- Không được! Em không đời nào đi cầu xin tên biến thái ấy.
- Em thật là. Coi như vì anh không được sao?
Bà nó chứ! Tôi lại sắp mủi lòng rồi. Phan Nguyên đáng ghét.
Sao anh ta lại thâm thế chứ? Nói ra câu này thì tôi có thể từ
chối được sao?
- Em sẽ thử!
Chỉ cần có thế anh đã ôm chầm lấy tôi vào lòng và hôn tôi.
Thật sự là vui đến vậy sao? Ở bên tôi chưa bao giờ anh vui như
thế này? Mẹ kiếp, tôi không bằng cái chức trưởng phòng đáng
ghét kia sao? Tôi chổng mông vào nó, tôi phỉ nhổ, phỉ nhổ...
Nhưng cuối cùng tôi lại phải đi xin cho bạn trai mình cái chức
đó. Chết tiệt!!
****************
Cái vẻ ngập ngừng của tôi khiến Tường Quân không rời mắt. Đồ
biến thái đáng ghét này sao anh ta không hỏi tôi luôn đi mà cứ
nhìn tôi làm gì? Nhất định phải bắt tôi mở lời trước sao? Tôi
bước đến phía bàn làm việc của Tường Quân, cúi mặt xuống. Ôi! tôi không dám ngẩng mặt lên lúc này, tôi mà cũng có ngày phải cầu xin anh ta sao?
- Anh...Tôi...
Nhìn cái vẻ mặt thích thú của Tường Quân kìa. Con mẹ nhà nó! sinh nhật anh tôi nhất định mua cho anh cái mặt nạ để anh ốp
vào cái bản mặt này.
- Sao thế thư kí Trinh?
- Tôi... Tôi có chuyện muốn nhờ anh.
Như chỉ đợi có thế anh ta liền nắm lấy bàn tay tôi đưa sát lên
mặt. Ánh mắt liếc nhìn tôi dò xét rồi hôn chụt một cái vào
tay khiến tôi muốn rửa mặt cho anh ta bằng dịch vị.
- Nếu đủ khả năng của tôi.
Tôi rụt tay lại và ấp úng:
- Phan Nguyên bạn trai tôi - Phải nói rõ ra cho anh ta biết - anh ấy rất có thực lực.
Thấy vẻ vòng vo của tôi Tường Quân cũng hiểu được ít nhiều thì phải. Môi anh ta khẽ nhếch lên theo khóe mắt:
- Thì sao? Muốn nói giúp bạn trai cô à?
- Anh hiểu được là tốt. - Tôi thấy nhẹ nhõm khi anh ta đã hiểu mà tôi không cần phải nói ra.
- Nhưng tôi cũng muốn cô hiểu, tôi không thể giúp.
Con bà nhà anh!~ nói một câu "không" là được rồi, tại sao lại
phải dở trò chơi chữ ra làm gì? Bày đặt. Ôi! Có phải thường
ngày tôi và anh ta hay chiến tranh nên anh ta không giúp không? Đồ
nhỏ nhen,có cái thù nhỏ bẳng cái đít con vi trùng mà cũng
tính. Nhỏ mọn, xấu tính, biến thái, vô lại...
Như biết được ý nghĩ của tôi Tường Quân đưa mắt về phía màn hình gõ lách cách lên bàn phím rồi nói:
- Không phải là tôi không muốn giúp cô nhưng thật sự ngoài anh ta ra còn rất nhiều người giỏi hơn. Vả lại, đây là một công ti
có tính độc lập cao, tôi muốn mọi người tự phấn đấu để đạt
được chứ không phải dùng một cái cửa thần kì nào đấy.
Ai có thể giỏi hơn Phan Nguyên của tôi chứ? Nếu có thì đi chết
đi. Công ti độc lập? Nghe hoành tráng quá nhỉ? Độc lập cái mốc khô gì cơ chứ? Ở công ti nào mà chả có chuyện xin xỏ, lại
còn bày đặt ta đây chính trực. Buồn nôn quá, muốn ói quá...
Tất nhiên là Phan Nguyên của tôi sẽ thất vọng tràn trề. Nói
thực là tôi cũng đã cố hết sức rồi. Có trách thì chỉ trách
cái tính thù dai của ai kia mà thôi. Tôi ôm Nguyên vào lòng nói
lí nhí:
- Em xin lỗi! Đã làm anh thất vọng rồi.
Phan Nguyên nhẹ cười. Anh ta sao lại có điệu cười tỏa nắng mùa
thu này chứ? Khiến tim tôi cứ tung ta tung tăng không chịu được.
Híc! Tôi xin chịu thua. Rồi anh vuốt nhẹ mái tóc của tôi nói
rất trìu mến:
- Không sao? Thời gian còn dài anh sẽ cố gắng để được thăng chức.
Tôi rất hài lòng vội ngoác miệng ra cười.
Rồi Nguyên đưa tôi về nhà. Khi đến cổng tôi đã thấy mẹ già và
anh trai tôi đứng đợi ở đó. Hay lắm! Tiện thể hãy nhìn luôn đi, nhìn con cá lớn mà con gái mẹ bắt được. Khi tôi vừa mở cửa
xe ra thì anh trai tôi đã kéo khuỷu tay tôi lại nói: