Thật là không chạy nổi nữa!

Thạch Du cuối cùng cũng chậm bước chân lại, từ từ đi.

Hắc Báo cũng đã thở không ra hơi đuổi theo cô, “Này! Nghỉ một chút. . . . . . Có được hay không?” Anh thở hồng hộc yêu cầu.

Thạch Du nhìn Hắc Báo một cái, tức giận nói: “Anh làm sao lại đuổi theo tôi?”

“Thạch Du!” Hắc Báo bắt được cánh tay của cô ngăn cô lại, không cho cô đi nữa.

Thạch Du gương mắt nhìn anh, đột ngột nói ra một câu nói: “Hắc Báo, tôi muốn trở về.”

“Chúng tôi đều muốn trở về.” Hắc Báo ôn định lại hơi thở mà nói.

“Không! Tôi muốn trở về ngay bây giờ, tôi không muốn ở lại chỗ này nữa.” Vẻ mặt Thạch Du cô đơn, trên mặt còn có những vệt nước mắt chưa khô.

“Nhưng, nếu như cô muốn rời đi, thì cũng phải thông báo với đại ca một tiếng chứ!” Hắc Báo biết lần này đều là tại anh gây họa, trong khoảng thời gian ngắn anh không biết xử lý như thế nào.

Nhắc tới Tất Thịnh, trong tim Thạch Du đột nhiên tràn đầy lửa giận.

“Tôi là cái gì của anh ta mà phải báo, anh trung thành với anh ta như vậy, mà anh ta còn có thể khôn lưu tình đánh anh! Tôi thì là gì? Tôi không cần phải báo cho anh ta!”

“Thạch Du, thật ra thì một đòn kia là tôi tự nguyện chịu phạt, không thể trách đại ca được. Tôi không nên uống quá nhiều rượu, lại nói ra những chuyện không nên nói.” Hắc Báo xấu hổ, cúi đầu nói.

“Cho dù cả thiên hạ này đều biết tôi là người anh ta thuê đến để giả làm người yêu của anh ta , anh ta cũng không phải tức giận đến như vây, mà tôi cũng không để lỗ ra sự việc này.” Thạch Du hét.

“Ai! Có lẽ cô không biết, ở trong Xã Hội Đen giải quyết mọi chuyện đều phải nhanh, phải ác, nói khó nghe một chút là phải cắt cỏ phải cắt tận gốc, nhưng mà chúng tôi lại rất coi trọng thể diện; đến công ty tìm người giả làm người yêu là một chuyện mà môt khi bị truyền đi, nhất định mọi người sẽ chế nhạo đại ca không có đủ bản lĩnh đi tìm một người phụ nữ, nhất là lão hồ ly, hắn sẽ ở trước mặt các đại ca khác mà đắc ý khoe khoang, hắn đã cướp đi người đại ca yêu mến nhất đó là Tang Nhã.” Hắc Báo đem chuyện từ từ phân tích để cho Thạch Du có thể hiểu.

Thạch Du nghe xong lời giải thích của anh, dương như cũng có đạo lý.

“Nhưng , anh ta không nên quát tôi như vậy.”

Hắc Báo nghe và không nhịn được cười khổ một tiếng.

“Tôi đã bảo cô phải im lặng, nhưng cô vẫn cố chấp không nghe lời khuyên của tôi, thật ra thì tôi thấy, đại ca không muốn động tới cô, nếu không tuyệt đối hôm nay cô sẽ không hề bị thương như bây giờ.”

Thạch Du nghe Hắc Báo nói, không khỏi hoảng sợ nhìn anh, “Anh nói anh ta sẽ đánh phụ nữ! ?”

“Không không không, đại ca chưa bao giờ đánh phụ nữ, hắn chỉ nói ra những lời làm cho người ta đau đến không thở nổi dùng lời nói đâm thương phụ nữ ; nhưng đối với cô, anh ấy lại một câu đều không nói ra được.”

Nghĩ đến đây, Hắc Báo không nhịn được khẽ nhếch khóe miệng.

“Quên đi! Tôi hỏi nhiều như vậy để làm gì.” vẻ mặt Thạch Du sa sút tinh thần, cúi đầu xuống.

“Tôi muốn hỏi cô một chuyện.” Hắc Báo cười quỷ quyệt liếc nhìn Thạch Du.

“Hỏi đi!”Khuôn mặt cô như đưa đám đáp lại.

” Khi nào cô lại trở thành vợ đại ca?” Hắc Báo tò mò hỏi.

“Không lâu trước, không biết là một giờ hay là hai giờ. Ai! Thật là cuộc đời phù du, thời gian chỉ là một cái nháy mắt, hôn nhân cũng có thể dừng lại đấy, chúng tôi cứ như vậy. . . . . .” Nói đến đây, Thạch Du không nhịn được hai mắt đẫm lệ.

“Hôn nhân! ? Các cô thật. . . . . .” Hắc Báo kinh ngạc nhìn Thạch Du.

“Ừ, chúng tôi ở một giáo đường nhỏ đăng kí kết hôn, còn mua nhẫn kim cương.” Thạch Du vươn tay nghĩ muốn cho Hắc Báo thấy chiếc nhẫn, nhưng lại phát hiện ra giữa ngón tay đã không còn vật gì, mới đột nhiên nhớ lại trong cơn giận dữ cô đã đem chiếc nhẫn trả lại cho anh rồi.

“Ai! Trả lại anh ta rồi.” tiếng cô buồn bã thở dài nói.

Hắc Báo kinh hoàng mà kéo Thạch Du, “Không được! Cô và đại ca đã kết hôn, vậy thì dù gì tôi cũng không thể để cho cô đi, cùng tôi trở về!”

“Tôi không muốn trở về! Tôi chỉ nghĩ thoát khỏi anh ta thật xa, tôi muốn về nhà.” Thạch Du đột nhiên hét to.

“Thạch Du!” Hắc Báo bất đắc dĩ nhìn cô.

“Hắc Báo, anh không cần khuyên tôi nữa, tôi rất muốn trở về, không muốn ở lại nơi này nơi mà khắp nơi tràn đầy lừa gạt .” Thạch Du cầu khẩn.

Hắc Báo cúi đầu nhìn Thạch Du, cô cố chấp so với Tất Thịnh cũng không kém bao nhiêu, nếu như ép cô ở lại có lẽ sẽ còn mang cho cô tổn thương lớn hơn.

“Được rồi, tôi và cô đến sân bay, tôi tiễn cô trở về.”

“Có thật không? Cám ơn anh.” Thạch Du rốt cuộc lộ ra nụ cười lúm đồng tiền hoạt bát.

Hắc Báo đồng ý đưa Thạch Du trở về, nhưng kế tiếp chính anh lại không biết nên đối mặt với Tất Thịnh như thế nào.

Hắc Báo đưa Thạch Du đến sân bay, cũng tận mắt nhìn cô lên máy bay. Nhìn tinh thần cô sa sút, bóng dáng cô đơn của cô,anh biết Thạch Du yêu đại ca là thật.

Nghĩ đến một mối tình tốt đẹp lại bị chính tại anh mà hủy diệt, anh lại càng không ngừng tự trách mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play