Từ cục cảnh sát đi ra, Gia Vệ và Vương Cường cũng không có trở về nhà, mà là đi về phía trường học.

Dù sao thì giờ cũng là lúc ôn thi căng thẳng, hai người bọn họ muốn đến trường kiểm tra, không thể lười biến một phút nào được.

Chỉ có điều, vừa mới đi tới phía bên ngoài trường học, Gia Vệ liền phát hiện một số địa phương không bình thường.

Quá yên lặng, tuy rằng bây giờ là thời điểm học sinh đang học, thế nhưng bên ngoài trường học cũng không thể yên tĩnh như vậy chứ, phảng phất giống như, tất cả người đi đường đều tan biến đi mất.

Nhưng mà Gia Vệ và Vương Cường cũng không quá để ý đến chuyện này, hai người bọn họ cầm thẻ học sinh đưa cho bảo vệ để vào trường.

Chỉ có điều, người bảo vệ kia sau khi nhìn thấy thẻ học sinh của Gia Vệ và Vương Cường, trực tiếp lắc đầu, tịch thu luôn thẻ học sinh rồi nói:

- Hai người các cậu giờ đã không còn là học sinh của trường này nữa, không thể ra vào.

Trường cấp ba cũng không phải là không có học sinh trọ ở trường, cho nên vì an toàn cho học sinh, thời điểm lên lớp, ra vào trường đều cần xuất trình giấy chứng nhận, không thể tùy ý ra vào được.

Lúc này Gia Vệ và Vương Cường đã giơ ra giấy chứng nhận ra vào, lại không được đi vào, đồng thời đến thẻ học sinh cũng bị bảo vệ tịch thu.

- Chú làm thế là có ý gì? Thẻ học sinh của bọn cháu là giả sao?

Sắc mặt Gia Vệ âm trầm hỏi, lúc trước hắn với mấy bảo vệ luôn trách nhiệm hết mình này còn có chút hảo cảm, nhưng ngày hôm nay, những hảo cảm này đã hoàn toàn biến mất.

- Khương chủ nhiệm đã bàn giao cho bọn ta, người các cậu đã bị khai trừ, không còn là học sinh của trường nữa, giờ không thể tự ý ra vào trường.

Nói đến đây, người bảo vệ kia cười lạnh một tiếng, nói:

- Nếu như muốn thu dọn đồ đạc của mình, sau giờ học hẵng trở lại.

- ** chó cậy gần nhà, thằng ôn con họ Khương là ông nội của ông sao?

Vẻ mặt Vương Cường tức giận, chửi bới ầm lên.

Sặc mặt người bảo vệ trầm xuống, cầm cây dùi cui trong tay, muốn động thủ.

Gia Vệ ngăn Vương Cường lại, lanh lùng nhìn người bảo vệ, nói:

- Cháu mặc kệ họ Khương cho chú chỗ tốt như thế nào, nhưng mà chú nên nhớ kỹ, bát cơm này của chú, cẩn thận không thể cầm mà ăn nữa đấy .

Nói xong, Gia Vệ liền lôi kéo Vương Cường hướng một nơi khác đi tới.

Mà người bảo an kia, chỉ cười lạnh một tiếng, cũng không thèm để ý tới nữa.

Gia Vệ và Vương Cường mới đi được hơn trăm mét, qua một căn hẻm nhỏ, bỗng nhiên xuất hiện mười mấy tên xông ra, từng tên từng tên cầm theo gậy gộc công bổng, vây xung quanh Gia Về và Vương Cường.

Mà ở phía sau bọn họ, là tên mặt mũi bầm dập nhưng thương tích cũng không nặng lắm – Khương Côn, cùng với hai tên hầu cận mặt mũi bầm dập của hắn.

Thấy cái tình cảnh này, Gia Vệ mới hiểu được vì sao ở đây lại yên tĩnh đến như vậy.

Có một đám người như thế ẩn núp, thì ai dám đi lại gần cơ chứ.

- Thằng ranh con, ngại ông nội mày đánh ít quá có phải không?

Vương Cường cười lạnh một tiếng, trực tiếp quay qua Khương Côn hỏi.

