặt bừng sáng nhảy vào phòng Du Duy Thu, thấy trên giường không một bóng người, giật mình, “Du Duy Thu đi đâu rồi?”

“Cậu ấy hả, nghe nói nhà xảy ra chút chuyện, xin phép thầy nghỉ ba ngày”. Người bạn cùng phòng đáp.

“Nhà xảy ra chuyện? Chuyện gì? Nghiêm trọng lắm sao, cư nhiên phải xin nghỉ tới ba ngày?” Lôi Khiếu ngơ ngác một hồi, hôm qua hai người còn ngủ cùng nhau, cậu ta lại một chữ cũng không đề cập tới.

Trong lòng thật khó chịu, thằng nhóc này rốt cuộc có coi hắn là bạn không đây?

“Không biết, cậu ấy chẳng nói gì hết, bất quá sắc mặt có vẻ rất xấu, hy vọng sẽ không xảy ra chuyện lớn gì”.

Lôi Khiếu nghe xong, lòng càng lo lắng.

Thử gọi di động cho Du Duy Thu, lại luôn tắt máy, hắn không biết số điện thoại nhà cậu, vì bình thường ngày nào cũng gặp, tự nhiên không nghĩ tới phải hỏi cậu.

Du Duy Thu biến mất ba ngày, Lôi Khiếu rầu rĩ không vui ba ngày, ngay cả đội bóng rổ hắn dẫn đầu giành được thắng lợi áp đảo trước đối thủ cũ ── đại học J, cũng không làm hắn cao hứng nổi.

Đợi mãi, rốt cuộc nghe được tin cậu về, Lôi Khiếu từ trên giường nhảy dựng lên, vọt xuống phòng ngủ dưới lầu. . . . . .

“Thằng nhóc cậu giỏi lắm, mấy ngày nay chạy đi đâu?” Lôi Khiếu nện một quyền thật mạnh lên vai cậu, bất mãn oán giận nói.

“Về quê xử lý chút chuyện”. Du Duy Thu nặn ra một nụ cười.

Cậu có vẻ rất mệt mỏi, hai má gầy teo, thần thái ảm đạm, dưới mi mắt có quầng thâm đậm, toàn bộ không còn dáng vẻ ung dung ôn nhã bình thường.

“Làm gì vậy hả? Nhìn bản mặt cậu kìa, gầy cả một vòng, có phải bị ông bà già ngược đãi không hả?”

Lôi Khiếu đau lòng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cậu, ai nha, sắp nặn không ra miếng thịt nào luôn rồi, hắn phải mau mau chạy lại căn tin mua cá thịt, hảo hảo vỗ béo cậu.

Đừng thấy hắn suốt ngày chiếm giường cậu, nhưng trên thực tế, mỗi ngày mua cơm mua đồ ăn cho cậu, giúp cậu chiếm chỗ trước, làm trâu làm ngựa chính là hắn!

Du Duy Thu ảm đạm cười, “Tôi mệt, đi nằm một chút”.

“Nga, được, cứ để tôi giúp cậu cất”.

Lôi Khiếu chộp lấy ba lô cậu, Du Duy Thu cũng không từ chối, đi theo hắn trở lại phòng mình, không kịp rửa mặt, vừa cởi áo khoác, liền chui vào chăn, quấn chặt lấy mình, đưa lưng về phía hắn, đặt đầu xuống ngủ mê man.

Loại tình hình này cực kì bất thường, hoàn toàn không giống cậu ngày thường, không có nửa điểm tinh thần phấn chấn, dường như gặp đả kích trầm trọng gì. . . . . .

Lôi Khiếu nhíu mày, ngồi xuống bên giường cậu, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu, “Cậu làm sao vậy? Bệnh rồi, hay là vết thương trên lưng lại tái phát? Có muốn tôi mát xa cho cậu một chút không?”

Du Duy Thu khẽ lắc đầu, toàn thân trên dưới tản mát ra hơi thở từ chối nhàn nhạt.

Lôi Khiếu khi thô lỗ thì thô lỗ, lúc tinh tế, cũng vô cùng thức thời hiểu rõ tình hình, vì thế rút tay về, “Được rồi, cậu nghỉ ngơi trước đi, lát nữa tôi lại tới thăm cậu”.

Đứng lên, hắn lại cảnh cáo đám bạn cùng phòng đang lớn tiếng vui đùa ầm ĩ, “Các cậu nhỏ tiếng một chút a, Du Duy Thu thân thể không thoải mái, để cậu ấy hảo hảo ngủ một giấc, đừng làm ồn”.

Mọi người nghe xong, nhất thời an tĩnh lại.

Du Duy Thu trong lòng cảm động, lại vẫn không động đậy. Đầu cậu thật sự nặng trĩu, như bị trét xi-măng vậy, hơi động một chút, huyệt thái dương liền co rút đau đớn.

Chuyện xảy ra trong ba ngày qua, điên cuồng xoay chuyển trong đầu cậu. . . . . . Cậu quả thực mệt mỏi, là cần hảo hảo nghỉ ngơi một chút.

Cái gì cũng không nghĩ, tạm thời để cậu ngủ say đi. . . . . .

Một mùi hương làm người ta thèm nhỏ dãi ập tới, dạ dày cả ngày chưa ăn gì lập tức phát ra tiếng ục ục kháng nghị, đánh thức cậu khỏi giấc ngủ sâu.

Du Duy Thu xoay người, chậm rãi mở mắt.

Đập vào tầm mắt là khuôn mặt tươi cười tuấn lãng của Lôi Khiếu dưới ánh trăng nhàn nhạt.

Hắn lấy tư thế rất buồn cười, ngồi xổm bên giường cậu, hai tay đang cầm một cái gà mên mở to, từ trong gà-mên, toả ra hương vị thức ăn mê người. . . . . .

“Ngủ cả ngày chưa ăn gì, nhất định đói bụng há? Dậy, hủ tiếu xào cậu thích này”. Lôi Khiếu cười hì hì nói.

“Mấy giờ rồi?”

Du Duy Thu dụi dụi mắt, ngồi dậy.

Đám bạn cùng phòng hình như đều ngủ hết, chẳng lẽ, mình lại ngủ từ sáng tới đêm khuya?

“Mười hai rưỡi”. Lôi Khiếu nhìn nhìn đồng hồ, “Cậu ngủ ghê thiệt, y như con heo chết, đặt mình xuống là hơn mười mấy tiếng, lúc trước chưa từng thấy cậu ngủ say như vậy, hại tôi cũng không dám ngủ, cứ cách nửa tiếng tới coi cậu một lần, chỉ sợ cậu xảy ra chuyện gì”.

Du Duy Thu cúi đầu, lại ngẩng lên, “Cám ơn”.

Sự quan tâm của hắn, làm cậu cảm thấy thật uất ức, nhất là vào lúc này.

“Cậu a, cám ơn gì chứ, mau ăn đi”.

Lôi Khiếu kéo cậu dậy, phủ thêm áo khoác cho cậu. . . . . .

Đang đầu thu, đêm lạnh như nước, hắn không muốn cậu bị cảm, tiếp đó lại rót một ly nước nóng, đặt trên bàn, kế tiếp lấy đũa ra, nhét vào tay cậu.

Du Duy Thu nhìn hắn một lát, vùi đầu ra sức ăn.

Được làm bạn gái của hắn chắc là hạnh phúc lắm, tuy hắn hoa tâm lại bá đạo, nhưng đối với người khác thật sự rất tốt, bất kể nam nữ, chỉ cần là bạn, đều hết lòng đối đãi.

“Ăn từ từ thôi, không ai giành với cậu, coi chừng nghẹn”.

“Sao vẫn còn nóng?” Du Duy Thu mồm miệng không rõ hỏi.

“Tôi mới mua ở tiệm ăn nhanh ngoài cổng trường, cũng sắp đóng cửa, nếu không phải nể mặt tôi là khách quen, ông chủ mới xào cho tôi ấy chứ”.

Du Duy Thu gật gật đầu, nặn ra một nụ cười.

“Được rồi, trong lòng cậu không vui, không cần luôn bức mình cười. Cả ngày nhìn cậu vẻ mặt giả cười, giống như đeo mặt nạ, không mệt sao?” Lôi Khiếu tức giận nói.

Du Duy Thu dừng đũa, lần này, cậu cười không nổi, “Sao cậu biết tôi giả cười?”

“Trực giác”. Lôi Khiếu nhìn cậu, “Du Duy Thu, ở chung lâu như vậy, cậu cho là tôi thật sự không hiểu cậu chút nào sao?”

Ánh mắt phẳng lặng, như có thể xuyên thấu đáy lòng cậu.

Du Duy Thu tránh ánh mắt của hắn, “Lôi Khiếu, trong đời người, chuyện không như ý, mười thì hết tám chín, cần một mình âm thầm chống đỡ, không cần cho người khác tăng thêm phiền toái”.

“Vậy cần bạn bè để làm gì?”

Du Duy Thu không khỏi nghẹn lời.

“Cậu a, tâm sự quá nặng, một mình suy nghĩ lung tung cái gì? Muốn oán giận, muốn kể khổ, nói với tôi là được!” Lôi Khiếu vỗ ngực bùm bụp.

Du Duy Thu nở nụ cười, “Tốt, vậy cậu tản bộ với tôi chứ?”

“Kháo, bây giờ? Mười hai giờ đêm?” Lôi Khiếu trợn mắt.

“Vừa rồi nói bạn bè không biết là ai?”

“Rồi, lão tử liều mình bồi quân tử!”

Nói là muốn Lôi Khiếu cùng tản bộ, nhưng trên cơ bản, đều là Du Duy Thu một mình cắm đầu đi nhanh, hứng gió đêm khuya rét lạnh, từ con đường rợp bóng cây ngoài trường, đi mãi đến con đê dài ven sông. . . . . .

Lôi Khiếu không thốt một lời, đi theo phía sau cậu.

Đổi thành bình thường, hắn sớm oán giận ngập trời, nhưng đêm nay, trực giác nói với hắn, tốt nhất đừng nói thêm lời gì vô ích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play