Lý Văn Tây nhũn nhặn cười: “Khéo sao, Tiểu Phàm.” Anh ta cười hết sức hòa ái, nhưng cậu đọc được ra từ nụ cười của anh ta rằng, cậu xem, tôi biết ngay, từ lâu tôi đã biết ngay cậu còn chẳng giữ được cả vị trí này mà.

Cậu đẩy gọng kính, cứng còng đáp: “Dạ, thật khéo.”

Từ sau lưng đi ra một cô gái xinh đẹp, tóc xoăn bồng bềnh, kẹp bím hai bên, áo sơ mi dài tay thắt nhún, ngoài phủ gi lê đen, gương mặt ngây thơ mang vẻ ngọt ngào.

“Anh Văn Tây, nói chuyện với aỉ vậy?”

Lý Văn Tây cười cười, nói vô cùng sâu xa: “Thiến Ngọc, đây là em vợ của chồng Bối Luật Thanh nhà em nha...” Chữ “nha” kéo rỗ dài làm cô gái đỏ cả mặt: “Anh Văn Tây lại nói lung tung rồi.” Đoạn, cô chìa bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn ra trước mặt cậu, giới thiệu, “Tên tôi là Tống Thiến Ngọc, đến từ Hồng Kông, mong được giúp đỡ nhé.”

Lộ Tiểu Phàm chỉ biết ngơ ngác, người ta chìa tay, cậu cũng chìa tay, người ta cười, cậu cũng cười.

“Thiến Ngọc về trước đi, đừng để mẹ chồng em chờ. Anh còn muốn uống cốc trà, chờ một người.” Lý Văn Tây cười nói.

Mặt Thiến Ngọc càng đỏ hơn: “Em về đây, anh Văn Tây toàn trêu ngườri ta thôi!”

Đến giờ Lộ Tiểu Phàm mới biết Thẩm Ngô Bích Thị đang ở Thiên Tân. Thế nhưng khi cậu là con rể bà, bà còn không coi cậu là người sống, hiện thởi dĩ nhiên càng không coi cậu đang tồn tại.

“Cùng đi uống cốc trà đi!” Lý Văn Tây nhàn nhã mời, “Người tôi đợi, cậu cũng quen thân đó.”

Đầu cậu không muốn, nhưng tay chân không nghe sai sử, chui vào xe Lý Văn Tây.

Nhiều năm không gặp, phong cách Lý Văn Tây vẫn không đối, vẫn là quán cà phê.

“Lại cappuccino hả?” Lý Văn Tây cười cười.

“Dạ…” Cậu lúng túng đáp. Cậu theo Bối Luật Thanh từng ấy năm mà trình độ thưởng thức cà phê vẫn giậm chân tại chỗ, mãi vẫn chỉ cappuccino.

Đồ uống được bê lên, cậu cầm cốc cà phê lấm tấm bọt tập trung mà uống. Thực tế khi mà hai tình địch ngồi uống cà phê với nhau, hoặc là sẽ ngả bài, hoặc là sẽ thỏa thuận, cậu không chắc hai người bọn cậu thuộc loại nào.

Lý Văn Tây nhìn cậu từ trên xuống dưới dăm lượt mới nói: “Thật ra tôi chia tay với Bối Luật Thanh lâu rồi. Năm mười sáu tuổi bọn tôi đã hẹn hò nhau, bị Thẩm Ngô Bích Thị phát hiện. Bác ấy nói một là tôi và cậu ấy chia tay, hai là bác ấy báo cho cha tôi biết”. Anh ta nho nhã mỉm cười, “Dù tôi là con trai trưởng nhưng cha tôi rất trăng hoa, nên tôi có lắm em trai lắm... Thành thử tôi chọn chia tay.”

“Nói đến đây, anh ta mới bổ sung: “Mọi tính toán trước đó không tính vào tôi. Bối Luật Thanh không cần cậu nữa nên mượn tôi chặt cầu, cũng như bây giờ cậu ấy không cần tôi nữa, lại quay về mượn cậu chặt cầu.” Anh ta bưng cà phê lên uống.

Khuấy cà phê, anh ta cười nói: “Cuộc sống tình cảm của những người như chúng tôi giống trò chơi xiết bao. Thởi gian của trò chơi là trò chơi, thời gian của sự thật là sự thật. Tôi đính hôn, Luật Thanh không vui cho lắm nên mượn cậu chia tay tôi. Giờ cậu ấy cũng đính hôn, tôi nghĩ cậu ấy đại loại hiểu được cảm thụ của tôi rồi. Tiểu Phàm, cậu không phải đồng loại với chúng tôi, bởi lẽ cậu không thể chơi trong thời gian chơi, và thật trong thời gian thật”

Lộ Tiểu Phàm đoán định, nhận thấy Lý Văn Tây xem như đang ngả bài.

Cậu chưa kịp đáp, có bóng người hớt hải đi vào, thân thiện xin lỗi: “Ngại quá, ngại quá, ông chủ Lý, tôi tới trễ.”

Lộ Tiểu Phàm nhấc mắt lên đã thấy, không phải anh hai Lộ Tiểu Bình nhà cậu thì là ai?

Lộ Tiểu Bình thấy cậu cũng hơi mất tự nhiên.

Lý Văn Tây thì khẳng khái chào hỏi hắn, cười nói: “Anh Lộ ngồi đi, em trai anh sẽ không phá ngang chuyện của anh mình đâu!”

Lộ Tiểu Bình ừ ừ hai tiếng, vẻ mặt khi nhìn cậu dù có chút cứng ngắc nhưng vẫn cười mỉm, yên lòng ngồi xuống, hơi chộn rộn: “Chỉ là mọi người cùng nhau làm giàu… cùng nhau làm giàu thôi.”

Lý Văn Tây cười, bảo: “Yên tâm, tôi đâu định gây khó dễ cho Bối Luật Thanh. Việc nào ra việc nấy. Lý Văn Tây tôi cũng đâu ngây thơ đến nỗi vậy.

Lộ Tiểu Bình nhẹ người hẳn: “Tôi biết, tôi chỉ ngại thằng em tôi thôi. Nó đấy, đầu óc hổng sáng dạ lắm, sẽ hiểu sai.”

Lộ Tiểu Phàm đang thờ thẫn bỗng sặc cà phê, bọt cà phê dính một vòng ngoài mép nom càng buồn cười. Lý Văn Tây lắc lắc đầu ra chiều khó tin nổi, rút khăn đưa cho cậu một cách phong độ.

Cậu nhận khăn rồi, anh ta mới cười nói: “Tôi cũng không yêu cầu anh Lộ làm việc gì gian lao cả. Chỉ cần anh tiết lộ cho tôi thông tin mà Bối Luật Thanh có được là đủ.”

Lộ Tiểu Bình liếc cậu, nhanh chóng lôi một phong bì từ túi áo ra đẩy cho anh ta. Lý Văn Tây không mở, chỉ cười tủm tỉm, cũng lôi một phong bì từ trong chiếc áo vest thường phục đặt lên mặt bàn: “Việc này tôi đồng ý. Đây là ngân phiếu hai trăm nghìn, anh có thể sử dụng bất cứ lúc nào.”

Lộ Tiểu Bình mau lẹ nhận lấy, cười đáp: “Tôi tin ông chủ Lý, đường đường ông chủ lớn như anh có gì mà không đáng tin?”

Lý Văn Tây cũng cười: “Đừng khách sáo.”

Giữa cả tràng tâng bốc liên tiếp của Lộ Tiểu Bình, Lộ Tiểu Phàm cười cứng đờ, hỏi chân thành: “Anh Lý nghĩ cho anh hai tôi tấm chi phiếu kia là đã có thể hợp tác cùng ảnh, thật sự... anh hai tôi không đáng tin đâu…”

Lộ Tiểu Bình quýnh lên đánh cậu, nhét nửa vế câu sau của cậu trở về, mắng: “Mày nói gì thế? Rốt cuộc Bối Luật Thanh là anh mày hay tao mới là ánh mày?”

Lý Văn Tây bưng cà phê lên uống từ tốn: “So ra, tôi tin dùng vàng bạc để đổi lấy tin tức hom. Lại nói, bởi quyền lợi gia tộc nên tôi cũng không tiện tiếp tục chuyện tình cảm với Bối Luật Thanh, nếu không sau này cũng khó để việc công không lẫn lộn việc tư.”

Lộ Tiểu Bình đón lời: Phải phải, ông chủ Lý liếc mắt một cái bằng với mày nhìn cả mười năm!”

Lý Văn Tây mỉm cười ngả lưng ra ghế uống cà phê, cười ẩn ý: “Được rồi, Tiểu Phàm, có lẽ lần tới chúng ta gặp lại sẽ là quan hệ hợp tác như với anh Lộ đây cũng nên.”

Nói rồi, anh ta đứng dậy đè tiền dưới đáy tách, mỉm cười, nói: “Rất vui vì được uống cà phê cùng hai người.”

Từ lúc gặp Lý Văn Tây và Tống Thiến Ngọc, Lộ Tiểu Phàm cứ đờ đẫn như bị ai đẩy xuống đáy vực, vừa trèo lên được lại bị đạp xuống trèo lên lại bị đạp xuống, mọi kháng cự đều bị ngó lơ, bi thảm tới nỗi tự cậu cũng thấy buồn cười, buồn cười một cách xấu hổ mà bất đắc đĩ: “Mong anh đừng giận, tôi thật sự không có ý đi tố cáo anh...”

Lý Văn Tây cười, khóe miệng cong cong ra chiều đỉnh đương một thoáng, khinh thường một thoáng vì không muốn phí sức thêm, anh ta nói mập mờ: “Không sao. Đợi đến khi nào cậu nghĩ thông suốt thì nhờ anh cậu gặp tôi đi, tôi tin tưởng hai anh em…đều khôn ngoan.”

Lý Văn Tây đi rồi, cậu vẫn còn đờ đẫn. Lộ Tiểu Bình ái ngại: “An chí, nếu sau này anh ta có ý đồ xấu với Luật Thanh, anh chắc chắn không giúp đâu. Suy cho cùng ai bảo Luật Thanh không cho anh em mình hưởng giàu cùng chứ? Người nhà với nhau cả mà không cho anh em mình giàu, em nói thế có được không?” Cuối cùng hắn như là uy hiếp, “Tuy việc này anh làm quả thực có lỗi với Luật Thanh, nhưng mày cũng phải nhớ rõ này, bất kể ra sao mày vẫn là người nhà họ Lộ, nhà Lộ khấm khá là sẽ không còn bị nhà Bối họ đè đầu cưỡi cổ nữa. Đây chính là đại sự cả nhà ta, mày hiểu chưa?”

Lộ Tiểu Phàm cầm cặp, khòng lưng ra ngoài quán cà phê, Lộ Tiểu Bình tiếp tục nói với thêm một câu sau lưng cậu: “Gỉữ mồm giữ miệng hộ cái!”

Cậu bước trên đườmg, bỗng chốc câm giác toàn bộ hơi sức bị rút kiệt, ngay cả thở cũng nhọc nhằn.

Tối, Bối Luật Thanh về, anh về mà chỉ nói vội vàng một câu: “Tiểu Phàm, anh phải về thủ đô một chuyến. Tết anh sẽ về, em nhớ đừng đi đâu, ha.”

Cơn đờ đẫn nơi cậu vẫn chưa qua hết, chỉ cười gượng. Anh dường như không còn tâm trí quan tâm vẻ mặt cậu, đã nhanh chóng đi ngay.

Thởi khắc giao thừa, cậu nấu sẵn một bàn cơm, nhưng khi tiếng chuông báo mười hai giờ vang dội, Bối Luật Thanh vẫn không về. Vậy là cậu tin anh sẽ không đến đây nữa.

Di động kêu suốt bao nhiêu lâu, cậu mới nhớ ra là phải nghe máy, cũng không lường được là điện thoại của Bối Luật Tầm. Cậu khá ư ngạc nhiên làm sao Bối Luật Tâm biết số cậu, nhưng hiển nhiên cô đã uống quá nhiều, nói năng cà lăm: “Lộ Tiểu Phàm, tôi nói cho cậu nghe, thế giới này thực sự là nơi đốn mạt vô cùng tận!”

Gần một năm không gọi điện cho nhau, câu đầu tiên Bối Luật Tâm mở miệng lại là tiếng lòng thẳng thắn như vậy. Cậu bèn hỏi: “Cậu đang ở đâu?”

Bối Luật Tâm cười khà khà, lớn tiếng: “Tôi đang ở Trường... Thành. Chưa đến Trường... Thành chưa phải hảo hán, Bối Luật Tâm tôi đây muốn nhảy từ trên này xuống, tôi cũng thành hảo hán.”

Nhất thời lông cậu dựng đứng: “Cậu đừng làm càn! Bối Luật Tâm, cậu mà nhảy xuống chẳng làm hảo hán được đâu mà thành thịt vụn đấy!”

Bối Luật Tâm cứ huyên thuyên không đầu không đuôi, cậu muổn gọi điện cho Bối Luật Thanh lại không gọi được, đầu óc ren rối, vừa nói chuyện với Bối Luật Tâm vừa ra cửa vẫy xe, phóng lên thủ đô.

“Lộ Tiểu Phàm, cậu nói xem, thế quái nào tôi lại xúi quẩy thế chứ? Nếu bố anh ấy đã không phải bố tôi rồi, cớ sao mẹ anh ấy cũng không phải mẹ tôi?” Cô la lối, hỏi liên tiếp chục câu có sao, có sao.

Lộ Tiếu Phàm rốt cuộc hiểu cô lại bị Bối Luật Thanh kích thích gì, nên nổi điên.

“Hôm nay tôi hỏi anh, anh ấy chịu thừa nhận đã có người trong lòng...” Cô nghẹn ngào, “Là con nhỏ Tống Thiến Ngọc mà Thẩm Ngô Bích Thị quý ấy, nó có gì tốt? Có gì đặc biệt?”

Cậu nghe mà chết lặng. Cậu bấy lâu luôn đấu tranh chen vào một vị trí bên cạnh anh, nhưng vị trí duy nhất còn trống chỉ có một vị trí biến thái như vậy, cậu cũng đành cố sức chen vô. Nửa chừng đã muốn buông bỏ, song vì một chút ấm áp nhỏ nhoi, một chút ảo giác tưỏng lầm là tình yêu, cậu lại mặt dày trở về. Rồi khi cậu nghĩ đã có thể ngồi yên ổn tại vị trí ấy, thì anh lại bình thường.

Bình thườmg nghĩa là sẽ không có vị trí biến thái kia nữa, cũng không có vị trí cho Lộ Tiểu Phàm.

“Lộ Tiểu Phàm, cậu có thấy tôi tệ hại không?” Bối Luật Tâm tại đầu dây bên kia vẫn hỏi lải nhải.

“Không đâu...” Lộ Tiểu Phàm nói chân thành. Nơi cậu đứng rất thấp. Từ ngày cậu đặt chân lên thủ đô, tất thảy những ai từng gặp đều đứng nơi cao hơn cậu. Vậy thì làm sao cậu thấy người khác tệ hại?

“Lộ Tiểu Phàm...” Bối Luật Tâm cảm động, lại như xuyên qua thời không, cô khóc thút thít, “Hai ta ở với nhau cũng tốt…”

Cậu “ừ” một tiếng. Cậu biết cô đang nói thật, nhưng không quá thật. Lời đang say là thật, tỉnh rồi sẽ mất thật

Lộ Tiểu‘Phàm giục taxi suốt chặng đườmg, để rồi có mặt ở chỗ Bối Luật Tâm là khoảng hơn một tiếng sau, di động cậu lúc này đã hết pin. Nhìn bức tườmg thành tối đen như mực, nỗi sợ hãi trào dâng trong cậu.

Cậu gần như chạy một vòng lớn, phứt cuối mới tìm được Bối Luật Tâm đang ôm chai rượu, nằm gục tại một chỗ trên tường thành. Cậu nhất thời thấy chân mình mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất

Mùa đông phưomg Bắc luôn luôn giá lạnh, nhất là tường thành về đêm, gió thốc khiến con người ta run rẩy.

Cậu thấy cô rét cứng người, đến nỗi co quắp thành một cục, bèn hít một hơi, cởi áo phao khoác lên người cô, sau đó tu mấy hớp rượu lớn mới tha được Bối Luật Tâm xuống.

Cậu đưa cô về nhà. Nhà Bối vẫn tối om không một ánh đèn y hệt lúc trước. Bối Mạt Sa hiện tại đang phát huy phẩm chất đạo đức tốt đẹp của cán bộ lãnh đạo, phải đến các cơ sở dùng cơm, hỏi han tận tụy một vài nhân viên đang canh gác. Kỳ thực mỗi một đêm giao thừa, tín tức kiểu vậy nhiều đến nỗi khiến người ta phát phiền.

Cậu thường nghĩ, những công nhân ấy không được ăn cúng tất niên đã đành, chẳng dễ gì bỏ bụng chút ở đơn vị thì lại không được thảnh thơi mà ăn, tội nghiệp quá thể.

Theo lý, thì dạng người “tam nhàn”(*) giống kiểu cậu sẽ không được cơ hội vinh dự ăn cùng lãnh đạo vào đêm giao thừa. Nguyên nhân cậu có suy nghĩ ấy chính bởi vì Thẩm Ngô Bích Thị.

Thẩm Ngô Bích Thị hàng năm đều quý phái hẹn các con đến một khách sạn năm sao ăn chung hai bữa, coi như là hết một năm.

(*) Gồm “nhàn thoại” chỉ lời nói vô dụng hoặc tai hại, “nhàn sự” chỉ chuyện vô dụng hoặc tai hại, “nhàn tư” chỉ việc quấy rầy người khác hoặc hành động một cách vô dụng, tai hại.

Lần nào cậu đi ăn, cũng đều mang cảm giác lưỡi mình đột nhiên mất chồi vị giác, bỏ gì vào mồm cũng khó lòng nuốt xuống, chẳng rõ ngon ngọt ra sao, vậy nên cậu thấu hiểu nỗi lòng các công nhân phải ăn cơm dưới con mắt lãnh đạo và vô số đài truyền hình vây xung quanh lắm.

Cậu bật hết đèn nhà lên, cố lôi Bối Luật Tâm say hết biết trời trăng lên giường.

Bối Luật Thanh không ở nhà chắc là bị gọi đi ăn bữa cơm năm sao rồi, có lẽ năm nay người đi không chỉ có Bối Luật Thanh, Bối Luật Tâm mà còn Tống Thiến Ngọc kia nữa, do vậy Bối Luật Tâm mới đột nhiên kích động.

Cậu thở dài, định tắt đèn rồi đi luôn, ai dè Bối Luật Tâm đột nhiên víu cổ cậu, nói lớ mớ: “Đừng đi, Tiểu Phàm, đừng đi!”

Cô đu chặt cổ cậu, cậu gỡ không được, bỏ không xong, đành phải lên giường nằm cùng cô.

Toàn thân cô nửa áp trên cậu, mơ mơ màng màng: “Tiểu Phàm, mình sinh hoạt vợ chồng được không?”

Một lần cô đòi sinh hoạt vợ chồng với cậu là do hút cần sa, hút nhiều quá đi ra quyến rũ cậu, sau rồi chê cậu, kết quả cậu bị Bối Luật Thanh dẫn đi, nhân sinh cứ thế xoay chuyển một trăm tám mươi độ, lập tức trật đường ray. Giờ cô lại đòi sinh hoạt vợ chồng làm hại cậu bất giác rùng minh, dứt khoát nhắm mắt giả vờ ngủ.

Cô vẫn ôm cổ cậu, nói ậm ừ: “Tiểu Phàm, sao đến cả cậu cũng bỏ rơi tôi? Tôi luôn nghĩ chỉ có cậu sẽ không bỏ rơi tôi.” Lời cuối, giọng cô run khe khẽ nhưng rành rọt, không giống lời đang say mà là lời đã giấu từ lâu lắm rồi.

Cậu hơi mở mắt. Nếu đòi là một cái máy chiếu, có thể tua qua, có thể tua lại, tua trở về cái buổi tối càn bậy mà người ấy đã đến, cắt ngang đoạn Bối Luật Tâm lần đầu đòi cùng cậu sinh hoạt vợ chồng ấy, cậu chắc chắn sẽ có một niềm xúc động sau cơn mưa thấy cầu vồng. Nhưng cậu của bây giờ có nghĩ cũng không nghĩ ra cậu và Bối Luật Tâm lột sạch rồi sẽ làm được những gì, có khi ngay cả “dậy” cũng không nổi.

Cậu vẫn luôn thông cảm Bối Luật Thanh hơi biến thái. Rồi đến một ngày cậu cũng biến tháỉ, cậu lại phát hiện mình không thể đánh đồng cùng Bối Luật Thanh.

Vỉ anh đứng nơi tầng cao chớt vớt, anh luôn có thể tiến lui bất chợt, còn cậu thì không. Không muốn sụt xuống tầng thấp nữa thì chỉ biết trèo lên, một người phải leo trèo như cậu biết tiến đến đâu, lui đến đâu nào?

Bối Luật Tâm chốc lại khóc, chốc lại nói, thành thử khuya khoắt cậu mới mệt quá cũng nhắm mắt ngủ luôn. Sáng dậy, Bối Luật Tâm tỉnh trước, nhưng cậu ngủ không sâu giấc nên cảm thấy bên cạnh có động tĩnh, cậu cũng tỉnh.

Ý nghĩ đầu tiên hiện trong đầu cậu là Bối Luật Tâm sẽ nổi đóa, trợn mắt trợn mày châm biếm sâu cay, đại loại thế. Dẫu sao các cậu cưới nhau đã hơn năm năm, cũng chưa bao giờr cậu cố vinh hạnh được ngủ giường vợ.

Ấy vậy mà giận đâu chả thấy, Bối Luật Tâm lại thoạt nhìn thẹn thùng sao sao, đưa tay chùi mép, cậu mới phát hiện ngực mình ướt sũng cả mảng lớn, xem ra cô đã chảy không ít nước miếng trước ngực cậu.

Cô không giận thì cậu vẫn thẹn thùng. Dù sao cũng đang tính ly dị nhau, dù chẳng làm gì nhưng ngủ chung một giường hỉnh như cũng không hay cho lắm.

Hai người đang ngồi trên giường không biết đối diện nhau thế nào thì cửa bỗng mỏr toang, bác Lâm cười tủm tỉm: “Luật Tâm à, muốn uống sữa đậu nành không?” Vừa nói xong đã bắt gặp Lộ Tiểu Phàm ngồi cùng Bối Luật Tâm trên giường, bác hét toáng.

Hét to quá đến nổi phòng bên cạnh truyền đến một giọng nam dễ nghe: “Bác Lâm bị sao vậy?”

Lộ Tiểu Phàm bất đồ thấy da đầu mình run lên. Cậu nghĩ nếu được, thật sự muốn ngay lập tức đóng cửa hoặc ngay lập tức biến mất khỏi tầm mắt người ấy, song cả hai khả năng chớp nhoáng này tựa hồ khó mà thực hiện, vì thế cảnh cậu ngồi cùng Bối Luật Tâm trên giường vẫn bị Bối Luật Thanh trông thấy.

Bạn đang

Lờ sưởi trong nhà bật lớn, Bối Luật Thanh chỉ mặc một chiếc sơ mi màu đen, ngón tay thon dài đang gài cúc trên hai sắc đen trắng rõ rệt, động tác gài cúc cũng chỉ tạm ngưng nháy mắt khi thấy cậu và Bổỉ Luật Tâm, rồi lại thong dong gài tiếp.

“Xuống nhà ăn sáng, xuống nhà ăn sáng.” Bác Lâm chỉ thoáng xấu hổ, rồi mất tự nhiên nói, “Bánh nướng bánh quẩy đều xong hết rồi, mau xuống ăn đi”

Cậu vừa xuống lầu liền thấy Bối Mạt Sa bỏ báo xuống, ôn hòa nói: 'Phàm Phàm về rồi à, lại ngồi đi con!”

Tuy chỉ là bữa sáng nhưng hiếm được dịp các thành viên nhà Bối đoàn tụ đông đủ. Bối Mạt Sa không hỏi gì, chỉ nói về là được rồi. Bác Lâm thì xót xa mà rằng: “Ui giàng, gầy đi nhiều quá, ở ngoài làm gì ở tốt và thức ăn ngon bằng nhà mình!”

Mặt Bối Luật Thanh không chút thay đổi. Bối Luật Tâm cúi đầu uống sữa. Khung cảnh ấm cúng này làm Lộ Tiểu Phàm như ngồi trên đống lửa. Cậu chỉ đưa Bối Luật Tâm về nhà thôi, nhưng trong mắt nhà Bối có vẻ đã khẳng định cậu muốn dọn về

Cũng không đáng ngạc nhiên. Họ đã quen với những người ra sức bợ đỡ, cố leo cao. Việc cậu muốn trở về, nhà Bối không coi đó là điều đáng ngạc nhiên, và họ không hỏi gì thì họ coi ấy là một sự độ lượng.

Về phần nó rốt cuộc có đúng ý cậu không, họ chưa từng nghĩ tới mà cũng chưa nghĩ tử tế bao giờ luôn. Họ rất ít khi nghĩ người khác có cần họ không, từ trước đến nay chỉ có họ có muốn tiếp nhận người khác hay không.

Cậu bỏ bát xuống, khó khăn mở lời: “... Bác Bối, bác Lâm, cháu phải về Thiên Tân đây, cháu xin phép!”

Cậu nói như vậy, Bối Mạt Sa đang đọc báo bèn tháo cặp kính lão xuống, nhíu mày nhìn cậu, bác Lâm thì làm như thể có vụ gì hãi hồn lắm. Một lát sau Bối Mạt Sa mới hỏi: “Con phải về Thiên Tân à... Có việc quan trọng?”

Cậu chợt cảm thấy lưỡi mình như nặng ngàn cân, phải thu dũng khí dữ lắm mới dám đáp: “Dạ không… Giờ cháu ở đây… không tiện lắm!”

“Tiện?!” Bối Mạt Sa bỏ báo xuống, chất vấn nghiêm túc, “Tiểu Phàm, con có ý gì?”

Cậu giơ hết lá gan cậu lên hết sức có thể, gồng mình trả lời: “Cháu và Luật Tâm vẫn đang chờ ly hôn!”

Mặt Bối Luật Tâm tức khắc đỏ bừng, Bối Mạt Sa kinh hoàng mất một hồi mới động đậy thì Bối Luật Thanh đã rút giấy ăn lau tay: “Để anh chở em về, Tiểu Phàm.”

Cậu đáp “vâng”, luống cuống đứng dậy. Còn chưa đứng thẳng, đột nhiên có một cái bát bay tới. Bối Luật Tâm gào rống: “Lộ Tiểu Phàm, đồ khốn!”

Sữa đậu nành hắt ướt người cậu, mặt cậu. Cô ưỡn ngực thở phì phò nhìn cậu. Cậu thật sự thấy mình quá oan. Bối Mạt Sa bình tĩnh phân phó: “Được rồi, bác Lâm, lấy khăn cho Tiểu Phàm lau.”

Bác Lâm đáp lời, lanh lẹ đi cầm khăn cho cậu. Bối Mạt Sa nói xâu xa: “Còn trẻ xích mích nhau là chuyện thường, nhưng chỉ vì xích mích nhỏ nhặt mà đòi ly hôn, con đặt hôn nhân, đặt trách nhiệm ở đâu?” Đến đây dường như lão đã giận, chỉ vào cậu nói tiếp, “Việc này bố sẽ bàn với mẹ con, tự con cũng ngẫm lại cho kỹ đi.”

Cậu mang cái xác ướt sũng sữa đậu nành ngôi lên con Audi đen bóng đẹp đẽ của anh, thầm nghĩ anh ắt hẳn là một người yêu rất tuyệt vời, bởi lẽ anh suy nghĩ cực kỳ chu đáo. So với chiếc xe thể thao cũ của anh, Audi quả thực chạy êm và thoải mái hơn, rất hợp chở Tống Thiến Ngọc yểu điệu đi chơi.

Anh lên xe, cầm vô lăng bảo: “Giả sử Luật Tâm... không muốn ly hôn, em tính sao?”

“Vậy... Vậy phải làm sao?” Cậu cảm thấy ngữ điệu cậu đã chẳng điềm đạm, trái lại còn khá buồn bực Nếu cậu không nhắc đến việc ly dị, có lẽ anh sẽ không phiền não nữa. Bởi như thế là anh có thể danh chính ngôn thuận mà nói, chào, xin lỗi, tạm biệt em, vì em là em rể của anh.

Anh nói chầm chậm: “Trước tiên em đừng nhắc vụ ly hôn nữa, cứ kéo dài đi, hiểu không?”

Cậu khom lưng: “Hiểu rồi ạ!” Cậu nghĩ mình thực sự đã hiểu, hơn nữa còn cùng một cái đạo lý cậu đã hiểu rất nhiều lần nhưng vẫn phạm sai lầm lặp đi lặp lại.

Anh thở dài một hơi, giọng điệu hiền hòa: “Em đó..”

Lộ Tiểu Phàm về Thiên Tân, một mình một nhà cầm điều khiển bật ti vi xem hết từ tiết mục đầu tiên đến tiết mục cuối cùng, vẫn chỉ chiếu đi chiếu lại chương trình ca nhạc đón xuân tối qua.

Trong đó cổ một ngôi sao ca nhạc Cảng Đài(*) đang tình tứ hát: “Hãy cho tôi một ly nước quên tình, đổi lấy một đời không rơi nước mắt..”(**) . Bài hát này thiệt tình chẳng liên quan một xu nào với chương trình ca nhạc, nhưng cậu thấy cả chương trình xem mãi, vẫn chỉ có bài này là hay nhất

(*) Thuật ngữ chỉ các ca khúc, các nghệ sĩ và âm nhạc C-pop đến từ Hồng Kông hoặc Đài Loan, Cantopop thập niên 1960 và Mandopop thập niên 1970 có giai điệu ngọt ngào, ân ái thấy rõ mà không thể thấy trong bất kỳ thể loại nào khác của dân ca, nhạc rock hay âm nhạc truyền thống của Trung Quốc.

(**) Bài hát Nước quên tình của Lưu Đức Hoa

***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play