Nhận ra tiềm lực mỹ nhân kết
Cảm nhận huyền ảo so khí cơ
Đến khi Phong Nhược cùng Lam Lăng ôm bó củi khô đốt xong hai đống lửa lớn, thì mới thấy bốn người Thu sư tỷ điều khiển phi hành tọa kỵ hạ dần xuống. Song trên mặt các nàng có vẻ tái nhợt, hiển nhiên là do tiêu hao pháp lực quá độ.
"Thu sư tỷ đã về rồi à! Cơm tối đã chuẩn bị xong hết rồi!" Lam Lăng vội vàng đứng lên bắt chuyện. Mà Phong Nhược đang ngồi một bên cố gắng rúc đầu lại thật nhanh. Tuy hắn ngồi ở chỗ hơi khó thấy nhưng hắn chẳng trông mong ai thấy hắn. Bởi vì ngoại trừ Tân Nguyệt có liếc mắt nhìn hắn cổ quái một cái, thì những người còn lại chẳng ai nói năng gì.
"Ồ! Lam Lăng, Chính Phản Như Sơn trận pháp này người bố trí không tệ nha! Lại có thể dung hợp cùng thiên địa linh khí xung quanh, hơn nữa lựa chọn địa thế cũng vậy. Ta nghĩ nếu như không gặp bất kỳ công kích nào của linh thú thì thời gian duy trì trận pháp cũng phải hơn nửa tháng. Có thể bố trí trận pháp kín kẽ thế này thì so ra không kém Mạc Ngôn sư huynh rồi!"
Lúc này Thu sư tỷ xem xét qua Chính Phản Như Sơn trận pháp vài lần xong bỗng nhiên khen ngợi vài câu.
"Nhìn qua rất tốt! Nhất là khí cơ cảm ứng đối với thiên địa nguyên khí không hề có chút tỳ vết nào, xét về điểm này chưa chắc Mạc Ngôn sư huynh có thể sánh bằng!” Tân Nguyệt liếc nhanh qua Phong Nhược đang ru rú một góc, suy nghĩ một lúc rồi nói.
Nghe được lời tán thưởng của Thu sư tỷ cùng Tân Nguyệt, Lam Lăng có hơi sửng sốt. Tại phương diện tu luyện thì mình còn có thiên phú, chứ về trận pháp thì nào có thành tựu lớn như vậy. Vừa rồi nàng định phân trần nhưng bắt gặp Phong Nhược cố tình nháy mắt, nên cũng chỉ có thể mặt dày nhận đại.
Đợi cho bốn người Thu sư tỷ tiến nhập vào trung tâm trận pháp nghỉ ngơi, Lam Lăng mới nhích lại gần Phong Nhược thấp giọng oán hận: "Tại sao ngươi lại không muốn ta nói ra sự thật? Chuyện thế này ta làm sao được, mà ta cũng không nghĩ ngươi lại có bản lĩnh bố trí trận pháp cao đến vậy!"
"Hắc ! Không phải đệ muốn giấu diếm làm gì, nhưng do không muốn đối mặt cùng nữ nhân kia mà thôi, cho dù ả có khích lệ hay biểu dương thì cả người đệ cũng đều rất khó chịu!" Phong Nhược vừa nói vừa làm bộ dáng sởn cả gai ốc.
"Gọi là Thu sư tỷ ! Ngươi lại quên lời ta rồi!" Lam Lăng có vẻ dở khóc dở cười, liền mắng: "Nếu sớm biết như vậy ta đã chẳng mang ngươi theo rồi! Ngày mai nếu ngươi không thích thì cứ ở lại chỗ này, trông coi chỗ trú thân này đi!"
"Ừ, cầu còn không được!" Phong Nhược gật đầu thật mạnh.
"Ngươi chiếm tiện nghi mà còn ra vẻ! Biết ở Hạ Tam Viện có bao nhiều người muốn cùng nàng ra ngoài săn bắt linh thú không? Nàng ta là đệ nhất mỹ nữ của Hạ Tam Viện chúng ta đấy! Bao nhiêu người cầu không được, còn ngươi thì có bộ dạng như đang chịu ủy khuất lắm vậy. Được rồi, buổi tối cẩn thận chút đi, có chuyện gì thì báo động cho chúng ta!" Lam Lăng đảo cặp mắt trắng dã liếc Phong Nhược một cái, lúc này nàng mới xách túi gạo thơm lên rồi đi vào trung tâm Chính Phản Như Sơn trận pháp.
Nhìn bóng lưng của Lam Lăng dần dần đi xa, bóng lưng ấy lúc nào cũng khiến cho người ta cảm thấy thoải mái, Phong Nhược lúc này mới vô thức cười ha ha vài tiếng.
"Tiểu nha đầu này càng ngày càng thích càm ràm rồi!"
Đi đến gần và ném mấy cây củi khô vào đống lửa, Phong Nhược tiện thể liếc mắt nhìn khung cảnh xung quanh. Chính Phản Như Sơn trận pháp bao phủ một vùng, được phủ bởi một vầng ánh sáng màu vàng như ánh nến, ở trong đêm đen có cảm giác cực kì ấm áp.
"Nhìn ngươi như có tâm sự nhỉ ? Hôm nay Thu sư tỷ chỉ trích, ngươi cảm thấy rất ủy khuất phải không?"
Không biết tự lúc nào Tân Nguyệt lại xuất hiện bên cạnh đống lửa.
Phong Nhược ngẩng đầu liếc nhìn Tân Nguyệt một cái, nhưng sau đó chỉ cười cười rồi thêm củi cho lửa cháy lớn hơn một chút, xong đâu đó mới nói: "Tân sư tỷ sao không tranh thủ khôi phục pháp lực đi, hay muốn gác đêm giúp ta?"
"Đêm còn dài tất nhiên đủ thời gian khôi phục pháp lực. Nhất là ở gần hồ lớn, Hắc Thủy Linh Quyết vận chuyển rất nhanh!" Tân Nguyệt chần chừ một chút rồi ngồi xuống chỗ cách Phong Nhược không xa, chính là nơi trước đó Lam Lăng đã ngồi.
Phong Nhược nhíu nhíu mày nhưng cũng không nói gì.
Không khí trầm mặc chỉ duy trì trong chốc lát, Tân Nguyệt mở miệng nói: "Mấy tháng sau Thu sư tỷ sẽ quay lại Hạ Tam Viện. Nàng ấy cũng không tệ, chỉ có hơi kiêu căng một chút mà thôi. Song khi nàng rời đi thì chỉnh thể thực lực của tiểu đội sẽ yếu đi rất nhiều, ta muốn hỏi ngươi có thích tham gia hay không?"
"Ta ?" Phong Nhược sửng sốt: "Cái này hình như là chuyện không tưởng a! Thực lực của ta quả thực rất yếu, trong lúc hành động chắc chắn liên lụy các người, huống chi ta đang định bế quan một đoạn thời gian."
"Liên lụy đến chúng ta? Là ngươi sao?" Tân Nguyệt tươi cười: "Không liên quan gì cả! Bế quan cũng là chuyện hết sức bình thường. Kỳ thực, ta đã muốn hỏi ý kiến ngươi lâu rồi, cũng không muốn ngươi gia nhập tiểu đội săn bắn khác đâu!"
"Nếu tỷ nói như vậy đương nhiên không có vấn đề, song thực lực của ta quả thực chỉ có thể làm lâu la tiểu tốt mà thôi, Tân sư tỷ không nên trông chờ quá nhiều vào ta!" Phong Nhược cười nói. Như thế cũng tốt, mình cũng cần phải ra ngoài săn bắt linh thú để hoàn thành các loại nhiệm vụ, thuận tiện cũng chiếu cố Lam Lăng một chút.
"Làm lâu la cũng được à! Ta cũng đang cần một chân chạy việc đây! Chỉ cần ngươi có thể bố trí Chính Phản Như Sơn trận pháp như hôm nay, thì ta trả thù lao gấp hai lần!"
"A! Quả nhiên không thể gạt được đôi mắt tinh tường của Tân sư tỷ rồi!" Phong Nhược cũng không giật mình mấy. Tân Nguyệt cùng Lam Lăng chơi với nhau rất thân nên chắc chắn biết rõ khả năng bày trận của Lam Lăng, có thể đoán ra hôm nay mình bày trận là chuyện bình thường.
Tân Nguyệt lắc đầu, cảm thán nói: "Phong Nhược, nếu như ta nói, trình độ bày trận pháp của ngươi đã vượt qua rất nhiều sư phụ sư huynh Trúc Cơ kỳ thì ngươi có tin không?"
"Hả?" Phong Nhược ngẩn ra, trong lòng cảm thấy có điều cổ quái. Nói thật ra chính hắn cũng không biết phải đánh giá khả năng bày trận của mình ra sao.
"Ngươi tuy không tin nhưng sự thực chính là như vậy, hầu hết người tu đạo đều có thể bố trí trận pháp, thế nhưng có thể khiến cả tòa trận pháp tương hợp với thiên địa nguyên khí là hai chuyện khác nhau! Nói khoa trương một chút, có thể bố trí nên khí cơ cảm ứng thì trong hàng đệ tử dưới Trúc Cơ kỳ ngươi chính là người thứ nhất!"
Tân Nguyệt nói đến đây thì đôi mắt thanh tú của nàng nhìn chằm chằm vào Phong Nhược, trong ánh mắt có một loại nồng nhiệt rất kỳ quái.
"Ặc ! Tân sư tỷ, ta nghĩ trong này nhất định có hiểu lầm. Nếu như bố trí trận pháp lại một lần nữa, ta khẳng định không làm được tốt như thế này, thực đó. Chắc tỷ hiểu lầm rồi!" Phong Nhược vội rã nhích thân mình về sau. Hắn thừa nhận mình có hứng thú với trận pháp, thậm chí có thể tự đắc nhưng không đến mức tự đại cho rằng toàn bộ đệ tử Trúc Cơ kỳ trong Trấn Thiên Tông không ai sánh bằng mình. Nghĩ như vậy có vẻ cường điệu hóa chính mình quá mức rồi!
"Thôi được, cứ như vậy đi! Ta có thanh ngọc giản này, ngươi cầm lấy đi! Bên trong là một vài điều tâm tắc của các bậc tiền bối trong việc bố trí trận pháp, có lẽ sẽ có tác dụng đôi chút với ngươi!"
Tân Nguyệt cũng không nói thêm gì, nàng đứng dậy cất bước rời đi. Nhưng lời nàng nói lúc nãy vẫn khiến cho Phong Nhược suy nghĩ mông lung, tim đập thình thịch. Bỗng nhiên, Tân Nguyệt xoay phắt người lại, cười nói với hắn: "Mặc kệ có chuyện gì ngươi cũng là tay sai của ta, cái này ta quyết định rồi!"
"Éc !" Nghe nàng ta nói như thế, Phong Nhược chỉ có thể trừng mắt há mồm ngây ngốc tại chỗ. Hắn nào còn suy ngẫm được chuyện gì nữa!
"Khí cơ cảm ứng ư?"
Phong Nhược khoanh hai tay đứng ở chỗ cao nhất trên núi. Phía chân trời xa xa, mặt trời đỏ hồng đang từ từ nhô lên. Ánh sáng mặt trời chiếu rọi khắp nơi trên mặt hồ Thanh Lam, xua tan đi rất nhiều sương mù và cả bầu không khí âm u kia.
Trời vừa sáng, đám người Lam Lăng, Tân Nguyệt đã cùng nhau rời khỏi doanh địa, các nàng lại tiếp tục tìm kiếm và săn bắt Ô xà cấp bốn, có lẽ phần thưởng cho việc tìm được mật rắn rất hậu hĩnh nên Thu sư tỷ mới quyết tâm tìm cho bằng được.
Song Phong Nhược cũng không phải hết chuyện làm mà đem quả mật mình kiếm được đưa ra, dù cho ả có là đệ nhất mỹ nữ của Hạ Tam Viện đi chăng nữa. Nếu có thể, hắn thực sự muốn đem túi mật này cùng quay về Trấn Thiên Tông giao trả nhiệm vụ, không biết lúc ấy nữ nhân kiêu ngạo kia có tức chết hay không?
Đương nhiên loại ý nghĩ nham hiểm này cũng chỉ là ý nghĩ thoáng qua của Phong Nhược mà thôi, hắn cũng còn chưa có rảnh rỗi đến như vậy. Chỉ là, nếu đến cuối mà Thu sư tỷ quả thực không thể săn bắt thành công con Thư xà nào thì hắn có thể tính toán một chút với nữ nhân này.
Hiện tại, Phong Nhược dồn toàn bộ tinh thần tập trung nghiên cứu khối ngọc giản mà Tân Nguyệt đưa cho hắn tối qua, bên trong nó có rất nhiều nội dung rườm rà, cũng rất rắc rối và khó hiểu.
Đêm qua hắn tốn cả nửa đêm xem xét mà chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, tứ chi tê dại, thiếu chút nữa đã điên lên rồi! Cuối cùng hắn cũng hiểu ra một điều, thì ra các vị tiền bối cao thủ về trận pháp mà Tân Nguyệt nói đều có thói quen dùng các loại khí cụ để khắc trận pháp, cái đó so sánh với hắn dùng tâm niệm khắc trận pháp là hai chuyện khác nhau!
Phải biết rằng Phong Nhược đã từng tiếp thu được nhiều kiến thức phức tạp, nhưng khi xem xét thông tin trong ngọc giản vẫn còn cảm thấy váng đầu óc thì những lý luận ấy kinh khủng thế nào? Lúc trước, hắn được Diệp Hoằng truyền cho khẩu quyết bày bố trận pháp mà thôi, còn lại đều do hắn tự mình tìm hiểu. Thế nên toàn bộ quá trình học tập nọ đều nhờ hắn có hứng thú là chính, nếu như đụng vào vấn đề nào không thể giải quyết, hắn tức khắc vứt sang một bên!
Cho nên, khối ngọc giản bay giờ chẳng khác nào độc dược đối với Phong Nhược! Nếu như không phải nghe nói trong đó còn có thứ giá trị như ghi chép nhiều loại trận pháp trung cấp thì hắn đã sớm vứt đi rồi.
Nhưng mà hiện tại Phong Nhược cũng không có Ngũ Hành thạch hạ phẩm hay trung phẩm, vì vậy cũng không có hứng thú thử nghiệm.
"Phù ! Xem ra mình không có cách nào để đạt được cảnh giới như trong ngọc giản ghi lại rồi!" Phong Nhược cười một cách thoải mái, bên trong ngọc giản miêu tả về khí cơ cảm ứng rất huyền diệu. Thậm chí có nói, nếu như đạt được trình độ nào đó thì đến trận pháp đoán trước thiên đạo cũng có thể bố trí!
Nhưng vấn đề then chốt là Phong Nhược không cách nào tham khảo từ ngọc giản được cái gì. Bởi vì hắn có thói quen dùng tâm niệm khắc trận pháp, làm thế có thể rút ngắn thời gian bày trận, với lại không cần đống khí cụ vướng tay vướng chân nữa.
Hơn nữa, hôm qua khi Phong Nhược bố trí Chính Phản Như Sơn trận pháp cũng không có ý nghĩ phức tạp như vậy. Hắn chỉ không muốn khi trận pháp vận chuyển sẽ xung đột với thiên địa nguyên khí mà thôi. Mà cái đấy cũng không gọi là khí cơ cảm ứng! Hắn tu luyện Thanh Mộc Linh Quyết cùng Hắc Thủy Linh Quyết, có lẽ là hai bí quyết dung hợp lại thành Tiên Thiên Mộc Sát, có thể cảm ứng thiên địa nguyên khí di chuyển mà thôi.
Nếu như nói đây là khí cơ cảm ứng, so với miêu tả của ngọc giản thì khác nhau một trời một vực!
Thế nhưng, Phong Nhược lại cảm thấy có gì đó rất kỳ quái. Đó là ngay lúc bố trí thành công Chính Phản Như Sơn trận pháp, hắn đứng nơi mắt trận có thể cảm nhận một loại cảm giác rất huyền diệu, rất thoải mái, thậm chí có thể tùy ý khiến trận pháp vận chuyển nhanh hơn. Nếu không phải hắn thanh tỉnh lại rồi dời mắt trận ra ngoài thì không chừng năng lượng của mấy viên Ngũ Hành thạch tiêu hao hết chỉ trong nửa khắc!
"Xem ra, có cơ hội thì mình kiếm đủ sáu mươi tư viên Ngũ Hành thạch thổ thuộc tính rồi lại thí nghiệm một phen. Xem xem rốt cuộc nó có hiệu quả gì!".