Vương Cường từ nhỏ đã được cha của hắn huấn luyện cẩn thận, hiện giờ lấy một chấp ba cũng không thành vấn đề, mặc dù đối có tới mười mấy người, nhưng hắn không cảm thấy sợ hãi một chút nào.

Gia Vệ thì hai mắt híp lại, lạnh lùng nói:

- Khương Côn, mày thế này là có ý gì?

- Có ý gì? Mày hỏi tao có ý gì á?

Khương Côn sửng sốt, sau đó cười vang thành tiếng, một lát sau, hắn mới từ trong cơn điên trở lại bình thường:

- Cmn chứ, ta muốn mỗi thằng bọn mày để lại một cánh tay, không chỉ là hai bọn mày, toàn bộ bọn con trai lớp bọn mày, tất cả phải để lại một cánh tay.

- Một người một cánh tay, hai bọn tao, chính là hai cánh tay.

Gia Vệ đem cặp kính từ trên sống mũi tháo xuống, bỏ vào trong túi áo của mình, không vội không vàng quay sang Vương Cường nói:

- Cường Tử, gọi 113 đi, đúng luc đang lo không biết bắt nó như thế nào.

- Đánh cho tao, đừng cho bọn nó báo công an.

Khương Côn nghe thấy lời nói của Gia Vệ, ngay lập tức rống to ra lệnh cho mấy tiểu đệ xung quanh.

Thân thể Gia Vệ trực tiếp đứng ra ngăn cản trước người Vương Cường, trầm giọng nói:

- Gọi 113 đi, tao lo bọn nó cho.

- Được rồi.

Vương Cường lặng lẽ cười, tình cảnh như vậy, hắn một chút cũng không sợ.

Đã từng được thiết huyết quân nhân huấn luyện, làm sao có thể bị chút tình cảnh này dọa sợ cơ chứ.

Vương Cường lấy điện thoại di động ra, chuẩn xác ấn 113, sau đó vươn cái tay còn đang rảnh rỗi ra nghênh địch.

Côn bổng của đối phương chưa đánh đến tay Vương Cường, đã bị một cánh tay so với tay Vương Cường bé hơn một vòng đỡ được, ngay sau đó là một cú đấm thẳng tốc độ cao, tên tiểu tử tập kích Vương Cường bị một quyền này đẩy lui bốn năm bước, ngã lăn quay trên mặt đất.

- Tiểu vệ tử, trâu bò đấy.

Vương Cường lặng lẽ cười, gọi nhanh hơn một chút, sau đó cất điện thoại đi.

Cất điện thoại xong, Vương Cường nhìn ra xung quanh, trên mặt hắn, ngay lập tức đã chuyển thành biểu tình khiếp sợ.

Chỉ trong chốc lát lúc mình gọi điện, hơn mười tên côn đồ kia, đã bị Gia Vệ một người đánh ngã sáu bảy người, còn gần mười tên còn lại, giờ cũng có chút sợ hãi.

- Tiểu vệ tử, để cho tao ba đứa, còn lại của mày cả, thế nào?

Vương Cường đi tới bên cạnh Gia Vệ, kiêu ngạo nói.

- Nếu như để cho Vương thúc thúc biết con mình chỉ nhận có ba tên trên chục tên thế này, ông ấy nhất định sẽ đứng trước mặt mọi người đánh gãy chân con mình. Đừng quên, ông ấy được công nhận là chiến sĩ đấy.

Gia Vệ hai mắt nhìn chằm chằm mấy tên côn đồ còn lại, lớn tiếng nói.

- Fuck, mày không có thấy bọn nó thằng nào cũng có vũ khí sao, cho tao một cây gậy, tao có thể đối phó năm thằng.

Vương Cường vội vàng nói.

Không chờ hắn nói dứt lời, một cây côn bổng liền hiện ra ngay trước mặt hắn, Gia Vệ cầm côn bổng lặng lẽ cười nói:

- Mày nhận năm thằng, còn lại hai thằng, để tao đối phó, thế nào?

- Mày được.

Vương Cường cười khổ, nhưng mà cũng không để mình mất thể diện, tiếp nhận côn bổng nói:

- Tốt, mày đánh hai, để tao đánh năm, bất quá sau khi trở về, mày phải chứng mình cho tao, làm cho cha tao biết con của hắn lợi hại như thế nào, ok.

- Không thành vấn đề.

Gia Vệ cười nói.

Hai người đánh một hồi, giống như là hai lão binh trên chiến trường, đây chính là thành quả do cha của người người dạy nên.

Tuy rằng trước đây Gia Vệ có dáng người nhỏ gầy, thế nhưng dưới sự huấn luyện của hai người cha bọn họ, Gia Vệ và Vương Cường đã đối luyện với nhau rất nhiều lần, đương nhiên là vào thời điểm ấy, hầu như mỗi lần đều là Gia Vệ bị Vương Cường đánh, trừ phi hai người đánh bừa, bằng không không có khả năng xuất hiện loại kết quả thứ hai.

Bây giờ, một mình Gia Vệ đánh ngã sáu bảy người, thực lực như vậy, so với Vương Cường thế nhưng lại mạnh hơn không ít.

Còn lại bảy tên côn đồ được Gia Vệ và Vương Cường phân phối, trên mặt bọn họ đều lộ ra vẻ sợ hãi, hai người này giờ đã được trang bị vũ khí, thực lực tự nhiên sẽ mạnh hơn.

Nhưng mà đã thu tiền của người ta, lại không làm việc, đó là không đúng.

Vì vậy, bảy tên côn đồ trong lúc tâm tình đang bối rối, thì Gia Vệ và Vương Cường đã tới động thủ lần thứ hai.

Kết quả, giống như mọi người đã dự đoán trước, không mất vài phút, bảy tên côn đồ đã bị đánh ngã, mà Vương Cường cũng bởi vì đồng thời đối phó năm tên côn đồ, đã bị trúng một gậy vào lưng, hằn lên lưng hắn một vết ứ bầm đỏ tươi, đau đến mức trên trán hắn túa ra mồ hôi lạnh.

- Giá trị, có cái vết thương này, lại có mày làm chứng, lão nhân gia ở nhà khẳng định sẽ cười không khép miệng lại được.

Vương Cường cười nói.

Gia Vệ lắc đầu không biết nói gì hơn, tay và lưng hắn cũng bị đánh vài cái, tuy rằng đau đớn, nhưng cũng vì vậy mà hắn phát hiện ra, trên người mình cũng không có xuất hiện vết thương.

Thậm chí, Gia Vệ rõ ràng cảm giác được có một gậy bị một tên côn đồ đánh vào lưng hắn mà bị gẫy, nhưng trừ lúc đó Gia Vệ còn cảm giác được một chút đau đớn ra, sau một lát thì một chút vấn đề cũng không có.

Lúc này cảnh sát còn chưa đến, Gia Vệ và Vương Cường, đồng thời nhìn về phía tên Khương Côn và hai người hầu của hắn ở cách đó không xa đang muốn chạy trốn.

- Mày hai, tao một.

Gia Vệ nói.

Vương Cường méo cả miệng, nhưng mà vẫn gật đầu nói:

- Tốt, nhưng mà không được đánh ngất hắn, tao còn phải thử xem da thịt thằng ôn con này rốt cuộc có cứng rắn hay không đã.

- Được, nhanh lên một chút đi, một lúc nữa Lương đội trưởng bọn họ đến, chúng ta cũng không động thủ được.

Gia Vệ nói, ngay sau đó liền rất nhanh hướng phía Khương Côn chạy tới.

Khương Côn cùng hai tên lâu la sáng nay đã bị đánh bị thương ở chân, căn bản là chạy không được nhanh, chỉ chốc lát sau, đã bị Gia Vệ cùng Vương Cường hai người một trước một sau ngăn lại.

- Ranh con, mày muốn chạy đi đâu?

Vương Cường lặng lẽ cười nói.

Tình huống bây giờ đã khác hẳn so với trước, trước là Khương Côn mang theo mười mấy tên côn đò vây quanh Gia Vệ và Vương Cường, bây giờ là Gia Vệ và Vương Cường vây quanh ba người bọn hắn.

- Chú tao là chủ nhiệm phòng quản sinh, bọn mày đánh tao, không có kết cục gì tốt đâu.

Khương Côn cũng đã sợ hãi, vội vàng nói.

Gia Vệ và Vương Cường đồng thời cười lạnh một tiếng, sau đó Gia Vệ nói rằng:

- Khương Kiền bây giờ là chủ nhiệm phòng quản sinh, nhưng mà bây giờ chúng ta cũng không phải là học sinh của trường, hắn không thể quản nổi bọn tao, chờ đến lúc bọn tao quay trở lại trường, Khương Kiền đã cút đi chỗ khác rồi, cho nên, lý do này, uy hiếp không nổi bọn tao đâu.

- Hừ, bố tao là phó cục trưởng bộ giáo dục, bọn mày dám đánh tao, thì hai bọn mày vĩnh viễn sẽ không có khả năng tham dự kì thi vào đại học.

Khương Côn cười lạnh một tiếng, nói tiếp.

Nghe được lời này của Khương Côn, thực tại đã làm cho Gia Vệ và Vương Cường sửng sốt, trách không được ngay cả Tưởng hiệu trưởng cũng không làm theo điều lệ, nguyên lai là do cha của Khương Côn, là phó cục trưởng bộ giáo dục.

Mà lúc này, Gia Vệ và Vương Cường cũng hiểu vì sao đi bộ giáo dục cáo trạng Khương Kiền đã nhận được cái loại đãi ngộ kia.

- Cho dù cha mày là phó thị trưởng, nhưng bây giờ, cha mày cũng không có ở đây.

Vương Cường lạnh lùng nói, vạch hai tay áo lên, đi từng bước một về phía Khương Côn.

Khương Côn cùng hai tên lâu la bị hù dọa lui lại phía sau, nhưng phía sau, cũng có Gia Vệ ngăn cản.

Chính vào thời điểm ba người bọn hắn bị hù dọa không biết nên làm sao, thanh âm còi báo động vang lên.

Khương Côn cùng hai tên lâu la cười rộ lên, không có lúc nào sung sướng bằng lúc nghe thấy tiếng còi báo động như lúc này.

- Làm sao bây giờ?

Vương Cường nhướng mày hỏi.

- Còn có thể làm sao nữa, thừa dịp cảnh sát còn chưa tới, trước đánh một trận rồi hãy nói.

Gia Vệ nói, đồng thời không chút do dự hướng phía Khương Côn lao tới, quyền cước cùng sử dụng, ra sức mà đập Khương Côn.

Vương Cường sửng sốt, sau đó cũng lặng lẽ cười, đi tới trước người Khương Côn, một hồi quyền đấm cước đá, một chút cũng không có nương tay.

Vào thời điểm ở trong ngõ nhỏ vang lên những tiếng bước chân, Gia Vệ và Vương Cường liếc nhau, sau đó hai người đồng thời ngã lăn ra mặt đất, vẻ mặt thống khổ, rên rỉ đau đớn.

Phối hợp cùng với thương thích trên người Vương Cường, căn bản không thể nhìn ra hai người bọn họ đang giả vờ, chỉ bất quá, trên người Gia Vệ, ngoại trừ quần áo có mấy chỗ bị xé rách ra, thì nhìn không ra nổi vết thương nào.

- Nhanh lên một chút đẩy cáng cứu thương qua đây, trước không cần lo cho bọn chúng, mang cáng cứu thương đẩy đến đây trước, hai người này mới là người bị hại, những người khác thì khỏi cần đưa đi viện, trực tiếp mang về trong cục cảnh sát đi.

Không bao lâu sau, thanh âm Lương đội trưởng vang lên, trên mặt Gia Vệ và Vương Cường ngay tức thì càng trở nên quặn quẹo đau đớn hơn.

Đây không là giả vờ, mà là vẻ quặn quẹo đau đớn do chịu đựng không dám cười, dưới tình huống này mà bật cười, quả thực là hỏng hết kế hoạch mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play