Con mẹ nó! Tôi muốn văng tục lắm rồi. Trương Hải lắm chuyện.
Trương Hải đáng ghét!! Không phải là tôi không muốn nhưng nhìn
xem... tôi tưởng hôm nay mình làm chân gỗ nên ăn mặc rất quái
thai. Trang điểm cũng có phần lòe loẹt để làm nổi bật người
bạn yêu quí kia. Bây giờ thì hay rồi. Anh chàng kia chắc chắn
sẽ có ấn tượng với tôi ngay từ lần gặp đầu tiên. Đảm bảo lần sau anh ta không dám gặp lại tôi. Ôi!! Trương Hải!!
Thôi thì đành vậy.
Chúng tôi ăn uống rất vui vẻ. Trương Hải và anh chàng kia có vẻ là thích nhau rồi, thấy cứ liếc mắt đưa tình mãi. Hứ! có
Trai quên bạn. tôi thì không hi vọng gì vào anh chàng kia rồi.
Bình thường ăn mặc tôi đã chẳng ăn ai, bây giờ như thế này thật sự giống mụ phù thủy trong truyện cổ tích.
- Em tên gì?
Tôi giật mình ngẩng mặt lên nhìn anh chàng bên phải. Bây giờ
mới có dịp nhìn kĩ. Trông anh ta rất tuấn tú. Vẻ thư sinh nho
nhã toát lên từ con người này. Tôi rất hài lòng. Haha.
- Tuyết Trinh!
Hai người kia có quay ra nhìn tôi đôi chút rồi lại quay vào nói
chuyện với nhau. Mẹ kiếp!! Có lẽ anh chàng này cũng được tên
kia tuyển dụng làm chân gỗ giống tôi. Anh chàng thư sinh tiếp
tục:
Tôi va phải một người. Khuôn ngực của người này sao lại rắn
chắc thế chứ? Cái mặt tôi không biết có còn nguyên dạng nữa
không? Chắc chắn là bị méo về một bên rồi. Ngẩng đầu lên định buông một câu chửi thề thì...Quỷ thần ơi!! Có cần ngõ hẹp
đến mức này không? Tường Quân nở một nụ cười đểu giả. Anh ta
gãi gãi mũi rồi oang oang cái mồm lên:
- Thư kí Trinh! Cô không kích động quá chứ?
Tôi lườm anh ta đến nỗi lòng đen muốn theo cái lườm mà nhảy ra
ngoài. Thật quá đáng ghét. Rồi tôi lại nhìn sang cái bàn của
anh ta. Một cô gái xinh đẹp cũng hướng ánh mắt về phía tôi.
Không phải an Kì. Đồ lăng nhăng này, rốt cục anh ta có bao nhiêu
phụ nữ vây quanh?
- Tránh ra! - Tôi gằn giọng.
Tường Quân như không buông tha cho tôi:
- Va phải người ta mà cô không xin lỗi sao? May người cô va là tôi, nếu là người khác thì họ có bỏ qua không?
- Chính vì người tôi va là anh nên tôi mới không cần phải xin lỗi.
Hứ! Định bắt cô bản cô nương xin lỗi ngươi sao? E là ngay cả cơ
hội cũng không có. Tường Quân đưa tay ra phía sau eo tôi ép người tôi lại. Đồ biến thái, anh ta không thấy mất mặt sao? Đây là
nhà hàng. Tôi có thể nhìn ra cái ánh mắt phức tạp của mĩ
nhân kia.
- Biến thái! Anh có biết đây là đâu không?
Quân nói giọng khàn khàn:
- Sao? Cô thấy xấu hổ à?
- Phải!
- Ồ! Cô đi cùng bạn trai?
Nhân lúc hắn ta không để ý tôi vội đẩy người hắn ra và gằn giọng:
- Không phải việc của anh. Coi như hôm nay tôi xui nên mới gặp anh. Ngồi vào bàn và phục vụ nữ tử của anh đi.
Đúng lúc ấy thì tôi cảm giác như có cái gì đó gai gai sau
lưng. Quay lại thì...trời ơi! Ba con người kia đang nhìn tôi. Ánh
mắt họ lạ lắm nhé! Mỗi người một kiểu, kiểu nào cũng đầy
ẩn ý. Tôi đi chết đây, chắc chắn là họ đã nhìn thấy hết rồi. Tôi để ý thấy Tường Quân đang cười đắc ý. Biết ngay là hắn
muốn trêu tức tôi, muốn làm tôi mất mặt trước mặt bạn bè mà.
Đồ đểu, đồ thối tha. Con mẹ nhà anh, tôi giết anh.!!!
Nói đến đây tôi xách túi đi thẳng ra ngoài luôn. Quả là đáng
ghét. Nếu đứng với anh ta nữa tôi chắc sẽ chết vì mất máu.
(thổ huyết).
Đang đứng chờ taxi thì cái Lamborghini đáng ghét giống chủ kia đỗ xịch trước mặt. Tôi phớt lờ anh ta. Hứ
Thấy tôi không thèm nhìn, anh ta ho khan:
- Thư kí Trinh, tôi sẽ tiếp tục cho cô quá giang.
- Tôi không cần. Anh có thể đi, nghe nói tiểu thư An Kì đang chờ anh.
Tường Quân đăm chiêu như nghĩ ngợi điều gì đó. Biết ngay mà,
thấy hối hận vì cho tôi di cùng đúng không. Nhưng sao ánh mắt
anh ta lại sáng lên lạ kì thế kia?
Nói xong câu vừa rồi anh ta liền mở cửa xe và bước đến chỗ
tôi. Cửa xe trước mặt được anh ta mở ra. Tường Quân cúi người:
- Xin mời!!
- Tôi đã bảo là không cần mà.
- Tôi không thích con gái phải khổ vì tôi. Nếu vì tôi mà cô không đi xe thì tôi qua là đau lòng.
Hự! Tôi muốn nôn. Tên biến thái này nói nghe kinh quá. tôi đành
ngồi vào chiếc xe này vậy. Khi thấy anh ta vừa đóng cửa xe tôi
liền kéo luôn cái dây an toàn bên cạnh để anh ta không kịp động
thủ.
Tường Quân nhếch môi cười. Đáng ghét!
Xe phanh kít trước cổng nhà tôi.
Khi tôi vừa định bước vào nhà thì người tôi lại bị kéo giật
lại. Tường Quân bất ngờ hôn tôi. Mẹ kiếp. Lại bị anh ta trêu
rồi. Một tay anh ta luồn vào tóc tôi, tay kia giữ chặt eo không
cho tôi nhúc nhích. Khốn nạn thật.
Tôi dùng gót nhọn của đôi guốc lấy hết sức bình sinh giẫm vào chân anh ta. Tôi biết ngay là anh ta sẽ đau mà. Nghe tiếng hự
của anh ta là tôi thấy yên tâm.
- Cô lúc nào cũng làm cho người khác đau đớn thì mới chịu được hả?