Lộ Tiểu Bình cuốỉ cùng cũng đại ân đại xá, chủ động gọi điện cho cậu, giáo huấn một cách mất bình tĩnh: “Lộ Tiểu Phàm, sọ mày có sợi thần kinh nào đó bất thường, hử? Làm bác Bối giận dữ tới nỗi mắng mỏ cả má Lộ, mày biết chỉ vì chuyện của mày mà bác Bối tăng huyết áp, đau đầu nằm nhà mấy nay hôn? Lộ Tiểu Phàm, thân mày mày tự lo, đừng có liên lụy người khác, mày thông não được hôn?”

Làm sao cậu không hiểu? Chức trưởng làng của ba Lộ, tháng lương hơn chục nghìn của cậu, còn cả ba Lộ số ba, ba Lộ số bốn, cuộc sống của họ có lẽ rồi cũng sẽ tan rã theo sự tan rã quan hệ giữa cậu và Bối Luật Tâm.

“Cuối tuần ba Lộ và má Lộ lên, giảng hòa mâu thuẫn của nhà mình và nhà Bối. Lúc ấy mà đừng có hồ đồ nữa, đã biết chưa?” Lộ Tiểu Bình chót cùng nói bằng giọng chính nghĩa, “Dĩ nhiên, nhà mình không hẳn cứ phải dựa dẫm nhà Bối mới được, nhưng họ muốn xem năng lực. Có người dựa vào năng lực, có người dựa vào quan hệ, vậy mới là đời, hiểu chửa?” Ý hắn là, bởi mình có năng lực nên có thể có thể sống bằng năng lực, chứ như cậu thì chỉ có thể sống bằng quan hệ thôi.

Lộ Tiểu Bình ca một bài xong, bắt cậu tự kiểm điểm rồi gác máy.

Bối Luật Thanh trở nên bận tối tăm mặt mũi. Anh bây giờ tối tối đọc tài liệu đến tận khuya, cậu mua cho anh một cái gối để tựa hình con vịt vàng, làm khó anh lâu nay có mắt thẩm mỹ chỉ biết cười cười, không ý kiến và cũng không dùng.

Anh tựa hồ dịu dàng với cậu hơn mọi khi rất nhiều. Dường như từ khi cậu đồng ý sẽ suy nghĩ về hôn sự với Bối Luật Tâm, anh dịu dàng hơn hẳn. Cậu phỏng đoán chắc anh nghĩ cậu thật biết điều, đâm ra cũng ôn tồn hơn chút coi như khuyến khích.

Cậu gọt một quả táo, bê qua cho anh. Tay anh cầm không chắc làm mấy miếng táo rơi giữa hai chân, cậu vội cúi nhặt Nhặt được khoảng ba, bốn miếng, bổng nghe tiếng anh hít vào, nơi đũng quần anh lại gồ lên.

“Em cố ý, đúng không?” Giọng anh khàn khàn, kề bên lỗ tai cậu hỏi.

Cậu đẩy gọng kính, cười hèn mọn, đoạn cúi thấp, cởi dây nịt anh, đưa nơi dâng trào của anh bao bọc tại miệng mình.

Cậu có thể nghe tiếng anh hít thở khó dằn nén. Anh nghiêng mình, chống một chân lên sô pha, xách cậu lên lật lại, gần như chẳng cần mào đầu gì đã thúc vào trong cậu. Cậu la lên vì đau, loáng thoáng như về lại với cái cảm giác lần đầu tiên thân cận. Nhưng vẫn khác cơn đau bàng hoàng ấy, cậu còn cảm thấy từ nửa dưới mình truyền lên cảm giác tê dại, nhộn nhạo.

Cậu không kiềm được âm thanh ư hử. Anh giữ chặt hông cậu từ sau lưng, áp vào khít khao, nghiến răng gọi: “Lộ Tiểu Phàm…”

Tối nay hai người cao trào vô số lần, nền nhà quăng la liệt “mũ”. Lộ Tiểu Phàm luôn khù khờ tối nay có vẻ dũng cảm lạ lùng, điên cuồng cả đêm với Bối Luật Thanh. Tuy rằng thỉnh thoảng sẽ rên la rất khoái chí song cũng chịu đựng được đến phút cuối.

Cuồng quay bao lâu, cuối cùng Bối Luật Thanh ưa sạch là vậy cũng hết hơi đi tắm, mặc kệ mồ hôi dinh dính, nằm úp trên cậu ngủ say.

Cậu thấy anh nặng như ngọn núi lớn, cậu cố gắng cõng trên lưng, nhưng rồi vẫn chẳng thể trèo lên đến đỉnh.

Sáng dậy, Bối Luật Thanh nghe được tiếng chuông cửa. Hàng lông mày tuấn mỹ đậm nét của anh giật giật, liền nghe thấy tiếng hét chói tai. Anh mở bừng mắt, lại nghe ngoài cửa là hàng loạt tiếng bước chân lộn xộn.

Phản ứng đầu tiên của anh là kéo tấm thảm bên cạnh che thân dưới của mình, rồi nhanh chóng sau đó có người mở cửa, ngoài cửa là Bối Mạt Sa mặt mày khó lòng mà tin, là Bối Luật Tâm tái mét vẫn đang la hét, là Lộ Tiểu Bình và ba Lộ, má Lộ đứng ngây như phỗng.

Đường nhìn của anh đảo qua họ một lượt, rồi dừng lại trên Lộ Tiểu Phàm đang mặc boxer briefs.

Cậu ấp úng, đẩy kính mắt: “Em…Em cảm thấy nói bằng lời khó mà rõ ràng, nên nhắn mọi người đến tự nhìn sẽ dễ hiểu hơn.” Cậu không dám nhìn mặt anh, không cần nhìn cũng đủ mường tượng.

Anh chậm rãi lên tiếng: “Đúng vậy, không sai, con thực chất là đồng tính, lâu nay sống chung cùng Lộ Tiểu Phàm.”

Má Lộ “ôi giời ơi” một tiếng, hai chân mềm oặt, Lộ Tiểu Bình quýnh quáng đỡ má Lộ.

Anh xem đồng hồ, lại bảo: “Việc này đợi con về rồi xử lý sau được không? Giờ con còn việc gấp!”

Phục hồi lại tinh thần từ cơn sốc, ba Lộ vừa cởi giầy toan quật Lộ Tiểu Phàm, lại chẳng ngờ Bối Luật Tâm động thủ còn nhanh hơn ông.

Cô xồ vào túm tóc cậu, vừa cào vừa cắn, la hét điên khùng: “Tôi hận cậu, Lộ Tiểu Phàm, tôi hận cậu!!!”

Bối Luật Thanh bước lên giữ tay cô: “Thôi được rồi, em muốn hận thì hận anh này!”

Bối Luật Tâm vẫn cào cấu cậu, cậu cũng đứng trân mình tại chỗ cho cô cào cấu. Nhưng sự thật là, kích thích khó mà tường tượng ra này đã đủ hao mòn sức lực của cô, hệt như là giấc mơ lẫn giấc mơ để dành của cô cùng lúc đã bị phá hủy, cô không vung tay được bao lâu đã kiệt sức

Bối Mạt Sa hình như cũng vừa tỉnh táo trở lại, hít sâu một hơi, phẩy tay: “Đủ rồi, Luật Tâm! Con bình tĩnh đỉ, chở Luật Thanh về, bố nghĩ nó sẽ cho chúng ta lời giải thích thỏa đáng.”

***

Bối Luật Thanh đỡ Bối Luật Tâm sang một bên, còn Lộ Tiểu Phàm vội vàng dọn dẹp sạch sẽ “chiến lợi phẩm” tối qua của bọn cậu. Cả nhà cùng ngồi trên sô pha.

Bối Luật Thanh vào tắm rồi vận quần áo đi ra, nhìn sang Lộ Tiểu Phàm đứng khúm núm, anh hít sâu một hơi, nói: “Dọn nhà cửa cho gọn gàng, chở anh về tính sổ với em sauỉ”

Lộ Tiểu Bình mau mồm nói: “Hai ta đi cùng nhau đi, Luật Thanh!”

Anh chẳng buồn ừ hử, hắn liền lút cút theo sau. Vừa ra cửa hắn đã cười hí hí: “Luật Thanh, anh nói xem, đồng tính nào phải việc gì quá ghê gớm, cứ giữ bí mật thì ai biết. Tự dưng thằng em tôi lại trở chứng!”

Anh lạnh tanh, hắn đành cười gượng gạo: “Luật Thanh, có phải hôm nay có phi vụ lớn không?”

Lúc này anh đã chịu đáp lại, “ừ” một tiếng bình thản. Lộ Tiểu Bình hưng phấn tới mức mắt bốc lửa.

Dọc chặng đường Bối Luật Thanh chẳng nói gì.

Lộ Tiểu Bình vừa vào văn phòng đã vội vàng mở tài khoản, thoắt chốc hưng phấn đến độ mặt mày xanh xao. Hai ngày trước Bối Luật Thanh yêu cầu hắn thêm danh mục sản phẩm nông nghiệp, chỉ mỗi mục ngô là bỏ trống. Hôm nay mở ra xem, quả nhiên đường hiển thị của ngô như sắp tụt xuống tận cùng tới nơi, cao điểm 1630 đồng từ kỳ trước của giao kèo C511(*) sụt xuống còn 1345 đồng.

(*)Dựa trên sự kiện có thật của Trung Quốc diễn ra từ 1994-khoảng sau 1996, ngô từng sốt nóng xình xịch trong đó danh mục hàng hóa kỳ hạn ngô từng được đẩy lên giá cao nhất là 1800 đồng/tấn, sau khi tụt giá dần đến sau năm 1996 thì về cơ bản là ở trạng thái tạm dừng. Sự kiện này là một trong mười sự kiện hàng hóa kỳ hạn nổi tiếng của Trung Quốc.

Hắn cảm thấy hưng phấn chạy khắp mình như muốn nhảy dựng lên. Bộ Nông nghiệp hôm nay sẽ thông báo mở cửa nhập khẩu sản phẩm nông nghiệp phụ đầu tiên, bày tỏ thành ý khi tham gia Tổ chức Thương mại Thế giới, và xem ra có vẻ sản phẩm này chính là ngô rồi.

Liếc mắt nhìn Thẩm Chí Cần ngồi cạnh đang nhìn biểu đồ không suy suyển, hắn cười cười: Thầy Thẩm xem biểu đồ à?”

Thẩm Chí Cần “ừ” một tiếng, không đáp cũng chẳng tiếp chuyện. Lộ Tiểu Bình cười lạnh trong lòng. Chở giao dịch thị trường kỳ hạn hôm nay đánh chuông xem, rồi ai phải nhìn mặt ai vẫn còn chưa biết đâu.

Hắn không sao hiểu nổi, tại sao tất cả mọi người đều đi xu nịnh thằng em trai vô tích sự của hắn, và tại sao người ta lại tin tưởng tin tức của cậu đến vậy. Hoá ra là thế. Hoá ra Lộ Tiểu Phàm và Bối Luật Thanh là quan hệ kiểu ấy.

Hắn bỗng sinh lòng khỉnh bỉ cậu lắm, nhưng cũng chính cái mối quan hệ mà hắn khỉnh bỉ này lại cho hắn chút của cải làm hắn thấy khó tả.

“Mời mọỉ người nộp di động, rút dây điện thoại.” Lộ Đào đi ra, nói ôn hòa một câu như thường lệ.

Lộ Tiểu Bình hừ lạnh, lừng khừng đặt di động lên bàn. Thận trọng cỡ này xem ra Vạn Đạt muốn làm một cú lớn đây.

Kỳ thực Lộ Tiểu Bình khá coi nhẹ Lộ Đào. Chẳng có tẹo oai phong nào, ngoài việc nịnh bợ Bối Luật Thanh thì còn biết làm gì? Thậm chí ngay cả Thẩm Chí Cần cũng còn lên mặt được với anh ta.

Chưa phải Lộ Tiểu Bình chưa nghĩ đến, với mối quan hệ giữa Bối Luật Thanh và Lộ Tiểu Phàm, dám là hắn sẽ thế chỗ được Lộ Đào nữa là.

Lộ Tiểu Bình thở dài thườn thượt, tiếp tục giữ nụ cười nhìn giá ngô sụt xuống cùng tận. Kết thúc phiên gỉao dịch, giá ngô gần như rớt tận 900 đồng/tấn so với giá cao điểm trước đó.

Lộ Tiểu Bình nhìn con số này mà từ cười thầm suýt nữa cười thành tiếng. Hắn mở di động, vừa bật máy đã đổ chuông.

“Anh chơi tôi à?” Giọng nói truyền đến là Lý Văn Tây, âm thanh vốn êm tai là vậy giờ khản đặc, dường như còn đang nghiến răng nghỉến lợi.

Lộ Tiểu Bình ngơ ngác: “Ngô... Ngô rớt giá rồi mà?”

“Rớt?” Lý Văn Tây thịnh nộ cười lại, “Lộ Tiểu Bình, anh để mắt ở đâu? Chả lẽ anh không biết giá ngô mở cửa ở giao kèo C511 cao ngất lên 2440 đồng/tấn hay sao?”

Lộ Tiểu Bình nhìn màn hình, nói tía lia: “Không thể nào, không thể nào!” Hắn toan nói thêm thì Lý Văn Tây đã cúp máy.

Não hắn lúc này rỗng tuếch, lảo đảo xông ra sảnh khách hàng ngoài kia, giành một máy tính khách mở một cái tài khoản, nhất thời mắt hoa tai ù. Làm gì có giao kèo về ngô nào, chỉ còn số vốn hẻo đến đáng thương còn tồn lại sau nổ kho(*).

(*)Thuật ngữ của hàng hóa kỳ hạn, ý chỉ quyền lợi tài khoản về âm, có nghĩa tiền đặt cọc không chỉ mất sạch mà còn không đủ nên bị cưỡng chế giao hàng, nếu không bù đắp được vào khoản thâm hụt sẽ phải đối diện với luật pháp.

Hắn liên tục lắc đầu tự lẩm nhẩm: “Không thể nào, không thể nào!”

Hoang mang và lật đật về chỗ ngồi, nhìn lại biểu đồ giao dịch của mình, hắn thắc mắc: “Sao có thể như vậy?”

Thẩm Chí Cần bàn bên lúc này đến gần, liếc hắn một cái, đưa chân hất một sợi dây ra, Lộ Tiểu Bình cúi đầu phát hiện dưới chân mình có một dây mạng đã bị rút. Đột nhiên hắn hiểu ra mình đã bị chơi một vố.

Từ đầu chí cuối hắn đều chưa điều khiển cái tài khoản nào thay Bối Luật Thanh. Hắn thậm chí còn chưa bước được nửa bước vào trò chơi hàng hóa kỳ hạn này, lâu nay hóa ra hắn vẫn chỉ đang chơi trò chơi mô phỏng.

Thẩm Chí Cần lạnh lùng phơi trần chân tướng rồi cầm di động mình lên, chẳng buồn chào hỏi Lộ Đào, y đi luôn.

Lộ Tiểu Bình bất thình lình xông vào văn phòng Lộ Đào, cảm xúc hiện tại hệt như chết không nhắm mắt: “Tại… Tại sao lại liên kết cùng Bối Luật Thanh gài bẫy Lý Văn Tây? Lý Văn Tây là một trong số các khách hàng lớn nhất của chúng ta cơ mà?”

Lộ Đào cười cười, cầm bình rót cho hắn cốc nước nhân sâm, tốt bụng giải thích: “Thị trường này là thế đấy. Những ai vào đây đều là cá, sẽ có lúc cá lớn nuốt cá bé, sẽ có lúc cá bé cũng nuốt cá lớn. Có kẻ thua lỗ mới có người lãi lời.” Anh ta ngoảnh lại, cười đến là ôn hòa, “Cá nuôi béo cũng chỉ để ăn thôi.”

Sau đó, anh ta đủng đỉnh cầm cặp bỏ đi, chỉ còn lại Lộ Tiểu Bình ngã phịch xuống đất tựa thể tê liệt. Đèn trên trần chưa tắt, song hắn đã thấy trước mắt tối đen bít bùng.

***

Tối nay, nhà Lộ và nhà Bối lại cùng ngồi với nhau.

Ba Lộ hùng hổ. Má Lộ cúi đầu chấm nước mắt. Bối Luật Tâm thở phì phò ngồi trên ghế. Bối Mạt Sa tháo kính day hai đầu lông mày. Lộ Tiểu Phàm cúi gằm nhận tội. Bối Luật Thanh đọc thực đơn.

Ba Lộ đập bàn phá vỡ bầu không khí im lặng: “Ông thông gia, có thế nào chăng nữa ông cũng nên nói một câu đi chớ. Tiểu Phàm nhà chúng tôi là một thằng bé quê mùa khờ khạo, con trai nhà các ông dẫn thằng bé sa vào cái chuyện bỉ ổi hạ lưu này, vầy mà được à?”

Sự thật này đã ầm ĩ cả ngày nay rồi, đến Bối Mạt Sa cũng mệt mỏi: “Gì mà kêu con trai chúng tôi dẫn Tiểu Phàm nhà các ông vào chuyện bỉ ổi? Ông thấy con trai chúng tôi chủ động hồi nào vậy, hả? Theo chúng tôi quan sát, có mà là con trai nhà các ông chủ động thì có! Lúc nào cũng dính Luật Thanh như keo, ai nhìn vào cũng thấy!”

Ba Lộ gắt: “Tiểu Phàm nhà chúng tôi nhát hơn cả cáy, nó có thể làm hư con trai ông? Ông chớ có trợn mắt điêu toa nhá, miễn nói cái khác, nội việc con gái ông chưa chồng đã chửa, thì con trai ông tốt đẹp nỗi gì?”

Bối Mạt Sa đeo cặp kính gọng vàng lên, đáp trả: “Lộ Chấn Hưng, làm người thì phải biết đạo lý! Luật Tâm cản trở việc gì nhà ông chưa bàn, nhưng hiện tại là con trai ông có lỗi với Luật Tâm nhà tôi, ông còn đổ vấy tội lại! Mà có bố chồng nào nói con dâu như thế không? Không có học hành gì, vô giáo dục theo!”

Mắt ba Lộ đỏ ngầu: “Phẹt! Ông mới vô giáo dục! Tôi thấy ông cững chỉ là lão lưu manh thôi! Ba má không ra gì con cái tất hư hỏng!”

Bối Mạt Sa chưa kịp cãi lại, Bối Luật Tâm đã vớ ngay cáỉ ấm trà trước mặt ném ba Lộ, quát to: “Lão già khốn kiếp trơ trẽn! Dám chửi bố tôi!”

Ba Lộ làm nông nhiều, tay chân khá hoạt bát, vừa nghiêng đầu đi, ấm trà bay vút ra sau, mảnh vỡ văng ra găm mấy chỗ trên da ba Lộ.

Ba Lộ tận mắt chứng kiến con trai mình bị con trai người ta giở trò đồi bại, chịu đả kích khổng lồ, người ta lại còn dám ném ấm vào người ông mắt ông càng đỏ sọng.

Có vẻ sắp nố chiến tranh, Bối Luật Thanh đột nhiên gấp thực đơn lại, lạnh lùng hỏi: “Vậy bác muốn thế nào?”

“Thế nào?” Ba Lộ trước hết sững người. Kỳ thực ông không quen tự quyết, mà đó giờ luôn là má Lộ quyết, rồi sau đến Lộ Tiểu Bình. Giờ thì má Lộ đang suy sụp, Lộ Tiểu Bình lại không có ở đây, nhất thởi ông không biết đưa ý kiến ra sao cho tốt cả. Nghẹn lời một chốc, theo bản năng ông nghiến răng nói: “Muốn cậu đền.”

Anh nhìn thoáng qua Lộ Tiểu Phàm đang ngồi cúi đầu, cười hở răng: “Bác muốn đền bao nhiêu?”

'Bao nhiêu?” Ba Lộ cuống quýt nhìn má Lộ.

Má Lộ đột ngột che mắt gào khóc, lúc này Lộ Tiểu Phàm cũng hơi ngẩng đầu nhưng lại nhanh chóng cúi đầu. Cả gian phòng đều tĩnh lặng, chỉ có tiếng nức nở của má Lộ.

Má Lộ chưa nín, bỗng nghe nhân viên phục vụ ngoàỉ cửa lớn tiếng: “Thưa anh, thưa anh, xin anh đừng xông vào.”

Nhân viên phục vụ vừa nói trọn câu thì cửa đã bị đẩy rầm ra. Chỉ thấy Lộ Tiểu Bình say khật khưỡng la: “Bối Luật Thanh, sao phải lừa tôi?! Sao anh phải đến nỗi đẩy thôn làng tôi khuynh gia bại sản?!”

Nghe hắn la om sờm, mắt Ba Lộ trợn lớn, má Lộ quên cả khóc, Lộ Tiểu Phàm cũng ngẩng lên.

Bối Luật Thanh chẳng hề ngoái lại, chỉ điềm nhiên nói: “Tôi có đưa cài đặt tài khoản của tôi kèm thông tin tôi giao cho anh không? Tôi có cho phép anh bán tin của tôi cho người khác không? Nếu anh thật thà, tôi thực chất cũng không tiếc hàng tháng trả mười nghìn cho anh chơi bời đâu! Kẻ làm thôn làng nhà Lộ khuynh gia bại sản và trắng tay không phải ai khác mà chính là anh, Lộ Tiểu Bình!”

Ba Lộ kinh hoàng ngồi phịch xuống ghế không nhúc nhích. Má Lộ chống bàn đứng dậy, hỏi: “Tiểu Bình... Đừng nói một trăm nghìn kia con đã phí phạm rồi nhé...”

Lộ Tiểu Bình run bần bật: “Còn... Còn một ít..” I

Má Lộ đến gần hắn, nhìn thẳng vào hắn mà hỏi: “Một ít là bao nhiêu...”

“Còn mấy nghìn...” Toàn thân Lộ Tiểu Bình mềm nhũn, bệt xuống sàn nhà, ôm chân má Lộ khóc: “Má Lộ, bây giờ kể cả có ra sao má cũng phải cứu con...”

Má Lộ chỉ thấy tầm mắt mình tối sầm. Với nhà họ Lộ, dường như trời vừa mới sập. Họ bán một đứa con trai mình mới đổi được hai nghìn, nay đột nhiên lại gánh món nợ một trăm nghìn trên lưng.

Mặt mày ai nấy xám ngoét Bối Luật Tầm vẫn chưa hả giận, mắng sa sả. Bối Mạt Sa liên tục lắc đầu. Ba Lộ ỉẩm bẩm: “Mất hết rồi, mất hết rồi...”

Bối Luật Thanh vươn tay mở chai rượu vang đỏ, tự rót cho mình một ly, đoạn lấy chiếc ví da từ trong ngực, rút ra một tấm séc: “Không phải muốn được đền sao? Một trăm nghìn đủ không?”

Anh nói rồi, thảy tấm séc lên bàn, nó bay tới trước mặt ba Lộ.

Lộ Tiểu Phàm nhìn bàn tay anh, trắng nõn và thuôn dài, mang vẻ bình thản và khoan thaỉ, thật sự rất xứng với tấm séc ấy. Bởi trên séc thường là những con số rất lớn, vậy nên tấm séc cũng luôn rất bình thản và khoan thai.

Ba Lộ nhìn tấm séc mà tay run rẩy. Bối Luật Thanh nói: “Một trăm nghìn này mua Lộ Tiểu Phàm, hy vọng nhà bác từ nay cắt đứt hẳn với em ấy. Sau này Lộ Tiểu Phàm là Lộ Tiểu Phàm nhưng không còn là Lộ Tiểu Phàm nhà Lộ các bác nữa, đồng ý thì cầm lấy.”

Bối Mạt Sa hình như cũng thấy hơi quá đáng rồi, bèn khuyên: “Luật Thanh, con làm thế này... có vẻ không hay lắm. Bản chất chuyện giữa con và Tiểu Phàm là sai, không phải cứ dùng tiền là mua đứt được”

Anh ung dung nối: “Chỉ cần người nhà Lộ chấp nhận là được hết!”

Ba Lộ nhớ đến thôn làng, nhớ đến bà Lưu... Những người ấy ông chẳng dám nợ tiền, vì mất đi khoản tiền nọ đồng nghĩa họ mất cả tính mạng. Có biết bao người sẽ vì tờ giấy mỏng tang ấy mà quẫn trí, và có biết bao người sẽ thật sự chết, ông căn bản không dám thử.

Một trăm nghìn bán đi đứa con, ước chừng là cái giá thật tuyệt, huống chi đứa con này còn từng bán một lần rồi.

Vai ba Lộ toan cục cựa, má Lộ đã lạnh lùng nói: “Lộ Chấn Hưng, nếu mình nhận nó, từ rày tôi không bao giờ bước vào cửa nhà Lộ nữa!”

Lộ Tiểu Bình vốn là nghe Bối Luật Thanh chịu chi ra một trăm nghìn coi như thở phào nhẹ nhõm, thế rồi nghe má Lộ không muốn nhận, hắn hốt hoảng quỳ mọp xuống lết đến: “Má Lộ, má Lộ, con biết sai rồi, má cứu con, má cứu con!”

Hốc mắt má Lộ ầng ậng nước, nhìn thằng con cả. Vì tử nhỏ nó đã tỏ ra thông minh, học hành giỏi nên mới bồi dưỡng nó như hy vọng, nồi canh có một miếng thịt cũng phải nhường cho niềm hy vọng này trước, thế nhưng lại nuôi mọc ra một cái mầm lệch lẹo. Có lẽ ngay từ khỉ bắt đầu bà đã sai ở đâu đó.

Bà run giọng: “Tự làm tự chịu, đậu nhà ai trồng nhà ấy hái. Chuyện mày làm sai, vì sao bắt Tiểu Phàm gánh hộ? Bây giờ má Lộ cũng không cứu được mày, má làm gì có một trăm nghìn, nên phải cầm mạng mày đi trả cho mọi người thôi!”

Lộ Tiểu Bình ôm sít chân má Lộ, khóc như phát điên. Ba Lộ không giữ nổi cơn run trong giọng nói: “Má Lộ, tạm bỏ qua năm mươi nghìn của bà Lưu, thì số tiền ấy cũng có mười nghìn là của em hai. Mình biết em hai ở góa, tằn tiện được chút tiền từ mấy mẫu đất nghèo chỉ để nuôi con ăn học, mình hổng trả tiền nó là mình giết nó rồi. Rồi còn hai mươi nghìn của em ba, tiền bồi thường thuốc men do người ta đâm xe nó đấy. Nó đi đứng bất tiện, hông có khoản tiền ấy thì biết sống sao? Chúng nó cần mạng con mình làm gì? Hơn nữa, vốn là do nhà họ nợ chúng ta, một đứa con trai ngoan nhà mình bị nhà họ làm hư, họ phải đền chả lẽ không đáng?”

Lộ Tiểu Bình ra sức lắc chân má Lộ, bà tựa hồ cũng bị sự thật lung lay. Muốn thẳng lưng mà sống, đôi khi không chỉ có khí phách là đủ, mà còn phải có của nả.

Đương lúc hỗn loạn, Lộ Tiểu Phàm đột nhiên cầm tờ séc đưa cho ba Lộ: “Nhận đi, nhận đi!”

Ba Lộ thật sự không ngờ cậu sẽ chủ động đưa tấm séc qua, nhất thởi sửng sốt Má Lộ không khỏi la thất thanh: Tiểu Phàm!”

Cậu cố gắng nặn ra một nụ cười: “Coi như con vay anh Luật Thanh, con sẽ từ từ trả nợ cho ảnh... Số tiền này có lẽ phải trả khá lâu, từ bé đến giờ con vẫn chưa làm được gì cho ba má vui, mai này chỉ sợ cũng không thể...”

Ba Lộ nhìn cậu mà dường như khá hoang mang. Bối Luật Tâm lạnh lùng cười: “Nghe chưa? Con trai ông bà muốn cắt đứt quan hệ với ông bà đấy. Lộ Tiểu Phàm tuy đáng ghét và hèn hạ, nhưng mười cậu ta gộp lại cũng không làm người ta ghê tởm bằng ông bà. Về sau khỏi phải gặp lại ông bà nữa thật sự may quá trời luôn!”

Ba Lộ giật tấm séc, chỉ tay vào cậu mắng: “Mày có ý đó không? Hả? Mày có ý đó không?”

Cậu chỉ cúi đầu rúm ró, ba Lộ điên tiết tới nỗi rút dép định đánh cậu, lại bị Bối Luật Thanh quát ngăn lại: “Bác cầm một trăm nghìn này rồi thì Lộ Tiểu Phàm xem như khống phải người nhà bác nữa. Không phải người nhà bác thì không đến lượt bác đánh đâu!”

Ba Lộ giận đỏ mặt, tấm séc trên tay tựa thể củ khoai lang nóng rẫy, muốn vứt lại chẳng thể nào, nhịn nữa nhịn mãi vẫn muốn đánh cậu, lần này là má Lộ ngăn. Bà hệt như bị ai đánh gãy cột sống, uể oải nói: “Tôi hiểu ý Tiểu Phàm... Ba Lộ, về thôi...”

Lộ Tiểu Bình sợ má Lộ đổi ý không cần một trăm nghìn kia nữa, huống chi hắn còn nợ tiền Lý Văn Tây, làm Lý Văn Tây tổn thất nghiêm trọng, e rằng anh ta sẽ không tha cho hắn. Vội vàng chệnh choạng đứng dậy, hắn nói: “Má Lộ, về thôi!”

Lộ Tiểu Phàm vẫn tiễn ba Lộ, má Lộ ra cửa. Nhìn bộ dạng nhà cậu, tuy mới rồi cãi nhau trời long đất lở nhưng đều là bậc cha mẹ, giờ đây Bối Mạt Sa cũng không đành lòng, bèn bảo: “Để chuyện thành ra thế này, mỗi chúng ta đều có trách nhiệm. Chờ mọi người bình ổn tâm trạng hãy bàn lại vậy.”

Má Lộ nói khẽ: “Phiền ông.”

Bối Luật Thanh đĩnh đạc ngồi uống rượu. Người đến người đi nhà họ Lộ dường như đểu chả liên quan đến anh, Lộ Tiểu Phàm nghĩ có lẽ bởi anh đã mua xong một món hàng, cho nên anh chẳng cần thiết phải quan tâm đến nhà sản xuất của món hàng ấy nữa.

Cậu tiễn ba má mình ra cửa, bèn cuống quýt đưa một phong bì: “Vé máy bay con mua cho mọi người đây, còn có ít tiền, ba má cầm đi.”

Ba Lộ cầm chiếc phong bì ném xuống đất: “Ai thèm. Nhà Lộ hổng có đứa con như mày, xem như chúng tao chưa từng đẻ ra mày!”

Lộ Tiểu Bình cũng đỏ mắt: “Nó cố tình bắt tay với Bối Luật Thanh bẫy con đó. Hôm nay con mới biết Bối Luật Thanh mua rất nhiều ngô ờ thị trườmg kỳ hạn, kiếm được cả núi tiền lại lừa con là bán khống ngô!”

Hắn vừa càm ràm ngớt mồm, đã lãnh đủ một cái tát dội vang hung ác của má Lộ. Lực tay cùa phụ nữ đồng áng vô cùng lớn, Lộ Tiểu Bình ăn một tát nhất thởi cảm giác răng mình lung lay, mặt sưng vù, đủ hiểu là cái tát này của má Lộ dã man thế nào. Hắn ôm mặt ú ớ: “Má... Má Lộ!”

Lồng ngực má Lộ phập phồng: “Mày đã ngu dốt lại còn tham lam! Ngày cả đạo lý làm người cơ bản nhứt mày cũng hổng có! Mày năm lần bảy lượt gặp họa, là ai kéo mày ra khỏi bùn? Mày mà biết cảm kích thì đã chả quấy phá xung quanh, mày hổng quấy phá xung quanh thì Bối Luật Thanh sẽ cho mày vào tròng hay sao? Tiểu Phàm nếu như... không vướng bận quá nhiều việc của mày, thằng bé đường đường là đàn ông mà phải chịu cảnh bị đối xử như phụ nữ đến tận hôm nay hay sao?”

Mặt cậu bỗng chốc đỏ au. Cậu ấp úng: “Thôi, thôi... Má Lộ, má đưa anh hai về đi. Ảnh tung tin sai, chỉ e chẳng thể ờ thành phố nữa.”

Má Lộ “ừ” một tiếng, quay đầu lườm ba Lộ rách mắt: “Nhặt phong bì của Tiểu Phàm lên!”

Ba Lộ bắt gặp ánh mắt má Lộ như đang phun lửa, lại nhớ sự tình hôm nay ông cũng có phần, lòng dạ cũng hụt hẫng, xoay đi nhặt phong bì. Má Lộ giật lấy, lấy vé máy bay trong đó rồi trả lại tiền cho cậu, nói nghẹn ngào: “Tiểu Phàm, sau này con nhớ sống tốt… Ba má…sẽ không làm phiền con nữa đâu.”

Lộ Tiểu Phàm nhìn theo bóng ba Lộ và má Lộ dìu nhau đi thật lâu, thật lâu sau, bóng họ hãy còn hiện mãi trong mê mộng.

Bối Mạt Sa hiển nhiên chỉ là gà mờ trong việc đàm phán với các con. Bởi lẽ từ nhỏ Bối Luật Thanh đã chẳng cần đàm phán, Bối Luật Tâm thì chẳng có cách nào đàm phán. Phát hiện con trai mình là đồng tính cũng là sự đả kích rất lớn đối với lão, những vẫn chưa lớn bằng các bậc cha mẹ bình dân.

Thời còn trẻ thì ăn không ngồi rồi, tầm trung niên bị nhốt trong chuồng bò, về già lại đấu đá hăng hái tại tầng cao tiền bạc nhất, đối với Bối Mạt Sa, lão còn sợ không biết phải trình bày với Thẩm Ngô Bích Thị hơn cả cái sự thật Bối Luật Thanh đồng tính. Rồi thì phải làm sao để che giấu chuyện này? Làm sao để nó giảm thiểu ảnh hưởng xấu hết mức có thể đến gia đình mình?

Lão nhìn Lộ Tiểu Phàm, cậu con rể như vật trang trí mà ban đầu lão cứ ngỡ khá là đỡ lo, thì nay quăng cho lão vấn đề hóc búa nhất. Lão đeo cặp kính gọng vàng lên, nói phiền muộn: “Nhà cửa không đâu xảy ra việc xằng bậy thế này, phận làm bố, lời đầu tiên bố xin tự kiểm điểm, do bố không làm tròn nghĩa vụ trông nom các con nên mới để nhà mình xảy ra việc này.” Đoạn hít sâu một hơi, lão lại tiếp, “Bố mong các con hiểu tâm trạng phụ huynh khi chứng kiến tình trạng này của các con là ra sao. Bố đồng cảm với ông Lộ, bà Lộ… Bố mong các con cũng hiểu cho tâm trạng của bậc làm cha làm mẹ. Con người sống ở đời, không chỉ sống cho riêng mình, mà còn phải cho vai trò trong xã hội, trách nhiệm với gia đình!” Lão nhìn về phía Bối Luật Thanh, “Nếu Luật Thanh có ấn tượng tốt với tiểu thư Tống, thế thì nhanh chọn ngày cưới hỏi đi…Còn Tiểu Phàm... Bố cũng mong con thử cùng Luật Tâm xem sao, dù sao bố vẫn mong các con có thể tìm được vị trí chính xác cho riêng mình.”

Lộ Tiểu Phàm nghe lão nói vậy, ngước mắt nhìn thoáng qua Bối Luật Thanh. Anh chỉ lặng lẽ nghe Bối Mạt Sa nói, không tỏ vẻ phản đối.

Bối Luật Tâm tái mặt nãy giờ, nghe đến đây cô bỗng thét the thé: “Sao con phải thử với tên biến thái này?!”

Bối Mạt Sa bảo nghiêm túc: “Luật Tâm, hai đứa nó thành ra ngày hôm nay, con không biết con cũng có trách nhiệm ư?”

Bối Luật Tâm liếc xéo Lộ Tiểu Phàm như nhìn một kẻ địch cô thù hận đã lâu. Kỳ thực cậu rất áy náy. Khi cậu gọi điện thoạỉ cho cô đã nghĩ liệu có phải quá tàn nhẫn không, nhưng cậu biết Bối Luật Tâm là hợp nhất. Dầu là gọi cho ai, gọi cho Bối Mạt Sa hay gọi cho má Lộ, họ sẽ đều lén lút tới xem tình hình, sẽ không có ai như Bối Luật Tâm náo loạn lôi đầy đủ tất cả mọỉ người đến.

Giữa các cậu không có tình cảm, chỉ có một chút ràng buộc về mặt pháp luật. Cậu lúng túng đáp: “Tốt hơn hết cháu vẫn nên ly hôn với Luật Tâm đi ạ!”

Bối Mạt Sa cau mày, cặp mắt quan sát cậu mấy lượt sau cặp kính gọng vàng như muốn cân đo đong đếm thành ý của cậu hoặc âm mưu sau lưng khi cậu nói câu này. Lão trầm giọng: “Trong trường hợp con muốn ly hôn cùng Luật Tâm thì con phải rời khỏi nhà Bối, rời khỏi Bắc Kinh ngay tức khắc. Đương nhiên nếu con bằng lòng xuất ngoại, bố có thể thực hiện. Nhưng sau này con không được liên lạc với Luật Thanh nữa, con có làm được không?”

Cậu lại nhìn anh, anh vẫn dửng dưng như không, nên cậu trả lời: “Cháu sẽ xuất ngoại.”

Bàn tay anh rốt cuộc khựng lại, mắt anh rốt cuộc ngước lên, và anh rốt cuộc hỏi: “Lộ Tiểu Phàm, bấy nhiêu năm qua em theo bên cạnh anh tột cùng bởi vì sao?”

Bỏi vì sao? Cậu cảm thấy câu hỏi này tự thân anh đã có thể trả lời, nhưng anh lại dùng khẩu khí như vậy để hỏi cậu, cậu không dám nói rằng sao anh đã biết còn hỏi. Vì thế, cậu đành cười: “Chắc là... Chắc là vì anh có thương em.”

Bối Lụật Thanh lẫn Bối Luật Tâm đều nhìn thẳng cậu trai khép nép này Cậu trai này, người mà trước giờ chỉ có họ quyết định cần hay không cần, mà mãi đến ngày hôm nay họ mới biết, hai người họ, thì ra cậu chẳng cần ai.

“Hãy quyết thế đi!” Bối Mạt Sa coi như đã gõ tiếng búa xét xử sau cuối dành cho cuộc tình bê bối và nghiệt ngã này.

***

Hôm sau, Bối Mạt Sa chẳng chần chừ, nhanh chóng có người đến áp giải cậu rời khỏi nhà Bối Luật Thanh, hộ chiếu của cậu được lo liệu xong xuôi gần như vượt tốc độ bỉnh thường.

Cậu sửa soạn hành lý, Bối Luật Thanh đứng cạnh nhìn, biểu cảm giống hệt đang nhìn một kẻ mờ nhạt hoặc là như bác giúp việc đang dọn nhà, ánh mắt rơi trên cậu song căn bản chỉ coi cậu là một chướng ngại vật chẳng may chắn trước mắt mà thôi.

Cậu hiểu lần này ra đi có lẽ thật sự phải giã biệt người đàn ông này rồi. Sẽ không còn gặp anh nữa, tối đến cũng không nằm mơ cõng anh leo núi nữa, sau này muốn nói “hẹn gặp lại” cũng không thể, vì cậu biết hai người sẽ không gặp lại.

Cậu đặt từng món đồ vào valy, cầm khăn quàng nói với anh: “Em mang đi nhé.”

Anh chẳng nói chẳng rằng, cũng chẳng để ý tới cậu. Cậu ngượng ngùng, rồi vẫn dày mặt đặt nó vào valy, cuối cùng cậu cầm di động nói: “Em mang đi nhé.”

Mọi thứ cậu đã từng nói, mọi thứ cậu đã từng đặt vào valy, giờ đây cậu chẳng tài nào bỏ chúng vào thùng rác nữa. Vì lần này cậu đã hiểu, vì cậu đã hiểu, cậu và anh sẽ không còn đoạn sau.

Cậu như tên tù nhân, bị áp giải đi gặp Bối Mạt Sa lần cuổi.

Bối Mạt Sa nhìn cậu, hít sâu một hơi: “Đây là hộ chiếu của con, đây là vé máy bay. Ba giờ chiều ngày kia hãy rời khỏi đây sang Pháp... Còn đây là tiền bổ đổi sẵn cho con rồi. Con còn yêu cầu nào không?”

Cậu vội xua: “Dạ không, làm phiền ba quá, ba Bối.”

Bối Mạt Sa nghe cái xưng hô ấy mà nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp. Lão bảo: “Thế không dông dài nữa, con hãy giữ sức khỏe.”

Mùa xuân ở kinh thành vô cùng dễ chịu, ánh dương rạng rỡ, trời khô ráo và ít mưa, Lộ Tiểu Phàm ngồi trong phòng chờ cầm vé máy bay của cậu, di động đặt nơi đầu gối. Đèn báo nháy rồi nháy, thế rồi chuông vang.

Cậu vớ nhanh lấy, nói: “A lô ạ?”

Đầu dây bên kia im lìm một hồi, đoạn lạnh nhạt: “Tôi đây. Không phải anh tôi!”

“À, Luật Tâm à…”

Bối Luật Tâm nói năng lạnh như băng: “Tôi chỉ muốn báo cho cậu, cậu đừng tưởng ra nước ngoài là tiện thậm thụt với anh tôi. Cậu ra nước ngoài, chắc chắn bố tôi sẽ không cho anh tôi đi đâu trong mấy năm tới, cậu khỏi cần chờ anh ấy.”

“À! Tôi hiểu mà…” Cậu ngập ngừng vài bận, mới bảo: “Anh cậu sắp cưới tiểu thư Tống Thiến Ngọc, chẳng có tâm tư nghĩ đến việc tìm tôi đâu.”

Đầu dây bên kia làm thinh, lát sau Bối Luật Tâm lên tiếng, “Cậu quả tình siêu đáng ghét đó, có biết không hả?”

“Xin lỗi cậu.”

“Chả có cốt cách, chả có gì ưa được.”

“Làm cô thất vọng rồi…”

Bối Luật Tâm dường như sụt sịt “Cậu thành biến thái chả liên quan gì tôi.”

“Ừ.” Cậu rụt rè, “Cậu đừng nghĩ nhiều.”

“Mơ giữa ban ngày hà, mắc gì tôi phải nghĩ nhiều vì cậu?”

“Ừm.”

Mãi lâu sau, Bối Luật Tâm mới lại nói: “Bố tôi vẫn đối xử khách khí với cậu lắm, cậu đừng hận bố.”

“Tôi hiểu mà.”

“Hẹn gặp lại... Lộ Tiểu Phàm.” Bối Luật Tâm cúp máy nhanh chóng. Cậu thấy thế là tốt nhất, vì cậu không cần phải nói câu hẹn gặp lạỉ, cậu không cần phải lừa cô.

Ngồi trong phòng chờ, nhìn kim đồng hồ nhích mình từng chút, cậu nghĩ Bối Luật Thanh bây giờ sẽ không có ngoại lệ. Vì mỗỉ lần cậu rời đi, đều là cậu chủ động tìm anh sau đấy, chưa từng có ngoại lệ, hiện giờ cũng sẽ không. Nên cậu tắt di động.

Giao dịch ở thởi khắc hiện tại cũng là thời điểm mấu chốt nhất với hội Bối Luật Thanh, Trác Tân và Lâm Tử Dương. Ngày hôm nay Bộ Nông nghiệp sẽ thông báo mở cửa thị trường khoai tây. Việc này đồng nghĩa số lượng lớn khoai tây Mỹ sẽ ồ ạt thâm nhập thị trường Trung Quốc. Tin này vừa lan ra làm giá giao kèo khoai tẳy tụt giá không phanh, hàng loạt nhà đầu tư bỏ trống khiến giá khoai tây tụt dốc liên tục.

Lâm Tử Dương và Trác Tần đập tay nhau, cười ha hả: “Đúng là kiếm củi ba năm chỉ dùng để thiêu một giờ.”

Lộ Đào thong thả đi ra văn phòng, ôn tồn hỏi Thẩm Chí Cần đứng ngoài: “Mọi chuyện vẫn bình thường chứ?”

Thẩm Chí Cần không ngẩng đầu cũng không trả lời, chỉ “ừ” một câu, Lộ Đào hình như vững dạ mà gật đầu, đi tưới mấy chậu cây xanh đặt trước cửa sổ.

Lộ Tiểu Phàm ở sân bay đã bắt đầu xếp hàng lên máy bay, Bối Luật Thanh hiện nay đang nhìn con số không ngừng biến hoá trên biểu đồ giao dịch, không rõ đang nghĩ gì.

Khi đứng trên bậc cuối cùng của cầu thang, cậu dừng nơi cửa khoang thoáng nhìn lại. Còn năm phút nữa là ba giờ đúng, còn năm phút nữa chuyến bay đến Paris sẽ cất cánh, còn năm phút nữa thị trường kỳ hạn sẽ kết thúc phiên giao dịch.

Bối Luật Thanh khẽ nhắm mắt, kế bên là Lâm Tử Dương đứng tán dóc cùng Trác Tân. Lộ Đào nâng chậu cây xum xuê lá như đang nâng vật gì mong manh lắm.

Thế rồi...

Giá khoai tây trên biểu đồ giao dịch kỳ hạn đột nhiên tăng thẳng tắp, toàn bộ đường đồ thị như những mũi kim chui lên từ lòng đất và vẫn không ngừng chọc lên cao vút, tốc độ chóng mặt khiến rất nhiều giao dịch viên hồ như không kịp phản ứng. Lâm Tử Dương quay lại hét lên sợ hãi.

Bối Luật Thanh mở to mắt sững sờ, sắc mặt thoắt chốc trắng bệch. Anh hô lớn: “Mau, chặt kho(*)!”

(*)Thuật ngữ, chỉ hành động dừng giao dịch để hạn chế lô khi nhận thấy có khả năng lỗ lớn sau khi bắt đầu phiên giao dịch.

Cả Lâm Tử Dương lẫn Trác Tân đều nhào vào bàn, mở tất cả tài khoản liên kết. Lực lượng từ nhiều phía căn bản không chấp nhận cho họ chống cự mảy may, từng cái, từng cái một nổ kho, chớp nhoáng tới nỗi họ không kịp chặt kho.

Lâm Tử Dương nhìn của cải kếch xù trong nháy mắt hoá thành sương khói, tay run đến mức không cầm nổi chuột

Trác Tân ngồi trên ghế nhìn kho của mình bị nổ mà không cứu vãn được gì, ngồi cũng không xong, “phịch” một tiếng cả người cả ghế đổ xuống đất

Chả ai lường được, giá khoai tây vốn hẳn là phải tụt dốc không phanh thì lại bất thình lình vọt lên từ mặt đất

Năm phút cuối cùng trước khi hết giờ giao dịch thị trường kỳ hạn của công ty Vạn Đạt, với hơn sáu mươi ô bỏ trống trăm triệu dễ dàng một đòn đánh bại tất cả các ô bỏ trống lẻ tẻ khác, gàn như tiêu diệt tất cả bên bỏ trống, trở thành bên chiến thắng lớn nhất(*).

(*) Vụ công nợ hàng hoá kỳ hạn có thật của nhà nước Trung Quốc.

Sảnh giao dịch nhao nhao rối loạn. Và trong khoảnh khắc Bối Luật Thanh và Lâm Tử Dương rớt đài, ngập trong tai ương thì máy bay của Lộ Tiểu Phàm đang từ từ lướt trên đường băng. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ việc một lần bị nổ kho mọi tài khoản lớn nhỏ, không biết Bối Luật Thanh đang làm gì.

Vụ này chắc kéo hết thảy những gĩ Bối Luật Thanh kiếm được tại thị trường chứng khoán suốt mấy năm qua đều đổ sông đổ bể rồi, có khi còn phải bán đi một hai mảnh đất.

Cách qua lớp cửa kính, như có thước phim được trình chiếu nháng qua.

Lâm Tử Dương cười hì hì: “Chuyện vặt vãnh, anh em với nhau chỉ là chuyện nhỏ thôi.”

Lộ Đào cười đáp: “Tôi làm chứng khoán phải khác đấy, chuyện nhỏ cũng phải tính.”

Lộ Tiểu Bình hỉ hả nói nhỏ: “Tao đoán sản phẩm phụ nông nghiệp này phân nửa là ngô… Luật Thanh gần đây đặc biệt chú ý đến mặt hàng ngô, thu thu chi chi mấy vụ đều không nhiều nhưng rất kỳ quặc, như đang thử nghiệm ấy.”

Lộ Tiểu Phàm cúi đầu uống trà, rầu rĩ nói: “Ở chợ rau, ngô tăng gần năm hào một cân. Em nghe người ta bán hàng nói ngô năm nay thiếu thốn, sang năm lại càng khan hiếm, làm sao thị trường kỳ hạn có thế rớt giá?!” :

Lâm Tử Dương cười cười: “Ồ, tên nghe gần gũi thế!”

Thẩm Chí Cần lạnh nhạt đáp: “Phận dân thường, không chăm chỉ sao được?”

Lộ Tiểu Phàm nhìn Lý Văn Tây, nói chân thành: “Anh Lý nghĩ cho anh hai tôi tấm chi phiếu kia là đã có thể hợp tác cùng ảnh, thật sự... anh hai tôi không đáng tin đâu...” Bạn đang

Lộ Tiểu Bình khó tin chất vấn: “Tại... Tại sao lại liên kết cùng Bối Luật Thanh gài bẫy Lý Văn Tây? Lý Văn Tây là một trong số các khách hàng lớrn nhất của chúng ta cơ mà?”

Lộ Đào cười cười, cầm bình rót cho hắn cốc nước nhân sâm, tốt bụng giảng giải: “Thị trường này là thế đấy. Những ai vào đây đều là cá, sẽ có lúc là cá lớn nuốt cá bé, sẽ có lúc cá bé cũng nuốt cá lớn. Có kẻ thua lỗ mới có người lãi lời.” Anh ta ngoảnh lại, cười đến là ôn hòa, “Cá nuôi béo cũng chỉ để ăn thôi.”

Nếu cuộc đời là một bộ phim thẳng tuột không bị cắt cúp, hãy để chúng ta cùng xem đoạn bị cắt đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play