Trong lòng Kha Tái Tư mặc dù hiểu Tang Nhã bị xúc phạm , nhưng mà trên mặt vẫn hiện lên vẻ mặt vui thích ,”Cám ơn cô, Thạch tiểu thư, hi vọng cô sẽ hay tới sòng bạc chơi , để cho sòng bạc ngày càng phát triển hơn nữa.”
“Nhất định là như thế.” Thạch Du dịu dàng nâng lên khóe miệng.
Lúc này, trong phòng ăn vang lên một bản nhạc du dương.
Thạch Du không thích tiếp tục ở lại đây mà soi mói nhau, , vì vậy dùng ánh mắt năn nỉ nhìnTất Thịnh, “Có thể nhảy với em một điệu không?”
Tất Thịnh liếc mắt nhìn chỗ đất trống trước mặt kia, bởi vì ngày mai mới khai mạc, cho nên cả khách sạn sòng bạc chỉ có mấy người bọn hắn, cũng không có những người khách khác.
“Kha lão đại, không bằng bây giờ chúng ta đến tiết mục tiếp theo.” Tất Thịnh đề nghị.
” Tiết mục tiếp theo?” Kha Tái Tư hỏi Tất Thịnh.
Ánh mắt Tất Thịnh liếc về phía Thạch Du, “Chúng tôi muốn khiêu vũ.”
“Khiêu vũ? Tốt! Không bằng mọi người sẽ tới ăn sau. . . . . . Par-ty.” Kha Seth tiếp nhận đề nghị của Tất Thịnh , giơ tay lên gọi phục vụ bên cạnh bọn họ, ý bảo để cho bọn họ chuyển ra sân cho vui vẻ.
Dàn nhạc cũng vì bọn họ thay đổi ca khúc, để cho bọn họ có thể tận tình đắm chìm trong không khí hoan lạc.
Tất Thịnh ôm Thạch Du đi vào sàn nhảy, hai người theo âm nhạc nhảy múa, Tất Thịnh mặc tây trang phẳng phiu, ở giữa một đám lão đại tầm thường, trông anh thật nổi trội.
Ở trong tiếng âm nhạc lãng mạn , được anh ôm vào trong ngực, nghe thấy được hơi thở nam tính trên người anh, Thạch Du dương như được đặt mình trong mộng đẹp; dưới sự hướng dẫn không ngừng xoay tròn của anh, cho đến khi không cách nào hô hấp, cả người lâng lâng.
Anh đột nhiên lộ ra nụ cười kỳ quái mà mừng rỡ, “Cô vừa mới biểu hiện thật giỏi.”
“Có thật không? Là một đoạn kia?” Bất thình lình được tán thưởng làm Thạch Du cảm thấy có chút khó hiểu.
Tất Thịnh không nói ra, chỉ là hé miệng khẽ mỉm cười.
Anh cẩn thận chú ý đôi mắt tỏa sáng của cô ấy, có lúc lóe lên ánh sáng bướng bỉnh, có lúc bởi vì tức giận mà trở nên thâm trầm, nhưng lại tràn đầy trí khôn, tại vì sao mà dưới mọi tình huống đều không thể che giấu phần sáng rỡ này.
Thạch Du cảm thấy bị nhìn chăm chú rất không được tự nhiên, “Này, Anh đang xem cái gì?”
“Không có gì.” Tất Thịnh nhẹ giọng cười một tiếng.
“Không lừa tôi?” Thạch Du nhăn chặt lông mày nhìn anh, không tin trả lời.
“Thật, không lừa cô.” Ánh mắt ý vị sâu xa dò xét hướng Thạch Du, rồi anh lại cất tiếng cười thoải mái .
“Còn cười, nếu là tôi thật sự đã xấu hổ rồi, tin tưởng anh thì mặt trời đã không có ánh sáng!” Thạch Du tức ,nhìn anh chằm chằm.
“Chớ đa nghi, tôi chỉ là cười, ở những chỗ ngồi mỗi một vị đều là các cứ bá chủ một phương, nhưng là ánh mắt bọn hắn bây giờ tất cả đều bị cô cướp đi, đúng là anh hùng không qua ải mỹ nhân!” Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tất Thịnh hài hước nói.
“Oh, nói như vậy, bọn họ là anh hùng khó qua ải mỹ nhân quan, vậy còn anh? Anh có phải anh hùng hay không? Qua được ải mỹ nhân sao?” Thạch Du châm chọc thăm dò.
Tất Thịnh không muốn đấu lại cái nhanh mồm nhanh miệng của cô, nụ cười trong nháy mắt dừng ở trên mặt, hai mắt nhìn cô chằm chằm, “Cẩn thận cái miệng nhỏ nhắn của cô.”
“Hừ! Nói không lại tôi ,lại đi dùng chiêu này.” Thạch Du căm giận rên một tiếng.
Lúc này, Kha Tái Tư ôm Tang Nhã đi tới bên cạnh bọn họ, “Xin chào! Thạch tiểu thư, cô giống như đang tức giận, thế nào, Tất lão đại của chúng tôi chọc giận cô à?”
“Cũng không sao, anh ấy luôn thích trêu chọc tôi.” Thạch Du cố ý lớn tiếng nói.
“Tất lão đại chọc cô như thế nào chứ?” Kha Tái Tư vẻ mặt nghi ngờ, truy tìm bằng chứng để hỏi.
Trong lòng Tất Thịnh thoáng chốc bị chấn động, cúi đầu trừng mắt nhìn Thạch Du, cầm tay cô cũng không khỏi tự chủ nắm chặt.
Thạch Du cũng nhìn chằm chằm lại Tất Thịnh, rồi lập tức nghiêng đầu nhìn Kha Tái Tư, “Tôi nói muốn đi ra ngoài đi dạo một vòng, thế nhưng anh ấy lại kiên trì nói tôi còn chưa khỏe lại, anh nói tôi làm sao có thể không tức giận?”
“Oh, chuyện nhỏ này lại làm cô tức giận sao, nếu như cô muốn đi ra ngoài dạo một vòng, có thể mời Tang Nhã đi cùng! Nếu không tôi cũng vui lòng theo.” Kha Tái Tư ánh mắt gian tà nhìn thoáng qua Thách Du không có ý tốt.
“Không cần!Nếu thực sự Thạch Du muốn đi tham quan cảnh đêm của Las Vegas , tôi đương nhiên sẽ đi cùng cô ấy.” trong giọng nói Tất Thịnh kiên quyết, tràn đầy ý muốn bảo hộ mãnh liệt.
“Lời này là anh nói, không thể đổi ý đâu đó.” Thạch Du nắm được lời hứa của anh,mừng vui tột đỉnh nói.
“Dạ, em yêu, anh sẽ không đổi ý .” Tất Thịnh bất đắc dĩ lộ ra vẻ mặt cười khổ, gật mạnh đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT