Tình cờ thu hoạch Ô xà cái
Cố tâm lập trận hưởng diệu kỳ
Quá trình chia nhỏ Ô xà diễn ra hết sức thuận lợi bởi vì Phong Nhược đã bảo Ngân Giáp Thiên Thù hấp thu sạch sẽ tinh huyết Ô xà. Thậm chí tinh huyết màu lam phun ra bên ngoài cũng không buông tha. Thế cho nên lớp giáp bên ngoài lúc đầu ngân quang sáng lạn, thì bây giờ thoạt nhìn, có thêm lam sắc quang mang nhẹ nhàng lưu chuyển.
Đối với biến hóa của Ngân Giáp Thiên Thù, Phong Nhược cũng không mấy để ý, ra lệnh cho Kên kên bay vòng vòng trên không cảnh giới. Dù sao pháp lực trong cơ thể hắn hầu như tiêu hao hơn phân nửa, nếu mà có con Ô xà nào xuất hiện nữa thì chắc chắn là bi kịch cuộc đời rồi!
Vừa đem bộ da Ô xà thu vào, Phong Nhược tiện tay ném một khối thịt lớn cho con Kên kên đang làm ra vẻ tội nghiệp kia. Đống thịt còn dư thì hắn thu lấy hết cả, dù sao thứ này cũng có thể làm nguyên liệu luyện đan.
"Ồ? đây là cái gì?" Ngay lúc công cuộc dọn dẹp gần kết thúc, Phong Nhược bỗng nhiên phát hiện ngay chỗ bụng Ô xà vừa nãy ngã xuống có một viên tròn tròn to cỡ nắm tay, có màu xanh đậm, nhìn thoáng qua giống như một viên cầu bằng thủy tinh.
"Lẽ nào cái thứ này là nội đan?" Đầu tiên Phong Nhược vui vẻ trong lòng, nhưng lập tức phủ định ngay. Nội đan? Nói chơi à? Linh thú muốn ngưng kết nội đan cũng phải cấp sáu trở lên, có khi còn phải cần đạt đến cấp bảy. Mà đại bộ phận linh thú đều không có cách nào đột phá vách ngăn cấp sáu.
Mà linh thú đã hình thành nội đan thì linh trí có thể so với nhân loại, kèm theo thực lực cũng vô cùng cường đại không gì sánh được. Phỏng chừng một cái tát cũng có thể tát hắn vỡ đầu, như thế nào lại bị hắn khai tử?
"Hay là một viên mật rắn!" Phong Nhược âm thầm đánh giá một lúc lâu, sau đó liền ném thứ này vào Thắt lưng trữ vật. Nói cho đúng ra thì hắn cũng chẳng am hiểu luyện đan, thứ này chắc cũng chỉ có thể đem bán mà thôi.
Đem dấu vết trận đánh vừa rồi dọn dẹp sạch sẽ, Phong Nhược liền phong ấn Kên kên cùng Ngân Giáp Thiên Thù lại. Sau đó, hắn liền bố trí Như Sơn trận pháp rồi nhập định khôi phục pháp lực tổn thất.
Lúc này, công pháp Phong Nhược vận chuyển chính là Hắc Thủy Linh Quyết. Bởi vì, công pháp này có tốc độ khôi phục pháp lực khá nhanh, vả lại còn phù hợp với tình huống của hắn hiện giờ, so với Thanh Mộc linh quyết thì nhanh hơn một chút!
"Phong Nhược, lá gan của ngươi cũng to quá nhỉ! Ngươi dám tu luyện tại ngay chỗ này mà không sợ linh thú tập kích sao?"
Thời gian trôi qua nãy giờ khoảng hai canh giờ, thanh âm vừa buồn cười vừa tức giận của Lam Lăng vang lên. Phong Nhược mở mắt, quay sang cười với nàng một cái mới thỏa mãn đứng dậy chỉnh đốn trang phục. Hắn thật sự không ngờ ngồi gần cái hồ lớn này cộng thêm vận dụng công pháp Hắc Thủy Linh Quyết lại có hiệu quả kinh người như vậy, chỉ mới hai canh giờ đã hoàn toàn khôi phục pháp lực hao tổn.
