- Gia Cát Uyển Nhi, 97 điểm, xếp hạng nhất lớp chúng ta, cố gắng duy trì.

Trong một phòng học lớp 12 ở trường cấp III thuộc thành phố Tân Hải, một nữ giáo viên trẻ tuổi xinh đẹp, cầm một chồng bài thi tiếng Anh, đang vừa đọc điểm vừa trả bài cho học sinh bên dưới.

Mà lúc này ở cuối lớp, một học sinh nhỏ gầy đeo cặp kính dày cộp đang nhắm mắt lại, trong lòng cầu nguyện:

- Đạt tiêu chuẩn, nhất định phải đạt, 60 điểm là được rồi, ông trời ơi, van người van người cho con 60 điểm là được......"

Tên học sinh này, gọi là Gia Vệ.

Ngay lúc này, trên bục giảng nữ giáo viên xinh đẹp lấy ra một bài thi, trên mặt của nàng lộ ra thần sắc nghiêm túc, mở miệng nói:

- Gia Vệ.

- Có

Gia Vệ phản xạ có điều kiện đứng lên, cúi đầu hướng phía trước đi tới.

Nhưng mà lên tới bục giảng, lão sư cũng không đem bài thi trả cho Gia Vệ, mà trừng mắt nhìn hắn rồi sau đó lớn tiếng nói:

- Gia Vệ, 0 điểm, xếp hạng nhất từ dưới lên, em sau khi tan học đến phòng làm việc của cô một chuyến.

Gia Vệ bàng hoàng nhìn cô giáo cầm bài thi của mình vừa kêu 0 điểm, nhất thời ngây dại.

Hắn nhớ rõ ràng, kiểm tra Anh văn lần này cũng không khó, tất cả các câu hắn đều làm.

Kỳ thật cũng không phải hắn biết làm, chỉ là cùng trước kia bất đồng, lúc Gia Vệ xem bài thi, giống như trong não đã sớm có đáp án, cả buổi thi kéo dài hai tiết, hắn dùng không đến 20 phút đã làm xong.

Nhưng tại sao lại như vậy, thế nào lại có 0 điểm?

Mặc dù thành tích của hắn không được tốt lắm, nhưng kiểm tra ăn trứng ngỗng, với một người đang học lớp chọn như hắn thật không có khả năng.

Cúi đầu xuống, Gia Vệ sắc mặt đỏ bừng đã trở thành học sinh duy nhất không được cầm bài thi về.

Ngay khi Gia Vệ đi ngang qua bàn của Gia Cát Uyển Nhi, Gia Cát Uyển Nhi dùng sức gõ gõ lên bài thi của mình, khẽ hừ một tiếng, hướng Gia Vệ ra oai.

Hồi phân lớp cấp III, Gia Cát Uyển Nhi tí nữa đạt điểm tuyệt đối, được xếp vào lớp chọn của trường, điều duy nhất nàng không đắc ý chính là môn toán nàng chỉ xếp thứ hai, mà thứ nhất lại là cái tên Gia Vệ nổi tiếng học lệch này.

Trở lại chỗ ngồi, một mình Gia Vệ thẫn thờ, không biết tiết học trôi qua như thế nào, hắn chỉ nhớ rõ trước khi cô giáo rời đi có nhắc hắn đừng quên ghé qua văn phòng.

- Gia Vệ, Anh văn 0 điểm, ta thật sự sùng bái ngươi chết đi được.

Vừa tan học, Gia Cát Uyển Nhi liền đi tới trước mặt Gia Vệ, vẻ mặt sùng bái nói.

Sắc mặt Gia Vệ càng đỏ, hắn là một chàng trai hướng nội hay ngại ngùng, mà cô nàng xinh xắn Gia Cát Uyển Nhi thường xuyên chọc Gia Vệ tới mức đỏ bừng cả khuôn mặt.

Gia Vệ rời phòng học như chạy trốn, đi về phía văn phòng.

Giáo viên anh văn lớp 12, là giáo viên mới về trường được hai năm, tên là Liễu Tình, cực kì xinh đẹp, dáng người tuyệt phẩm, nhưng Gia Vệ cũng không để ý tới, bởi hắn ngu Anh từ nhỏ nên sinh ra tâm lý sợ hãi với giáo viên Anh văn, ngay cả cô giáo Liễu Tình rất xinh đẹp, hơn nữa so với lứa học sinh lớp 12 như Gia Vệ không lớn hơn mấy tuổi, thế mà trong tất cả các giáo viên hắn sợ nhất là nàng.

Đi vào văn phòng khoa Anh, các giáo viên Anh văn từng dạy Gia Vệ trước kia thấy hắn thì sắc mặt đều trở nên quái dị.

Hắn là một học sinh hiếm thấy, thành tích đủ để tiến vào lớp chọn nhưng điểm Anh văn lại xếp gần chót trường.

- Cô ơi, em tới rồi.

Gia Vệ đi đến chỗ Liễu Tình, thấp giọng nói.

Liễu Tình tháo gọng kính đang đeo xuống, lấy ra một tờ bài thi, dùng sức vỗ lên trên mặt bàn, lạnh lùng nói với Gia Vệ:

- Giải thích xem nào, chuyện gì đang xảy ra đây.

Gia Vệ nâng cặp kính lên, lúc này mới từ tên mình trên bài thi nhìn xuống nội dung bài làm bên dưới.

...Đúng, đúng, đúng....đúng.

Gia Vệ nhìn lên, nhìn xuống...hết nhìn trái lại nhìn phải, cả đề bài cũng không bỏ qua, không có một gạch đỏ nào, hoàn toàn đúng, nói cách khác đáp án trên bài thi tất cả đều đúng, Gia Vệ được 100 điểm.

Gia Vệ lúc này không rõ, vì cái gì cô lại nói mình được 0 điểm?

- Cô Tình, cô muốn em giải thích cái gì?

Gia Vệ vẻ mặt nghi ngờ, trong nội tâm vô cùng ủy khuất.

- Cô muốn em giải thích, tại sao em có thể được đến 100 điểm, đừng nói với cô là chép từ người khác, cao nhất lớp chúng ta chỉ có 97 điểm, không bài thi nào có thể giúp em chép được 100 điểm, nói mau, em rốt cuộc gian lận như thế nào?

Liễu Tình hai mắt nhắm lại, lạnh lùng nói.

Gia Vệ mặt đực ra, hắn vội vàng thanh minh:

- Cô Tình, em không có gian lận, em thật không có gian lận mà.

- Không gian lận? Không gian lận mà lần trước thi được có 30 điểm, lần này max điểm sao?

Hai mắt Liễu Tình trợn trừng.

Gia Vệ hơi chần chừ, hắn cũng không giải thích được vì sao ngắn ngủn một tháng, trình Anh văn của mình lại biến hóa nghiên trời lệch đất như vậy.

- Em không giải thích rõ ràng, thì đừng mong đi ăn cơm trưa, cô cũng không ăn

Thấy các giáo viên trong phòng đã rời đi, Liễu Tình nhìn đồng hồ nói.

Gia Vệ vẫn không hề mở miệng, hắn giải thích thế nào đây, hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra, tự nhiên đang làm bài, đáp án lại tự động hiện ra trong đầu, vì thế hắn mới nhanh chóng làm xong bài thi như vậy.

- Thôi được rồi, cô không làm khó dễ em nữa, cô cho em một đề thi mới, làm ngay tại văn phòng, cô xem em có thể làm được bao nhiêu điểm.

Sau nửa giờ, Liễu Tình nói ra.

Nàng lấy ra một đề mới, cho Gia Vệ một cây viết, ngồi cạnh Gia Vệ nhìn hắn làm.

Mùi nước hoa tươi mát, Gia Vệ chưa từng ngửi qua bao giờ, các bạn nữ trong lớp dùng nước hoa so với nước hoa này khác xa, loại nước hoa này, trong trẻ trung lại có chút thành thục, khiến Gia Vệ sắc mặt càng đỏ, không tự chủ được ngẩng đầu ngắm nhìn khuôn mặt tinh xảo gần trong gang tấc.

- Nhìn cô làm cái gì, điểm bài thi này sẽ là điểm kiểm tra vừa rồi của em.

Liễu Tình nghiêm mặt lại, nàng cho rằng ánh mắt vừa rồi của Gia Vệ là cầu xin tha thứ, nhưng không hay biết rằng ánh mắt đó là lòng xuân rục rịch của đàn ông.

Gia Vệ bị giật mình vãi ***, vội vàng đưa ánh mắt chuyển lên bài thi, nhìn đề bài trong óc lại tự nhiên xuất hiện đáp án, hắn không chút do dự lấy đáp án từ trong ý thức viết ra.

Liễu Tình vốn định cho Gia Vệ làm trong nửa giờ, mà hắn chỉ dùng có 15 phút, đã hoàn thành bài thi không có phần Listening và Writing.

- Làm sao em có thể làm được?

Gia Vệ vừa định nộp bài, Liễu Tình trừng lớn hai mắt chất vấn hắn.

Cả quá trình làm bài của Gia Vệ nàng đều thu vào trong mắt, từng câu trả lời của hắn Liễu Tình đều thấy được, nàng âm thầm đem so sánh với đáp án có sẵn.

Vậy mà không một câu nào sai! Hơn nữa Liễu Tình càng khiếp sợ, tốc độ Gia Vệ làm câu nào cũng như nhau, nhanh như gió thoảng.

Ấy mà Gia Vệ chứng kiến hai mắt trừng lớn, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch, vẻ mặt khiếp sợ của Liễu Tình, hắn cũng ngơ ngẩn, đẹp quá, thật sự là đẹp *** tả được, mình sao trước kia không nhìn ra cô Tình lại ngon như thế nhỉ?

- Nói tóm lại, phán đoán thành tích học sinh, không thể chỉ nhìn thành tích trước kia.

Gia Vệ cũng không biết bản thân đã nói ra những lời này như thế nào, hơn nữa tay của mình không bị khống chế đưa lên, ve vuốt trên khuôn mặt non mềm của Liễu Tình, cười nói:

- Về sau không thể hoài nghi lung tung học sinh của mình, nghe chưa?

Cứ như đang dạy dỗ tiểu bối vậy, Gia Vệ không biết mình đang làm gì, Liễu Tình cũng nghệt cả mặt, lúc tay Gia Vệ sờ lên mặt nàng, toàn thân Liễu Tình chấn động, trên mặt bỗng nhiên đỏ ửng một mảng.

Sau đó vài mili giây, lý trí phục hồi, Gia Vệ thầm hô mình chết chắc rồi, nhưng không biết lực lượng từ đâu làm cho toàn thân hắn buông lỏng, dường như cô bé trước mắt này không phải giáo viên của hắn, mà là một nữ hài tử đang chờ được hắn cưa.

Sau một lát, Liễu Tình trừng mắt với Gia Vệ, trên mặt khôi phục vẻ nghiêm túc và lạnh lùng như thường ngày, nàng không tính toán chuyện Gia Vệ sờ mặt nàng ban nãy, như thể nó không hề tồn tại.

- Em đi ăn trưa đi, buổi chiều lên lớp, cô sẽ xin lỗi em trước toàn thể lớp.

Liễu Tình lạnh lùng nói.

Trán Gia Vệ toát ra mồ hôi lạnh, hắn muốn đứng dậy đi về, nhưng phát hiện chân mình vậy mà không nhúc nhích được, hơn nữa không biết chuyện gì xảy ra, bản thân có thể nói một câu rất to gan:

- Chỉ nói xin lỗi là xong?

Liễu Tình sững sờ, hai mắt tràn đầy kinh ngạc nhìn Gia Vệ, đây có phải tên học sinh đã theo học mình nửa năm hay không.

- Em còn muốn gì?

Liễu Tình hỏi, hàng chân mày xinh đẹp cau lại.

Trên mặt Gia Vệ bày ra bộ dáng tươi cười, nhìn Liễu Tình ôn nhu:

- Nếu không, cô mời em ăn cơm đi.

- Cái gì?

Liễu Tình mặt xinh nhăn nhó, nộ khí lan tỏa.

Tên học sinh này quá làm càn, nàng phải cho hắn thấy uy nghiêm của giáo viên mới được.

Ai ngờ Gia Vệ trong nội tâm tuy sợ hãi, nhưng hành động lại khác suy nghĩ, hắn nhún nhún vai, ra vẻ không sao cả nói:

- Không mời coi như xong, cô vu khống học sinh của mình như thế, trong lòng không thấy áy náy à?

Liễu Tình vừa muốn đáp trả, Gia Vệ cướp lời luôn:

- Đừng tưởng xin lỗi thì xong rồi, nói xin lỗi là trách nhiệm cô phải làm, đây không phải là đền bù tổn thất, chẳng lẽ em cứ như vậy không công cho cô vu hãm, không công để các bạn chê cười ư?

- Em cuối cùng muốn cái gì?

Liễu Tình trong mắt hiện lên một tia chần chờ, tức giận hỏi.

Gia Vệ nhìn thấy vẻ do dự trong mắt Liễu Tình, trong lòng của hắn lúc này cũng thoáng yên ổn, lại còn cao hứng như Columbus vừa tìm ra châu Mỹ, lúc này thân thể do hắn làm chủ, trực tiếp nói:

- Chúng ta chưa ăn trưa, hiện tại cũng đói bụng rồi, căn tin hiện tại ắt hẳn đã hết cơm, cô mời em ra ngoài ăn, lần sau em mời."

- Em......

Liễu Tình trên mặt lại đỏ ửng, nhưng đỏ này là màu đỏ của tức giận, nàng trừng mắt nhìn Gia Vệ nửa ngày, thấy Gia Vệ không tránh né chút nào, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp:

- Tốt, cô mời em.

Đây là Liễu Tình cắn răng nói ra, có thể thấy được nàng lúc này hận Gia Vệ đến cỡ nào.

Sau khi tốt nghiệp đại học về trường công tác, trên mặt Liễu Tình vẫn luôn duy trì vẻ nghiêm túc lạnh lùng, bởi vì nếu tỏ ra hiền hòa, học sinh có khi coi nàng như bằng hữu mà không phải là giáo viên, khi đó nàng không biết nên đối mặt học sinh như thế nào.

Cho nên nàng một mực đem mình ngụy trang, khiến cho trong lòng những học sinh này lưu lại một chút sợ hãi, như vậy nàng có thể giải quyết công việc dễ dàng.

Ai biết được cái tên Gia Vệ thoạt nhìn trong lớp hướng nội như vậy, dĩ nhiên mặt siêu dày, phá bỏ lớp ngụy trang nàng hao tổn sức lực tạo ra, chỉ cam chịu cho hắn dắt mũi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play