Nói thật, Behemoth cũng không muốn đi theo cái người gọi là “phụ thân” này, nhưng gương mặt khóc lóc van nài kia của má, còn “lý trí” từ nhỏ đã vùng vẫy ở tầng dưới chót, làm cậu cân nhắc so sánh lợi ích, làm cậu không thể không khuất phục. Từ lúc được mang đến khu số một, Behemoth cảm thấy cuộc sống của mình đều bị đảo lộn. Toàn thân cậu bị chỉnh lý một trận, tẩy đi bụi bặm khu số bảy rồi đóng gói lại. Behemoth thậm chí nhận được giấy thông báo nhập học của Học viện Hoàng gia khu thứ tư, ngôi trường cao cấp nhất của “Thành phố học viện” khu thứ tư, trước kia đừng nói tới Học viện Hoàng gia, bước vào khu thứ tư đã là một tham vọng thái quá được chôn dưới đáy lòng mọi thanh niên khu số bảy. Mà hiện tại, chỉ cần hoàn thành khóa rèn luyện chữ viết và lễ nghi, Behemoth liền có thể tùy ý tung hoành ở Học viện Hoàng gia.

Mọi thứ thoạt nhìn đều có vẻ vô cùng hạnh phúc và hoàn mỹ, nhưng Behemoth vẫn cảm thấy cực kỳ khó chịu, làm cậu cảm thấy kiêng dè nhất vẫn là các “anh em” của mình —— đó là một đám người phảng phất như không nên xuất hiện ở thế giới này, họ có ngoại hình tuyệt mỹ vượt xa người thường, hoặc anh tuấn, hoặc đáng yêu, hoặc diễm lệ họ không hề cố kỵ đi lại và sắp xếp mọi thứ ở khu số một, phảng phất như họ mới là người nắm giữ khu số một, không, là ngôi sao này, thế giới này họ gọi người nam kia là, Cha.

Behemoth đã hoàn toàn mờ mịt, quan hệ giữa mình và bọn họ —— đừng nói với cậu cái từ xưng hô buồn cười chết người kia, trước không nói tới khác biệt tuổi tác, chỉ khí chất và bề ngoài thôi cũng đã làm Behemoth không có can đảm và tự tin đi nhận các “em trai” này, họ quá chói mắt. Quan hệ giữa họ và người nam kia rất kỳ quái, Behemoth không rõ là họ đang chi phối người nam kia, hay người nam kia đang trói buộc bọn họ.

Má và người nam kia cả ngày quấn lấy nhau, không muốn nhìn thấy hắn, Behemoth chỉ có thể lảng tránh luôn cả má, thế là khu số một giống như chỉ còn lại một mình cậu, bị cả thế giới cô lập.

—— May mà còn người đó.

“Từ hôm nay trở đi, kẻ hèn này sẽ chăm lo sinh hoạt và hướng dẫn cho cậu, nếu có chỗ nào khó chịu, xin nhất thiết phải cho kẻ này biết trước!”

“Xin chính thức tự giới thiệu, tôi tên là Lucifer!”

Vẫn là nụ cười tao nhã và giọng nói trầm đục gợi cảm kia, thật sự khiến người ta không thể không sinh ra thiện cảm với anh ta, mắt kính viền vàng tăng thêm một chút cổ điển và nhã nhặn cho khuôn mặt tuấn tú của người nọ, rất… hợp với anh ta.

Anh ta rất ôn hòa, bất luận Behemoth làm mình làm mẩy thế nào, anh ta vẫn luôn cười ấm áp trấn an. Anh ta rất chu đáo, bất luận Behemoth có ý nghĩ hay yêu cầu gì, cho dù Behemoth vô tình để lộ một vài thói quen và ước mơ nhỏ bé, anh ta chung quy sẽ hoàn thành hay chuẩn bị sẵn sàng trước thời hạn. Được chăm sóc cẩn thận như thế, ngay cả má cũng chưa từng quan tâm mình chu đáo như vậy, chuông cảnh báo trong lòng Behemoth đang không ngừng gõ vang, lại hoàn toàn không đủ để ngăn mình quyến luyến mảnh màu vàng đó.

—— Con người thật sự là một sinh vật tham lam, đồng thời cũng là một sinh vật bi thảm. Sinh vật ở trong bóng tối, một khi tiếp xúc với ánh nắng, sẽ sống chết bắt lấy ánh hào quang, dù nó chỉ to bằng tơ nhện. Rõ ràng biết một khi rơi lại vào bóng tối, phải đối mặt chính là tuyệt vọng, nhưng vẫn không chịu quay đầu.

Behemoth đột ngột rất muốn nhìn thấy mảnh màu vàng kia, rất bức thiết. Cậu bỏ sách nhảy xuống từ trên ghế cao, mở cửa ra —— Có chút kỳ lạ, người luôn hiểu được ý mình lần này lại không xuất hiện ở thời điểm mình muốn.

“Cậu Behemoth!” Ngoài cửa là một gương mặt xa lạ.

“Lucifer, Lucifer đâu?” Tâm tình Behemoth dần tệ xuống, bắt đầu bực bội giống như một đứa trẻ không có được món đồ chơi yêu nhất. “Anh ta sao lại không có ở đây?”

“Quản gia Lucifer đang dùng bữa ở sảnh chính, cậu Behemoth có yêu cầu gì sao? Xin giao…”

Behemoth không để ý tới thị vệ ở cửa, sau khi nghe được chỗ người nọ ở, liền không chút suy nghĩ chạy về phía sảnh chính, thị vệ bị bỏ phía sau dường như đang hô gọi gì đó, nhưng Behemoth chạy băng băng hoàn toàn không hề để ý.

Khu số một có rất nhiều công trình kiến trúc cao cao. Từng mảnh kiến trúc thành quần kết đội, phủ hàng loạt bóng râm tiếp nối với nhau. Behemoth đi bên hành lang bị bóng râm bao phủ, đột ngột cảm thấy có chút bất an, đó là một cảm giác hoang mang loáng thoáng.

—— Có lẽ là quá yên tĩnh! Trên đường cậu hoàn toàn không gặp bất cứ ai, cả không gian như bị đóng lại, ngay cả tiếng đế giầy đạp xuống mặt sàn cũng bị phóng đại lên vô số lần. Tiếng vang liên tục vọng lại làm Behemoth theo bản năng dừng bước, đợi tất cả đều im ắng mới cẩn thận nhón chân như mèo đi tới.

Sau đó, cậu liền nghe thấy.

Tiếng thở dốc sung sướng đè nén kia, tiếng nam giới khàn đục thở dốc trong không gian dồn nén này có vẻ vô cùng rõ ràng, vô cùng… tươi hồng.

Behemoth ngẩn người, xuất thân từ phố đèn đỏ, cậu tất nhiên không ngây thơ trong sáng như bề ngoài, đương nhiên phải biết âm thanh đó là phát ra dưới tình huống nào. Nhưng làm cả tư duy Behemoth đông đặc lại chính là, âm thanh kia là truyền đến, từ phía trước, cũng chính là từ sảnh chính.

Rõ ràng cả đầu óc đều đã cứng đờ, nhưng chân lại máy móc tiếp tục bước tới. Càng gần, âm thanh kia lại càng rõ ràng, thậm chí có thể bắt đầu loáng thoáng nghe được tiếng nói chuyện.

“… Xin… Ra lệnh…”

“… Uhm…”

Bàn tay vươn ra đã có thể chạm tới cánh cửa sảnh chính lạnh lẽo, nhưng Behemoth lại bị ghim tại chỗ, ánh mắt nhìn cửa như nhìn chiếc hộp Pandora. ()

Âm thanh vẫn còn tiếp tục, đã rõ ràng đến mức hoàn toàn có thể nhận ra người nói là ai.

“… Làm, làm ta… Thỏa mãn!”

“…… Yes, my father.”

Giọng nói thứ hai làm Behemoth như rơi vào hố băng, cậu bất chấp tất cả đẩy cửa ra, mở chiếc hộp Pandora ra.

Người ở bên trong kinh hãi nhìn qua —— nói đúng ra, chỉ có một người bị ảnh hưởng. Người nam tóc đen ngồi trên ghế chủ tọa quay đầu qua, nốt ruồi đỏ ở khóe mắt cộng thêm đôi mắt ướt át kia, quả thực mê người cực điểm. Áo choàng đen bị cởi bỏ hỗn loạn, da lộ ra quả thật trắng mịn đến kỳ quái. Còn một người nữa —— người này hoàn toàn không bị ảnh hưởng, đang quỳ phía trước ghế chủ tọa, vùi đầu trên đầu gối người nam kia, từ góc độ của Behemoth, chỉ có thể nhìn thấy tóc vàng cực kỳ chói mắt tản trên bụng người nam kia trượt lên trượt xuống, đang làm gì không cần nói cũng biết.

Behemoth hai mắt đỏ bừng nhìn, người nam kia —— người nam kia ——

“Ngươi ——”

Người nam kia kinh hãi nhìn Behemoth.

“Biến thái ghê tởm!!”

Mặt người nam hoàn toàn mất đi huyết sắc, cả người như bị sét đánh trúng, trong con mắt thất thần in bóng Behemoth lao đầu chạy đi xa.Không ai trông thấy, cặp mắt mất đi mắt kính che khuất dưới tóc vàng kia sớm đã mở to, toàn là ý cười tàn bạo ác tính. Pride thả vật trong miệng ra, chằm chằm nhìn người nam kia không hề chớp mắt, cắn găng tay trắng cởi ra, nâng gương mặt thất thần mờ mịt của Nei Bog lên, nụ cười khóe miệng tràn đầy mùi bạo ngược và xâm lược.

“Nào, phụ thân đại nhân, xin để ta thỏa mãn ngài!”

() Theo thần thoại Hy Lạp, chiếc hộp Pandora là chiếc hộp mà các vị thần Olympus tặng cho nàng Pandora – người phụ nữ đầu tiên của trần gian. Tuy được dặn dò kỹ lưỡng rằng không được mở ra, nhưng với bản tính tò mò, Pandora đã làm trái lời dặn và mở hộp. Những thứ được thả ra từ chiếc hộp đã làm cho trái đất tràn ngập tai ương và đau khổ. Cuối cùng, nàng nhìn vào hộp, trong đó chỉ còn lại một thứ duy nhất, đó là hy vọng, và nhờ có hy vọng mà con người dù đau đớn khốn khổ đến thế nào cũng có thể sống tiếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play