"Hắc! Sao lại có chuyện gì được. Có mấy người Lam sư tỷ chém giết linh thú ở phía trước tất nhiên phía sau cực kỳ an toàn rồi! À đúng rồi Lam sư tỷ, mọi người thu hoạch thế nào?" Phong Nhược ra vẻ hiếu kỳ hỏi thăm. Bởi vì hắn chỉ thấy mối Lam Lăng, còn bóng dáng bốn người Tân Nguyệt không thấy đâu.
"Ôi ! Săn giết bốn con Ô xà rồi nhưng ngay cả một nhiệm vụ cũng chẳng hoàn thành!" Lam Lăng thở dài, hiển nhiên nàng đang rất buồn rầu. "Được rồi, được rồi! Đừng nhắc chuyện này làm gì nữa. Đám người Thu sư tỷ sắp quay lại rồi, chúng ta mau mau dựng lều nghỉ ngơi chỗ kia đi!"
"Chúng ta ?!! Được rồi!" Phong Nhược bĩu môi, trong lòng hắn càng thêm chán ghét Thu sư tỷ nọ. Vậy mà ả lại có thể xem Lam Lăng như người hầu mà sai bảo, thật đáng ghét!
"Được rồi! Thu sư tỷ cũng không xấu như ngươi nghĩ đâu!" Lam Lăng dường như cũng đoán được suy nghĩ trong lòng Phong Nhược. "Tỷ ấy tuy có kiêu căng một chút nhưng đối đãi với mấy người bọn ta không tệ. Lần này ta cường hóa Ngũ Lôi Pháp Giới cũng phải cần nàng ấy trợ giúp. Hơn nữa Ngũ Lôi Pháp Giới của Tân sư tỷ, Tiểu Song, Phỉ Nhi cũng được tỷ ấy trợ giúp mới cường hóa thành công đó!"
"Hừ !" Phong Nhược hừ giọng mũi một tiếng nhưng cũng không nói thêm gì. Ngũ Lôi Pháp Giới tuy rằng có uy lực cực lớn thế nhưng mỗi khi thi triển lại hao hết toàn bộ pháp lực. Thế nên một người không cách nào sử dụng. Nữ nhân họ Thu lại rất thông minh, lợi dụng điểm này thu lấy nhân tâm mấy người Tân Nguyệt, cuối cùng biến bọn họ thành kẻ hầu của ả. Bởi vì tính chất của Ngũ Lôi Pháp Giới nên các nàng không có cách nào hành động đơn lẻ!
Giải phong ấn con Kên kên đểu giả, Phong Nhược cùng Lam Lăng hướng ngọn núi xa xa bay đến, tìm kiếm một chỗ thích hợp dựng lều.
"A đúng rồi Lam sư tỷ, nhóm của tỷ nếu đã săn giết đến tận bốn con Ô xà sao lại ngay cả một nhiệm vụ cũng không hoàn thành?" Phong Nhược hiếu kì hỏi thăm một câu. Với lại hắn cũng rất bội phục bọn họ. Hắn phải cực khổ dữ lắm mới chém chết một con, thế mà đám người này lại chém đến tận bốn con.
"Nhiệm vụ này rất đặc biệt! Không phải yêu cầu là chém chết bao nhiêu con mà là tìm mật của nó, song trong bụng Thư xà mới có. Mà đám người chúng ta lại toàn gặp Hùng xà không à! Cho nên mới không hoàn thành được nhiệm vụ." Lam Lăng giải thích với vẻ chẳng biết làm sao.
"Ồ! Thì ra là thế! Quả mật Ô xà sao?" Khóe miệng Phong Nhược giật giật. Lúc nãy mình lượm được viên cầu xanh đậm kia cũng không biết có phải quả mật Ô xà không!
"Nếu như có thể phân biệt được giống đực hay cái thì còn phải tốn khí lực vậy sao!" Lam Lăng quay sang trừng Phong Nhược một cái, sau đó vẻ mặt lại như cũ: "Có người nói, tỉ lệ con đực con cái của Ô xà rất kì lạ. Hai mươi con đực may ra mới có một con cái, hơn nữa rất khó gặp được. Thế nên nhiệm vụ này mới khó như vậy, ta xem ra còn khó hơn nhiệm vụ trong mấy cái ngọc giản màu đen!"
"Thế sao? Nếu mà không tìm được con cái thì có ảnh hưởng đến việc cường hóa Ngũ Lôi Pháp Giới của tỷ không?" Phong Nhược suy nghĩ một chút rồi hỏi.
Lam Lăng lắc đầu: "Không có vấn đề gì. Ta chỉ đang thiếu một bộ Địa Thứ giới chỉ. Hơn nữa nhiệm vụ tìm kiếm mật rắn do Thu sư tỷ tiếp nhận. Di! Sao hôm nay ngươi có vẻ kỳ quái vậy?"
"A! Kỳ quái sao? Đệ cảm thấy bình thường mà, có lẽ hôm nay tâm trạng đặc biệt thư sướng nên mới thế!" Nói xong, Phong Nhược nhịn không được mà bắt đầu cười ha ha. Cho đến khi Lam Lăng không biết nói gì mới dừng lại.
Song Lam Lăng cũng không biết hắn cười đây là vì ý gì. Hắn cười chính là vì hả lòng hả dạ, hai mươi con Hùng xà may ra mới có một con Thư xà. Nhưng hôm nay, Thư xà lại bị hắn đánh chết. Nữ nhân họ Thu kia cứ tiếp tục tìm đi nha, ha ha! Phỏng chừng nếu vận khí tốt thì cũng phải chém giết hơn ba chục đầu Ô xà nữa mới tìm được một túi quả mật!
"Lam sư tỷ, đệ xuống bố trí Như Sơn trận pháp!" Vừa đáp xuống một ngọn núi nhỏ Phong Nhược lập tức cướp lời, hiện tại tâm trạng của hắn cực kỳ tốt!
"Ui ! Phong Nhược, ngươi không có chuyện gì chứ?" Lam Lăng thấy là lạ nên hỏi một câu.
"Hắc hắc ! Sao lại có chuyện gì? Lam sư tỷ cứ nghỉ ngơi, một mình đệ làm là được!" Bộ dáng Phong Nhược cực kỳ vui vẻ trả lời.
Lam Lăng vẫn còn hoài nghi nên quan sát Phong Nhược thêm vài lần, một lúc sau nàng lập tức lắc lắc đầu: "Quên đi, Thu sư tỷ yêu cầu phải bố trí Chính Phản Như Sơn trận pháp. Ngươi có khả năng bố trí sao?"
"Ách! Phải bố trí Chính Phản Như Sơn trận pháp sao? Nữ nhân này có nhiều vốn liếng quá!" Phong Nhược kinh ngạc nói. Kỳ thật, Chính Phản Như Sơn trận pháp mới được tính là trận pháp cơ sở đạt tiêu chuẩn. Nó cần đến sáu mươi tư viên Ngũ Hành thạch cấp thấp thuộc tính thổ mới có thể bố trí. Song phần lớn người tu đạo Luyện Khí kỳ làm sao chịu được mức tiêu xài xa xỉ thế này.
Bởi vì trong các loại thuộc tính của Ngũ Hành thạch thì mộc thuộc tính chiếm phần lớn, còn các thuộc tính khác thì rất ít. Nếu muốn có đủ sáu mươi tư viên Ngũ Hành thạch thuộc tính thổ thì cũng cần nắm trong tay hơn năm trăm viên Ngũ Hành thạch đủ các loại rồi từ đống ấy lựa ra.
Phần lớn người tu đạo, bất luận là Phong Nhược hay ai khác khi bố trí trận pháp cũng tiện tay lấy cho đủ số linh thạch chứ không hề quan tâm đến thuộc tính. Vì thế uy lực trận pháp bị giảm xuống trên diện rộng. Tỷ như lúc trước Phong Nhược bố trí Như Sơn trận pháp bằng tám viên Ngũ Hành thạch cấp thấp thì phòng ngự cũng chẳng đỡ nổi linh thú cấp hai.
Nhưng nếu lại dùng tám nhân tám là sáu mươi bốn viên Ngũ hành thạch thổ thuộc tính thì phỏng chừng linh thú cấp bốn cũng không thể nào xông vào trận được. Đây chính chênh lệch mà!
"Không nên cứ 'nữ nhân' này 'nữ nhân' nọ mà kêu loạn lên! Phải gọi là Thu sư tỷ biết không?" Lam Lăng có vẻ giận dữ, tiện tay gõ gõ lên đầu Phong Nhược. Lúc sau nàng lấy ra sáu mươi tư viên Ngũ Hành thạch lấp lánh quang mang màu vàng đất đưa cho hắn. Đối với khả năng bố trí trận pháp của Phong Nhược nàng rất yên tâm, bởi vì nàng ít khi thấy một người tu đạo nào có thể dùng một năm ngắn ngủi mà học xong bốn loại trận pháp cơ sở.
"Được rồi, ngươi lo bố trí trận pháp đi! Ta đi xung quanh kiếm ít củi đốt. Mấy người Thu sư tỷ sắp trở về rồi. Chúng ta cũng phải ăn cơm thôi!"
"Hiểu rồi!" Phong Nhược đáp ứng một tiếng rất thống khoái, nhưng khi Lam Lăng xoay lưng đi thì lại bĩu môi: "Hừ! Cứ một 'Thu sư tỷ', hai cũng 'Thu sư tỷ', ta gọi một tiếng lão yêu bà đã dành mặt mũi rất lớn cho ả rồi!
Trong lòng nghĩ thế nhưng động tác của hắn cũng không chậm chạp chút nào. Xác định phương vị xung quanh, tìm kiếm một chỗ trống rộng rãi thoáng đãng, xem chỗ nào cao cao sạch sẽ một chút rồi mới bố trí trận pháp. Bởi vì nếu muốn bố trí Chính Phản Như Sơn trận pháp tốt nhất thì không thể để xuất hiện nửa điểm tỳ vết nào. Phải xác định được hướng di chuyển của thiên địa linh khí để bổ trợ trận pháp, như vậy mới có thể giảm tối thiểu mức tiêu hao Ngũ Hành thạch, đồng nghĩa với việc gia tăng thời gian duy trì trận pháp!
Đương nhiên nếu là Như Sơn trận pháp thông dụng đơn giản thì không cần phải cầu kỳ như vậy!
Xác định được vị trí, Phong Nhược dùng thanh kiếm của mình đánh đấu. Sau khi cảm thấy không có vấn đề gì mới bố trí sáu mươi tư viên Ngũ Hành thạch tại tám vị trí. Làm xong hết thảy hắn bắt đầu vận chuyển pháp lực, hai tay bấm trận quyết, dùng tâm niệm khắc từng đạo hoa văn mắt thường không thể nhìn thấy lên bề mặt trận pháp!
Đến khi những nét hoa văn này được khắc họa thành công thì từ tám phương vị bỗng nhiên xuất hiện một màn sáng hạnh hoàng sắc bao phủ Phong Nhược vào trong. Giờ khắc này, thân thể hắn đang đứng ngay vị trí mắt trận của Chính Phản Như Sơn trận pháp! Từ xa nhìn lại thật giống như những tia nắng ban chiều dều tập trung lại chỗ này!
"Oa! Thật thoải mái!" Phong Nhược nhịn không được rên rỉ một tiếng. Ngay lúc những tia sáng hạnh hoàng sắc chiếu lên người hắn thì hắn cảm giác được như đang ngâm mình trong suối nước nóng vậy. Toàn thân, ngay cả những lỗ chân lông đều thư sướng cực kỳ!
Song Phong Nhược cũng không tệ! Lập tức hắn thanh tỉnh lại, trực tiếp bấm niệm thêm mấy đạo pháp quyết đem trạng thái này đình chỉ. Nói cách khác, nếu không thì chẳng qua bao lâu sáu mươi tư viên Ngũ Hành thạch cấp thấp sẽ tiêu hao hết. Hiện tại hắn còn chưa có khả năng bồi thường a!
"Chính Phản Như Sơn! Định!"
Tay phải của Phong Nhược hạ xuống, chỉ vào dưới chân nhanh như tia chớp, nhất thời mắt trận của tòa Chính Phản Như Sơn trận pháp bị di chuyển ra bên ngoài, mà quang mang hạnh hoàng sắc cũng dần dần chuyển sang thổ hoàng sắc.
"Chậc chậc ! Thực xa xỉ mà ! Sáu mươi tư viên Ngũ Hành thạch thuộc tính thổ ... trông mà phát thèm!" Phong Nhược lắc lắc đầu rồi đi ra ngoài. Tuy rằng Chính Phản Như Sơn trận pháp là do hắn bố trí nhưng chắc chắn Thu sư tỷ kia sẽ không cho hắn qua đêm trong này, cho nên hắn còn phải gấp rút bố trí một cái Như Sơn trận pháp đơn giản bên cạnh nữa...