Bà Viên khóc nức nở, Viên Hỷ lại
đờ cả người, ngơ ngẩn hỏi: “Chị con? Chị ở đâu ra?”
Một lúc sau bà Viên mới ngừng
khóc, nhìn Viên Hỷ vẻ hổ thẹn lẫn bất an, mấp máy môi mãi vẫn không nói được.
Viên Hỷ hơi cuống lên, cứ hỏi mẹ rốt cuộc là có chuyện gì, cô có chị từ lúc
nào. Bà Viên thấy trốn không xong nên đành nói: “Con có biết tại sao mẹ lại lấy
bố con không?”
Viên Hỷ lắc đầu, câu hỏi này cô đã từng nghi ngờ từ lâu. Bố cô là trẻ mồ côi từ
nhỏ, đến năm ba mươi tuổi mà vẫn chưa lấy được vợ. Cô cũng không hiểu năm ấy mẹ
cô xinh đẹp trẻ trung tại sao lại chịu lấy bố cô, mà lại phải chịu xa quê hương
đến thế. Nếu nói là vì tiền thì không phải, vì bố cô rất nghèo, nếu không cũng
sẽ chẳng đến nỗi không cưới được vợ. Nhưng nếu bảo là vì tình yêu thì cô lại
thấy là không thể.
Bà Viên nhắm nghiền mắt, cay đắng
cười: “Thực ra lúc ấy mẹ không muốn, mẹ nhỏ hơn bố con đến mười bốn tuổi.”
“Mười bốn tuổi? Không phải mười
một sao?” Viên Hỷ kinh ngạc.
“Mười bốn tuổi, họ khai tăng thêm
cho mẹ lên ba tuổi, năm ấy mẹ mới hai mươi, bố con đã ba mươi tư rồi. Cha mẹ
của mẹ đã ép gả mẹ đi, vì mẹ đã làm mất mặt họ ở quê nhà…”
Vẻ mặt bà Viên toát lên vẻ đau
khổ, đó là những ký ức bà không muốn nhớ lại, cũng là ký ức mà mãi mãi không
bao giờ bà quên được, chỉ có thể chôn vùi vào tận nơi sâu thẳm nhất, che giấu
tất cả mọi người. Câu chuyện rất tầm thường, giống như trong phim truyền hình,
thiếu nữ tươi trẻ xinh đẹp đã yêu một người đàn ông có gia đình. Anh là thanh
niên trí thức về quê hương, về sau ở lại thị trấn của họ để dạy học, trong mắt
cô bé, anh đẹp trai phóng khoáng lại giàu hiểu biết, trái tim thiếu nữ đã lún
sâu vào tình yêu như thế đấy. Đó là một tình yêu quên đi cả luân thường đạo lý.
Về sau cô bé mang thai, khi bụng đã to không thể giấu nữa, tình yêu đã bị phơi
bày. Bố cô giận đến nỗi vác gậy định đánh cô, nhưng mẹ cô đã khóc ngăn ông lại.
Chuyện xấu không giấu được lâu, mà việc như thế lại càng gây tiếng vang hơn
trong trấn. Vì cô mà cả gia đình đều bị mọi người xoi mói châm biếm. Người vợ
của anh biết được chuyện đó rồi căm phẫn nhảy sông tự vẫn, anh nhảy xuống cứu,
và rồi hai vợ chồng không lên được nữa. Trong một đêm mà gia đình tan nát, chỉ
còn lại đứa con khờ khạo bốn tuổi. Còn cô sinh ra một đứa bé gái, vừa ra đời đã
bị cha mẹ đem cho người khác. Cô nằm trên giường chỉ rơi nước mắt, không bảo vệ
nổi con mình. Về sau, cô nhìn thấy đứa con khờ khạo mà anh để lại ở trên thị
trấn, nó đang lăn lộn trong đám rác, người ngợm bẩn như hủi. Cô đã ôm thằng bé
ấy khóc to, vì cô có lỗi với nó, vì cô đã hại nó mất cha mất mẹ. Cô khóc xong
bèn ôm đứa trẻ về nhà, sau đó bình thản nói với cha mẹ hãy đem gả cô đi, chỉ
cần cho cô mang theo đứa trẻ này, cô sẽ lấy bất kỳ ai, đến đâu cũng được. Một
tháng sau, cô ôm theo đứa trẻ ấy gả đến nhà họ Viên xa xôi, về sau nữa, để
không cho ai biết lai lịch đứa trẻ này, cô lại ép ông chồng thực thà mộc mạc
chuyển nhà, thế là Viên gia sau này lại có thêm Viên Hỷ…
Viên Hỷ nghe đến đờ người, thẫn
thờ nhìn mẹ mình, một lúc lâu sau mới hỏi nổi: “Đứa trẻ ấy là anh trai, đúng
không?”
Bà Viên gật đầu, nước mắt đầm
đìa.
Viên Hỷ chỉ thấy cơ thể cô rã
rời, như thể sức để ngồi cũng không còn nữa, cô lờ đờ hỏi: “Nói vậy thì con và
anh trai vốn không có quan hệ huyết thống, đúng không? Anh trai vốn dĩ không
phải con của bố, phải không?”
Bà Viên bịt miệng khóc nấc lên,
nhưng Viên Hỷ lại nở nụ cười thê lương, cô nhìn bà chằm chằm: “Mẹ thật vĩ đại,
tình yêu của các người thật cảm động, nhưng con và bố thì sao? Cả đời bố đã vì
điều gì? Còn con là gì? Chẳng trách mẹ yêu anh trai như vậy, thảo nào…”
“Viên Hỷ, do mẹ có lỗi với nó…”
“Là bà! Bà có lỗi với anh ấy!”
Viên Hỷ bỗng hét lên, “Không phải chúng tôi, không phải bố tôi, không phải tôi!
Vì lỗi của bà mà bố tôi sáu mươi tuổi vẫn phải khuân vác đồ đạc cho người khác,
cuối cùng cũng đi đứt cả mạng sống. Vì lỗi của bà mà tôi đã bỏ cơ hội ra nước
ngoài, bỏ người tôi yêu, bỏ hôn nhân của mình. Tại sao lại là chúng tôi???”
Bà Viên sợ hãi nhìn Viên Hỷ, bà
đang giật mình khiếp sợ vì cơn điên loạn của Viên Hỷ, vội vã bước tới định đỡ
lấy cô. Viên Hỷ giật tay bà ra, vẻ mặt chán ghét, xúc động hét lớn: “Bà biết rõ
mẹ Hà Thích chê tôi có một thằng anh trai bị thiểu năng trí tuệ, bà biết rõ họ
sợ tôi sinh ra một đứa trẻ giống thế nên mới không cần tôi. Nhưng bà lại không
nói gì, bà sợ tôi biết sự thật rồi sẽ mặc kệ anh trai, nên bà mới không nói,
thà thấy tôi đau khổ, bà cũng không nói, phải không?” Giọng cô đã run lẩy bẩy,
phẫn nộ chỉ vào mẹ mình, cô hét lên: “Bà ác thật, ác thật, bà khiến bố tôi làm
trâu làm ngựa cả đời cho các người, bà còn bắt tôi làm tiếp. Bà thật bỉ ổi,
thật đê tiện!”
“Không, không.” Bà Viên lắp bắp,
yếu ớt giải thích: “Mẹ không…”
Viên Hỷ cứng đờ người, rồi bỗng
cười như điên: “Phải rồi, bà không bỉ ổi, bà thật vĩ đại, vĩ đại biết là bao,
vì đứa trẻ con người khác mà hy sinh con mình, ôi thật vô tư. Nhưng mẹ này, tôi
thật sự là con mẹ sinh ra chứ?”
Thanh Trác ngoài phòng khách bị
làm ồn, anh đẩy cửa đứng ở đó, thấy Viên Hỷ đang cười thì hỏi: “Tiểu Hỷ, em
đang cười gì thế?”
Viên Hỷ ngừng cười, chậm rãi quay
sang nhìn anh. Thanh Trác giật mình sợ hãi bởi ảnh mắt hung ác của cô, đờ đẫn
đứng đó. Bà Viên vội hét lên: “Thanh Trác, về phòng mau! Đi mau!”
Thanh Trác khóc thét lên vì bị mẹ
mắng, rồi ngoan ngoãn chạy về phòng.
Viên Hỷ bỗng thấy bình tĩnh hơn,
cô chậm rãi ngồi xuống giường, ánh mắt như mũi dao nhìn bà Viên đang co rúm
lại, cười gằn: “Nếu không phải bà chị gì đó của tôi đến, chắc bà cũng chẳng bảo
tôi biết chứ gì? Có phải bà định đem bí mật theo vào quan tài?”
Bà Viên không dám nhìn con gái,
cúi đầu nấc nghẹn.
Viên Hỷ lại hỏi: “Chị ta bị bệnh?
Cần tiền?”
Bà Viên vội lắc đầu, cuống quýt
nói: “Không phải tiền, chị con bị bệnh thận, không sống nổi nữa, cần hiến
thận.” Bà đột ngột quỳ xuống trước mặt Viên Hỷ, ôm chân cô gào khóc: “Viên Hỷ,
con cứu lấy nó đi. Thận của mẹ không hợp, nếu được thì mẹ cắt cả hai quả thận
cũng được, nhưng thận của mẹ không hợp. Viên Hỷ, con cứu chị con với. Nó là chị
ruột của con, từ nhỏ đã bị đưa đi, chưa từng được bú sữa mẹ, mẹ có lỗi với nó.”
Nghe mẹ mình gào khóc, Viên Hỷ đờ
đẫn, mặc bà quỳ xuống trước mặt mình, cô chỉ thấy khí lạnh từ trong người thấm
ra ngoài, lục phục ngũ tạng đều hóa thành băng. Rõ ràng là mùa hè mà sau làn
khí thở ra đều như kết lại thành băng vậy. Đừng khóc, một người mẹ như thế
không đáng cho cô khóc. Cũng không thể tức giận, trong bụng cô còn có đứa bé,
Bộ Hoài Vũ nói nếu không vui thì đánh anh một trận chứ tuyệt đối không được để
bản thân tức giận. Bộ Hoài Vũ, đúng rồi, cô phải tìm anh, phải tìm anh, anh có
thể sưởi ấm cho cô, chỉ cần anh về, cô sẽ không lạnh nữa.
Cô như mộng du đứng dậy, trong
đầu chỉ còn lại một suy nghĩ, cô phải gọi cho anh, tìm anh. Tay mẹ cô vẫn túm
vạt áo cô không chịu buông, cô tê dại gạt ra, đi thẳng đến phòng khách gọi
điện, Bộ Hoài Vũ, Bộ Hoài Vũ, cô phải gọi cái tên ấy, chỉ khi gọi mãi tên ấy
thì cô mới có thể hít thở được chút không khí.
Lúc Bộ Hoài Vũ chạy về, Viên Hỷ
đang ngồi trên bậc cầu thang đợi anh. Anh gọi tên cô, cô đờ đẫn ngước lên, sắc
mặc trắng bệch như ma, không chút sắc máu. Thấy anh đến gần, cô chậm rãi đưa
hai tay ra với anh. Anh giật thót mình, vội đến bế cô lên, cố nén vẻ sợ hãi để
dịu giọng hỏi cô: “Sao vậy? Không khỏe ở đâu? Anh đưa em đi bệnh viện.”
Cô lắc đầu, yếu ớt nói trong vòng
tay anh: “Đưa em rời khỏi đây, em không muốn thấy bà ta nữa, cả đời em cũng
không muốn thấy bà ta nữa, không bao giờ…”
Anh không biết tại sao cô lại
giận mẹ đến mức ấy, thời gian trước đó rõ ràng vẫn còn rất ổn mà. Anh cũng
không dám hỏi, chỉ nói bằng giọng dịu dàng nhưng kiên định: “Đây là nhà chúng
ta, nhà chúng ta, em còn định đi đâu?”
Cô ngước lên nhìn anh, đôi đồng
tử có nét mơ màng như trẻ con, lặp lại câu anh nói: “Nhà chúng ta, nhà chúng ta.”
Sau đó nghi ngờ nhìn anh, hỏi: “Nhà chúng ta?”
“Ừ.” Anh gật đầu, bế cô lên lầu,
dịu giọng: “Nhà chúng ta, chúng ta cùng về, có anh rồi, không sợ gì hết.”
Bà Viên thấy Bộ Hoài Vũ bế Viên
Hỷ vào thì bịt miệng khóc nấc lên, định đến xem cô thế nào nhưng lại bị ánh mắt
lạnh băng của anh chặn lại. Bà e ngại nhìn con rể, trong ấn tượng của bà, Bộ
Hoài Vũ luôn khiêm tốn lễ phép, bà chưa bao giờ thấy ánh mắt sắc nhọn như thế
bao giờ.
Viên Hỷ vùi đầu vào lòng Bộ Hoài
Vũ, không muốn nhìn thấy mẹ mình nữa, chỉ thì thầm với anh: “Bảo bà ấy đi, đi
ngay.”
Bộ Hoài Vũ liếc nhìn mẹ vợ, lãnh
đạm nói: “Xin lỗi, lát nữa trợ lý của con sẽ đến đón mẹ, cậu ấy sẽ sắp xếp cho
mẹ ở khách sạn, Viên Hỷ ổn rồi con sẽ đến tìm mẹ bàn chuyện hôm nay.”
Bà Viên khóc lóc về phòng thu dọn
hành lý rồi đến phòng Thanh Trác lôi anh ra, trợ lý của Bộ Hoài Vũ đã đến, đang
ngồi đợi trong phòng khách. Bộ Hoài Vũ ở trong phòng ngủ với Viên Hỷ, không ra
ngoài. Thanh Trác thắc mắc hỏi mẹ: “Mẹ, chúng ta đi đâu đây?” Bà Viên khóc,
không trả lời mà chỉ kéo anh đi theo trợ lý ra cửa.
Trong phòng ngủ, Viên Hỷ ngủ
thiếp đi, nhưng giấc ngủ rất chập chờn, hai tay cứ bám chặt lấy áo Bộ Hoài Vũ
không buông. Anh dựa nghiêng vào thành giường, đưa tay ra ôm vợ, cúi đầu xuống
hôn lên vầng trán đang nhăn lại của cô.
Lúc nãy cô khóc kể với anh, tuy
hơi lẫn lộn nhưng anh vẫn hiểu duyên cớ sự tình. Tim đau đến không thở nổi, chỉ
thương xót cô, cũng tự trách mình, vì do anh đã khuyên cô hòa hợp với mẹ, mới
khiến cô tổn thương nhiều hơn. Càng thấy phẫn nộ vì mẹ vợ đúng là vớ vẩn, Viên
Hỷ đang mang thai, sao bà có thể yêu cầu hoang đường như thế được!
Một người mẹ như thế, thật không
cần cũng được!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT