Viên Hỷ và Bộ Hoài Vũ không vội
đưa Thanh Trác đi xét nghiệm lại, có lẽ họ vẫn nuôi một hy vọng mong manh, mong
bản xét nghiệm kia chỉ là sai lầm, càng hy vọng thì càng sợ bị dập tắt, cũng
càng không dám đi xác nhận kết quả đó. Viên Hỷ nghĩ, thôi cứ mù mờ như vậy đi,
Bộ Hoài Vũ nói đúng, cho dù thế nào họ cũng vẫn cần đứa trẻ ấy, dù nó có giống
anh trai cô thì anh cũng vẫn có khả năng cho nó một cuộc sống đầy đủ. Hơn nữa
họ cũng cần niềm hy vọng đó, đặc biệt là cô, chỉ có chút hy vọng mong manh mới
giữ cho cô không suy nghĩ quá nhiều.
Bà Viên lại sung sướng ra mặt, không hề bị ám ảnh tí nào. Như thể bà chưa từng
lo nghĩ đến vấn đề đứa trẻ ấy có bình thường hay không, chỉ lo chăm sóc cho
Viên Hỷ, như đang ao ước bù đắp cho đứa trẻ sắp ra đời toàn bộ tình mẫu tử bà
nợ Viên Hỷ hai mươi mấy năm qua. Ngày nào bà cũng bận rộn trong vui vẻ, trong
nhà không còn nghe tiếng bà la hét nữa, chỉ giục Viên Hỷ ăn cái này ăn cái kia,
sau đó trách Thanh Trác đừng làm thế này thế nọ.
Viên Hỷ xin nghỉ việc, vốn dĩ cô
không muốn thế nhưng không chống nổi sự kiên quyết của Bộ Hoài Vũ. Không biết
anh nghe đâu bảo rằng ba tháng đầu mang thai là thời kỳ bất ổn nhất, phải cẩn
thận gấp đôi, thế là đích thân dẫn Viên Hỷ đến công ty làm báo cáo xin nghỉ. Viên
Hỷ đành cười bất lực, có con rồi mới thấy Bộ Hoài Vũ lại gia trưởng đến thế.
Anh tuy ngoài mặt tỏ ra lãnh đạm thờ ơ, nhưng thực chất vẫn chỉ là một người
đàn ông bình thường căng thẳng vì lần đầu được làm cha mà thôi.
Lúc có thai hơn ba tháng, Viên Hỷ
cuối cùng đã được giải thoát khỏi lệnh cấm vận. Bì Hối đến đón cô đi dạo, ánh
mắt vừa hâm mộ lại vừa ghen tỵ, nói với vẻ chua xót: “Viên Hỷ ơi Viên Hỷ à, sao
cậu tốt số thế? Cậu nhìn Bộ Hoài Vũ lo cho cậu kìa, mang thai thôi mà, tớ thấy
anh ấy chỉ muốn ngậm cậu vào miệng để tiện chăm sóc thôi.”
Viên Hỷ cười nhẹ, nhưng trong nụ
cười ấy không giấu được niềm hạnh phúc. Cô liếc nhìn Bì Hối, khẽ nói: “Chẳng lẽ
Tiêu Mặc Đình không thế à? Lúc nào cũng nhất nhất nghe theo cậu còn gì.”
Bì Hối xì một tiếng vẻ bất mãn, nói:
“Cái anh chàng đó à, haizzz, nhớ lúc đầu khi tớ còn là người yêu, anh ấy gọi
điện cho tớ, hễ nghe nói tớ đang ở ngoài đường là bảo ngay: Em ở đó chờ anh,
anh đến đón em. Thế là ngốc nghếch ngồi tàu điện ngầm xuyên qua cả nửa thành
phố để đến đón tớ về nhà rồi mới ngồi tàu điện về. Nhưng giờ thì sao, bọn tớ đã
có xe, không cần ngồi tàu điện nữa. Tớ gọi cho anh ấy, bảo đang ở ngoài đường,
cậu đoán xem kết quả thế nào?”
Viên Hỷ cười lắc đầu, Bì Hối nói
tiếp: “Anh nói, ờ, anh biết rồi, em gọi xe về nhà đi nhé. Thấy chưa, đó chính
là khác biệt, khác biệt giữa người yêu và vợ đấy!”
Viên Hỷ thấy Bì Hối hậm hực thì
không nhịn được cười. Đúng lúc ấy thì di động reo vang, nghe thấy giọng Bộ Hoài
Vũ hỏi: “Viên Hỷ, em đang ở đâu thế?”
“Em và Bì Hối đang ngồi ở quán trà
ngoài quảng trường Âm Nhạc.”
“Em ở đó đợi anh, anh đến ngay.”
Bộ Hoài Vũ nói xong cúp máy.
“Bộ Hoài Vũ à?” Bì Hối hỏi, thấy
cô gật đầu thì cười trêu: “Tớ nói gì ấy nhỉ? Nhìn kìa, mới có một tí đã lo rồi,
cứ phải đến tìm cho bằng được.”
Viên Hỷ hơi ngẩn ngơ, tuy giọng
anh vẫn tỏ ra bình thản, nhưng cô lại cảm nhận được anh đang cố gắng đè nén cảm
xúc gì đó, sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?
Bộ Hoài Vũ đến rất nhanh, chỉ một
chốc đã thấy xuất hiện ở cửa, lướt mắt một vòng rồi thấy Viên Hỷ bèn sải bước
đến đó. Bước chân anh hơi gấp gáp, tuy gương mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh nhưng ánh
mắt đã bán đứng anh, bên trong đang có hai ngọn lửa nhỏ cháy rừng rực, đó là
niềm vui điên cuồng.
Bộ Hoài Vũ nắm lấy hai tay cô,
tay anh đang run lên. Viên Hỷ bắt đầu hoảng hốt, không biết đã có chuyện gì mà
anh lại ra nông nỗi ấy, cô vội vàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Anh vẫn không nói gì, rồi đột
ngột bế bổng Viên Hỷ, bất chấp ánh mắt ngạc nhiên của mọi người xung quanh, sải
bước đi ra ngoài. Viên Hỷ vội túm lấy áo khoác của anh, kêu lên: “Hoài Vũ! Hoài
Vũ!”
Anh cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng
trắng đều tăm tắp, nói bằng giọng xúc động gần như run rẩy: “Không sao, con
chúng ta không sao cả!”
Viên Hỷ đờ người, nhìn anh với vẻ
không dám tin, anh lại cười sung sướng: “Thanh Trác không phải bị bệnh đó, anh
đã đưa anh ấy đi xét nghiệm rồi, kết quả vừa có, không phải!”
Viên Hỷ không phản ứng được gì,
chỉ biết túm chặt lấy áo anh, ngón tay dần trắng bệch cả. Không sao, không sao
thật rồi, cô có thể sinh ra một đứa con khỏe mạnh, Thượng đế đã cho cô một kỳ
tích thật rồi. Hồi lâu sau, cô mới hoàn hồn lại, ôm choàng lấy cổ Bộ Hoài Vũ
khóc thất thanh.
Tảng đá đè nặng lên tim cô khiến
cô không thở nổi, cuối cùng đã rơi xuống, tuy cô luôn mỉm cười nhưng nào ai
biết được áp lực cô phải gánh chịu nặng đến nhường nào? Sự thấp thỏm lo sợ
khiến cô gần như suy sụp, nỗi lo lắng thít chặt trái tim, cuối cùng đã không
còn nữa, không sao, con của cô không sao.
Bộ Hoài Vũ ôm chặt lấy Viên Hỷ,
cố đè nén nỗi xúc động để dịu dàng dỗ dành cô: “Đừng khóc, không tốt cho con
đâu, phải vui mới đúng.”
Câu nói ấy có tác dụng hơn bất kỳ
câu nào khác, Viên Hỷ lập tức nín khóc, ngước lên nhìn anh và cười ngốc nghếch.
Bộ Hoài Vũ thấy cô vừa khóc lại vừa cười thì không nhịn được cười, nhưng khóe
mắt anh cũng đã đỏ hoe. Thực ra, cô không biết rằng anh vẫn luôn dằn vặt thấp
thỏm, đến nỗi không chịu được nữa mới lén đưa Thanh Trác đi xét nghiệm, sau đó
lại thấp thỏm đợi kết quả. Trước mặt cô, anh không thể tỏ ra sốt ruột, anh chỉ
có thể cười bình thản, vì chỉ có thế mới cho cô sức mạnh, cho cô dũng khí, giữ
vững cô bước tiếp.
Bì Hối và mọi người đều đờ ra đó,
đến khi Bộ Hoài Vũ bế Viên Hỷ đến cửa rồi mới phản ứng ra, thấy mọi người đang
tròn mắt nhìn mình thì mặt cô nóng bừng bừng, vội vàng xách túi cho Viên Hỷ rồi
đuổi theo, mới đi được mấy bước đã bị phục vụ ngăn lại, người ta nhắc nhở rất
khách sáo: “Chị ơi, xin chị thanh toán tiền rồi hẵng đi.”
Mặt Bì Hối thoắt chốc lại đỏ bừng
bừng, vội cúi xuống móc tiền ra trả, mồm vẫn tức tối mắng: “Con ranh! Lại bắt
mình trả tiền! Có chồng giàu thế mà vẫn không bỏ được thói ki bo!”
Ngoài kia, Bộ Hoài Vũ đã bế Viên
Hỷ ngồi vào xe rồi lái vút đi, hai người đều sung sướng điên cuồng, trong mắt
chỉ còn có nhau, chẳng ai nhớ đến Bì Hối cả. Haizzz, thực ra, cũng chả trách Bì
Hối đã mắng cô được.
Cuộc sống, sau bao năm sống trong
bóng tối, cuối cùng đã mở ra một lối đi mới cho Viên Hỷ, để ánh nắng rực rỡ
chiếu vào, soi sáng cuộc đời cô.
Viên Hỷ không biết bà Hà đưa cô
bản báo cáo đó là do nhầm lẫn hay có người tạo ra, vì tất cả đã không còn quan
trọng nữa. Sau khi mang thai, tính cách cô dường như dịu dàng hơn nhiều, cũng
đã tha thứ cho rất nhiều người, ngay cả khoảng cách giữa mẹ con cô cũng dần dần
tan biến. Cô nghĩ cuộc đời cô vốn đã nên như thế chăng, sự xuất hiện của Hà
Thích chỉ khiến cuộc đời cô xuất hiện một ngã rẽ, sau đó lại nhờ bàn tay người
khác chỉ dẫn đi đúng đường trở lại, thế là vẫn trở về quỹ đạo cũ.
Tiếc là, cuộc sống luôn luôn phức tạp hơn con người nghĩ. Nhiều khi, chính vào
lúc con người đã ngỡ mình nắm bắt được cuộc đời mình, thì nó lại đột ngột rẽ
sang một ngã mới.
Bộ Hoài Vũ đưa Viên Hỷ đi khám
thai, nghe bác sĩ nói người mẹ và đứa trẻ đều rất khỏe mạnh thì cả hai đều cảm
thấy rất đỗi ngọt ngào. Bộ Hoài Vũ đưa cô về nhà, mở cửa xe rồi cẩn thận dìu cô
xuống, xong lại định đưa cô lên lầu, Viên Hỷ cười bất lực, nói: “Em có tiểu thư
thế đâu, anh đi làm nhanh đi, kiếm thêm tiền mua bột mua sữa cho con.”
Bộ Hoài Vũ cười ấm áp, hỏi: “Thật
không cần anh đưa lên à?”
Viên Hỷ cười đẩy anh về phía xe:
“Đi nhanh lên, đừng hỏi nhiều, một mình mẹ em càm ràm đã đủ lắm rồi.”
Bộ Hoài Vũ cười rồi mới lưu luyến
lái xe đi. Viên Hỷ nhìn theo chiếc xe đi xa rồi mới quay người lên lầu, vào
trong nhà mới thấy có vẻ kỳ quặc, trước kia mẹ cô luôn đón ở cửa, hôm nay sao
thế? Cô thay dép rồi vào phòng mẹ xem thử, thấy bà đang ngồi trên giường lau
nước mắt.
Viên Hỷ hơi ngạc nhiên, lại gần
hỏi: “Mẹ, sao vậy, anh con đâu?”
Bà Viên thấy Viên Hỷ thì ngẩn
người, vội vàng lau nước mắt rồi đứng dậy đáp: “Không sao, lúc nãy đau mắt, anh
con chơi mệt rồi, chắc đang ngủ say.”
Viên Hỷ thấy mẹ cô rõ ràng đang
nói dối, mắt bà đỏ hoe như đã khóc rất lâu, tuyệt đối không phải do bụi bay vào
làm đau mắt. Cô nghĩ ngợi rồi nói: “Mẹ, con là con gái mẹ, không phải người
ngoài, có chuyện gì thì nói với con được không?”
Bà Viên đờ người rồi cười gượng
gạo, nói: “Không sao thật mà, con khám thai vẫn ổn chứ?”
Viên Hỷ khẽ gật đầu, thấy mẹ cô
không có ý định nói thì không hỏi nữa. Quãng thời gian này quan hệ hai mẹ con
tốt hơn khá nhiều, nhưng vẫn không được thân thiết lắm. Nếu mẹ cô không muốn
nói thì thôi vậy, có điều cô vẫn thấy một linh cảm mơ hồ rằng mẹ cô có chuyện
gì đang giấu giếm.
Sáng hôm sau bà viện cớ đi mua
đồ, Viên Hỷ đứng trên ban công thấy bà vội vã chui vào một chiếc xe thì càng
nghi ngờ hơn, ở đây bà có quen biết ai đâu, rốt cuộc là ai đã đón bà? Rồi đi
đâu?
Mấy hôm liền, bà Viên cứ viện cớ
đi ra ngoài, lúc về sắc mặt nhợt nhạt, có lúc thậm chí mắt còn sưng húp. Bộ
Hoài Vũ cũng thấy được tâm tư của mẹ vợ, đã từng hỏi riêng Viên Hỷ xem có
chuyện gì. Viên Hỷ lắc đầu bảo cũng không biết. Bộ Hoài Vũ tư lự rồi dịu giọng
nói: “Hỏi thử xem, đừng để người già giấu mãi trong lòng.”
Hôm ấy bà Viên cũng viện cớ để
đi, đến buổi trưa mới về. Sắc mặt bà tái nhợt, mắt càng sưng húp hơn, giống như
đã khóc rất lâu vậy. Thanh Trác ngồi trong phòng khách chơi điện tử, bà Viên
lặng lẽ nhìn anh một lúc, rồi lại nhìn Viên Hỷ, sau đó lẳng lặng bỏ về phòng.
Viên Hỷ cũng theo vào trong, đóng cửa hỏi bà: “Mẹ, mẹ có chuyện gì giấu con?”
Bà Viên ngẩn người, quay lại đờ
đẫn nhìn Viên Hỷ.
Cô lại nói: “Con là con gái mẹ,
không phải người ngoài.”
Lời vừa thốt ra, bà Viên đột ngột
bụm chặt miệng khóc lớn. Viên Hỷ càng nghi ngại, không biết mẹ mình bị sao,
thấy bà khóc thê thảm như thế, cô cũng thấy buồn, nên kéo tay mẹ hỏi: “Sao vậy?
Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mẹ nín khóc đã.”
Bà
Viên bỗng ôm chầm lấy con gái, khóc lóc van xin: “Viên Hỷ, con cứu lấy chị con
đi, cứu lấy chị con đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT