Nhắc đến mới nhớ. Sau cái vụ cầu hôn, mẹ và anh trai tôi biết
được. Đánh tôi một trận ra trò và tranh giành nhau cái nhẫn
của tôi báo hại Tường Quân phải đi mua cho mỗi người một cái
nhẫn khác. Có ai khổ như tôi không cơ chứ? Hôm nay họ đến đây
trông rõ hiền và cái kiểu "ta đây vô tội và ta là người lịch
sự". Hứ, lịch sự quá cơ, lịch sự làm tôi chỉ muốn đánh
người. Đây là tiệc ngoài trời cho nên họ cứ thế ăn mà chẳng
để ý trời đất là gì mà chắc cũng chẳng có ai đẻ ý họ đâu.
Khách khứa ở đây còn bận đi lấy lòng Mạnh An Dương và con trai
của ông ấy. À nhầm, sau này ông ấy sẽ là bố chồng tôi.
Mẹ kiếp. Mấy đứa con gái ngày xưa của Tường Quân cũng đến đây. Khi tôi quát thì Tường Quân giơ tay lên nói giọng bất lực:
- Anh đã trót mời rồi. Thôi thì để họ nhìn mặt anh lần cuối.
Cứ như em đưa anh di chết không bằng ấy.
Điều đáng nói nhất ở đây là vừa vào đầu bữa tiệc Tường Quân
đã thông báo việc tôi và anh đã đính hôn làm tôi sướng muốn
chết. Haha, mấy con yêu tinh kia, các người đã nghe thấy chưa?
Tránh xa anh ấy ra nhé? Báo hại bọn chúng lấy hết sức bình
sinh để lườm tôi. Có cô thì khóc thét lên, có cô thì ngất, có
cô thì tỏ vẻ lạnh lùng ta đây không cần nhưng ly rượu trên ta đã được cô ta đạp xuống đất tan tành. Ôi! Tường Quân của em, xem
anh đã làm gì với đám hồng nhan bạc phận kia.
Thôi vậy, giống như Tiểu Nam (nhân vật nữ trong tiểu thuyết Tiểu Nam Tiểu Nam) tôi sẽ tạo cơ hội cho đám con gái này trả thù.
Tôi kéo mẹ và ông anh trai vào một góc vắng vẻ rồi nói:
- Bọn họ định trả thù con.
Mẹ tôi nói hùng hổ:
- Đứa nào?
Tôi hất mặt về mấy đứa con gái đang chuẩn bị đi đến và nói nhanh một mạch:
- Bọn họ không yêu được Tường Quân nên quay sang trút giận nên
con. họ còn nghĩ gia đình ta trèo cao không làm gì nổi họ cho
nên định ra đấy dằn mặt đấy. Mẹ thấy không? Họ đi đến rồi
kìa.
Anh trai vỗ vai tôi như trấn tĩnh:
- Tiểu muội yên tâm. Anh trai và mẹ sẽ cố gắng.
Rồi đám con gái bước đến gần hơn. An Kì hùng hổ đi đầu tiên. Anh tôi bỗng dưng nổi giọng chua xót:
- Em gái, anh đã nói rồi mà em không nghe.
An Kì bước đến khoanh tay nói:
- Các người lập tức rời khỏi đây nếu không muốn....
Anh tôi đặt tay lên vai An Kì nói:
- Cô...cô tránh xa ra để tôi dạy cho cái đứa em không biết điều này một bài học.
An Kì chưa kịp nói gì thì anh tôi đã cho tôi một cái bạt tai.
chính tôi cũng thấy bất ngờ về hành động này của anh trai nên
trừng mắt lên nhìn anh ấy. Mẹ tôi thì gào thét bên cạnh:
- Ôi! Cái đứa ngu lâu dốt dai khó đào tạo này. Mẹ đã bảo với
con bao nhiêu lần rồi là hãy tránh xa cái thằng Tường Quân bệnh hoạn ấy ra. Thoáng nhìn là ta đã biết hắn bị bệnh truyền
nhiễm rồi mà.
- Đây, xem đi. Mấy ngày hôm nay người con bé cứ nổi máy cái này làm tôi đau lòng chết đi được. Các người làm ơn lôi cái thằng
Tường Quân ấy ra khỏi đời con gái tôi với.
An Kì cùng đám con gái hoảng hốt nhìn nhau, chắc chắn họ đang
sợ hãi mình cũng bị. Có đứa nào ở đây trừ tôi ra mà không bị Tường Quân ăn thịt chứ?
- Bác. Anh ấy bị bệnh này lâu chưa?
Mẹ tôi vẫn giả giọng đau khổ:
- Mới thôi. Các cô không phải cũng bị rồi đó chứ?
Anh hôn nhẹ nhàng, bàn tay cũng nhẹ nhàng di chuyển khắp nơi
trên cơ thể tôi. tôi không chống cự mà chỉ đáp lại khiến anh
càng cuồng nhiệt. Tường Quân dồn dập như bão táp mưa xa từng
bước chiếm đoạt rồi đi vào trong cơ thể tôi. Anh đã ăn thịt
được tôi rồi.
10h sáng hôm sau.
Người tôi đau mỏi rã rời sau trận cuồng phong đêm qua. Tường Quân chết tiệt. Dám ăn tôi trong lúc tôi không đề phòng. Hứ. Sau này anh sẽ chết với em.
Trong khi tôi đang hậm hực thì người tôi lại bị kéo giật xuống và Tường Quân lại đè lên người tôi. Tôi quát lên: