Tất Thịnh, Thạch Du và Hắc Báo cùng nhau lên máy bay đi đến Los Angeles, khi đến Los nhân viên của Kha Tái Tư trực tiếp ra đón.

Thạch Du không quen bay đường dài , còn bị lệch múi giờ , đồng hồ sinh lý của cô không chịu được, nên khi vừa xuống máy bay cô đã lộ ra vẻ mệt mỏi .

Dưới tình huống này Tất Thịnh không thể làm gì khác là ôm chặt lấy cô.

Khi đến sân trước sòng bạc mới mở của Kha Tái Tư, khi Tất Thịnh ôm Thạch Du cẩn thận bước xuống từ máy bay, đã nhìn thấy Tang Nhã tựa vào bên cạnh Kha Tái Tư một cách thân mật, bước lên phía trước chào đón bọn họ.

Đôi mắt đẹp của Tang Nhã ngạc nhiên trợn to, cô không ngờ lần này Tất Thịnh sẽ mang theo một cô gái, không những thế anh lại còn tỷ mỉ dịu dàng che chở cho cô ta.

Tất Thịnh ôm Thạch Du, thỉnh thoảng cúi đầu nhẹ giọng hỏi: “Cô ổn chứ?”

Thạch Du tựa vào trong ngực Tất Thịnh cẩn thận bước từng bước chân, “Không biết, tôi cảm thấy đầu thật là đau.”

“Kìm chế chút, lão hồ ly ở phía trước.” Tất Thịnh nhẹ giọng nhắc nhở cô.

Mặc dù Tất Thịnh không nói với cô lão hồ ly là ai, nhưng người có thể bị Tất Thịnh đặt cho danh hiệu này, chắc chắn cũng không phải người lương thiện gì.

“Tôi hiểu rõ.” Thạch Du nhẹ giọng trả lời.

“Nào! Tất lão đại, đã lâu không gặp, gần đây có khỏe không?” Chỉ thấy trên mặt Kha Tái Tư lộ ra ý cười không tốt, mở rộng hai cánh tay đón lấy Tất Thịnh, cặp mắt liếc trộm Thạch Du trong ngực Tất Thịnh, “ Cô gái xinh đẹp này là . . . . .”

“Người phụ nữ của tôi!” vẻ mặt Tất Thịnh ung dung, nhưng cánh tay lại lặng lẽ ôm Thạch Du chặt hơn.

Thạch Du ngẩng đầu nhìn Tất Thịnh một cái, nhánh chóng nhận ra người đàn ông này đang tức giận, nâng mắt nhìn qua Kha Tái Tư ——chẳng lẽ đã đến lúc cô phải diễn vai diễn của mình _người yêu tốt của anh ta!

Thạch Du dịu dàng tựa vào trong ngực Tất Thịnh, đưa một cánh tay qua lưng anh ta, ôm chặt ở hông của anh, “Chào anh.” Trên mặt cô lộ ra một chút cười duyên nhìn qua Kha Tái Tư, ngay sau đó nhìn lên Tất Thịnh, âm thanh cực kỳ dịu dàng hỏi: “Anh yêu, vị này là. . . . . .”

Tất Thịnh khẽ run sợ trong một giây đồng hồ, ngay sau đó lại vô và mừng rỡ vì năng lực ứng biến nhanh chóng của cô, , anh cắn răng châm chọc giới thiệu: “Đây chính là người anh từng nói với em Kha Tái Tư , Kha lão đại, bên cạnh là người phụ nữ của anh ấy Tang Nhã.”

“Oh, thì ra là anh chính Kha lão đại tiếng tăm lẫy lừng, rất vui được gặp mặt.” Thạch Du cử chỉ dịu dàng mang theo vài phần kiều mỵ.

Kha Tái Tư được Thạch Du khen ngợi , trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng như điên.”Cô biết tôi sao?”

“Không biết, chỉ là tôi thường được nghe Tất Thịnh nhắc tới anh.” Thạch Du hiền hoà cười ngọt ngào.

“Thật sao? Tất lão đại thường nhắc tới tôi?” nụ cười giảo hoạt của Kha Tái Tư mang theo chút ít nghi ngờ, dùng ánh mắt nghi ngờ trộm nhìn Tất Thịnh.

Ngay sau đó Tất Thịnh cố ý nói sang chuyện khác, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Kha Tái Tư, “Những người khác đã tới chưa?”

“Đã đến đông đủ, chỉ chờ anh thôi.” Kha Tái Tư sảng khoái cười to.

“Vậy thật đúng là không phải, bởi vì tôi đã đồng ý phải đưa Thạch Du đi mua đồ, cho nên mới chậm thời gian một chút.”

Tất Thịnh nhướng mày lớn tiếng nói.

“Anh yêu,là anh nói đồ ở đây rất đẹp nên người ta mới muốn chứ!” Thạch Du cố ý mượn cơ hội ở trong lòng anh làm nũng, sau đó mặt thẹn thùng nhìn Kha Tái Tư, “Kha lão đại, thật xin lỗi.”

Kha Tái Tư ánh mắt hoài nghi. Đây chính là người yêu mới của Tất Thịnh sao? Nhưng hắn lại không muốn hỏi ngay cho rõ, đành phải nở nụ cười ứng phó, “Không sao, không sao, dù sao còn mấy ngày nữa mới đến lúc khai mạc.”

“Vậy thì tốt, nếu không tôi thật áy náy.” Thạch Du lười biếng nheo mắt lại, chậm rãi nâng mắt, rực rỡ, cổ quái, thậm chí tràn đầy mi lực mỉm cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play