Hai đứa vừa ngồi trên bãi cỏ vừa ngắm những con diều với đủ thứ màu sắc trên bầu trời.

-Nô nè, sao chẳng ai bán diều hình Doremon nhỉ.

Nó lúc nào cũng có những câu hỏi mà khoa học cũng phải bó tay.

-Tại Doremon mập quá gió nào mà thổi bay nổi chứ.

-Cũng có lý hen.

-Nô nói gì mà chẳng có lý.

-Nổ.

-Mon nè.

-Hử?

-Cũng may Mon trở về bên cạnh Nô, nếu không Nô cũng chẳng biết sao nữa.

-Hai đứa mình sinh ra là để dành cho nhau mà, Mon sẽ không bao giờ rời xa Nô nữa đâu.

Hai người ngồi hôn nhau trong cảnh hoàng hôn xinh đẹp, cảm ơn ông trời đã mang anh đến với em, khi em tuyệt vọng, đau khổ nhất, cho dù ở đâu anh cũng luôn xuất hiện. Anh mang đến cho em niềm hi vọng khi mọi thứ đối với em dường như vô vọng, nếu có kiếp sau em cũng vẫn muốn là con nhỏ ngốc nghếch bên cạnh anh như lúc này.

Anh vẫn đến dù trời gió mưa giăng khắp lối, dù cho những lúc giá rét ru đêm mùa đông lạnh lùng. Anh đến với ánh mắt bao tình yêu nồng nàn, nụ cười trên môi xoá hết âu lo.

Em mang đến cuộc đời những phút giây ấm áp, tựa đầu vai nhau dưới ánh nắng muôn vì sao dịu dàng. Như thắp ánh sáng cho tình yêu đôi mình, hòa nhịp đôi tim ngàn lời yêu thương.

Là đôi cánh chim nâng anh bay cùng cuộc đời, là nơi ấm êm anh tìm trong cơn bão tố

Anh giang cánh tay đón lấy em vào lòng. Đặt ngàn yêu thương lên chiếc hôn ngọt ngào

Anh lắng nghe tim mình hạnh phúc ngất ngây tràn dâng.

Nguyện đi với em suốt con đường đời. Dù bao khó khăn đang chờ ta phía trước

Vì em vững tin khi có anh dẫn đường, đặt vào tay anh con tim em cùng cuộc đời.

Để anh đưa cho con thuyền mình đến bến bờ yêu thương.

…….

Mấy tháng học hành chăm chỉ trôi qua, cuối cùng nó cũng tốt nghiệp đại học. Mấy ngày này Quốc An bận công tác, nó ở nhà có một mình buồn ơi là buồn. Đã vậy người mệt mỏi, không ăn được gì làm nó cả ngày nằm trên giường nhưng không dám nói sợ cậu lo lắng. Tối, Quốc An gọi điện thoại, tâm trạng nó vui ngay lập tức.

-Nô ơi, chừng nào Nô mới về? Một tuần không gặp rồi đó.

-Ba ngày nữa Nô mới về được, Mon ở nhà một mình lúc nào cũng phải cẩn thận đó biết không?

-Biết rồi, ngày nào cũng dặn đi dặn lại hết à.

-Tại Nô lo cho Mon mà, ở đây không có Mon nhớ quá đi mất.

-Mon cũng nhớ Nô nữa.

-Mấy hôm nay có ăn uống đầy đủ không thế? Đừng có mà bỏ bữa là Nô đánh đòn đó.

Tự nhiên nghe mấy lời này của Quốc An nó tủi thân kinh khủng, mấy tháng này ngày nào cũng có cậu bên cạnh, bây giờ tự nhiên xa không quen xíu nào.

-Nô ơi Mon mệt lắm, không ăn gì được hết.

-Mon ốm à? Sao lại mệt nói Nô nghe.

Quốc An lo lắng, biết ngay con nhỏ này không biết tự chăm sóc mình mà, thả ra một xíu là bệnh liền.

-Chắc bị cảm thôi, có lẽ là do nhớ Nô quá đó, Nô xong việc nhớ về với Mon nha.

-Mon có uống thuốc chưa? Có đau chỗ nào không? Mệt lắm hả?

Nghe giọng nó buồn buồn cậu càng lo lắng, để nó ở nhà một mình đúng là không ổn tí nào.

-Mon chỉ thấy trong người không khỏe thôi, Nô yên tâm đi, sáng mai Mon đi bệnh viện kiểm tra.

Nó nói để Quốc An yên tâm làm việc, chứ mong ước bây giờ là cậu có thể xuất hiện bên cạnh nó ngay lập tức.

-Mon ngủ sớm đi, có chỗ nào khó chịu phải báo Nô liền nha.

Định bụng sẽ gọi Thanh Ngân qua trông chừng nó một đêm nhưng trong lòng vẫn không yên tâm, người cứ thấp thỏm lo lắng cũng chẳng làm được việc gì. Quốc An gạt bỏ hết công việc ra sân bay trở về với nó ngay lập tức.

…..

Nó nằm co quắp trên giường, thấy cái gì cũng chẳng muốn ăn, người mệt mỏi rã rời, nếu có Quốc An ở nhà cậu ấy sẽ giúp nó dễ chịu hơn. Khuya, cảm nhận được một bàn tay ấm áp đang chạm vào mặt, nó mở mắt ra thì sửng sốt, không lẽ nó ngủ một giấc liền 3 ngày, sao cậu ấy lại xuất hiện giờ này cơ chứ.

-Mới có một tuần mà em gầy thế? Không khỏe chỗ nào nói anh nghe.

Nhìn gương mặt xanh xao của nó cậu đau lòng. Còn nó thấy cậu thì vui đến mức chảy cả nước mắt.

-Sao anh lại về giờ này?

-Ngốc, sao lại khóc. Anh lo quá nên phải về liền, em thấy trong người sao rồi, anh đưa đi bệnh viện nhé.

-Em không đi bệnh viện đâu, em chỉ thấy chóng mặt thôi.

-Vậy cố gắng ngủ xíu cho khỏe, anh đi thay đồ xíu đã nha.

Quốc An ôm nó ngủ, một tuần không gặp đúng là rất nhớ, nhớ đến mức làm gì cậu cũng nghĩ đến nó, ngay cả trong giấc mơ cũng vậy.

…..

Sáng, Quốc An dậy sớm chuẩn bị bữa sáng rồi đánh thức nó.

-Em yêu, dậy ăn sáng nè.

Nó mở mắt ra mỉm cười nhìn cậu.

-Chờ em xíu nha.

Làm vệ sinh cá nhân xong, Quốc An bế nó xuống ăn sáng. Mới vừa bỏ thức ăn vào miệng, cơn buồn nôn ở bụng trào lên, nó vội chạy vào nhà vệ sinh nôn hết ra.Quốc An lo lắng, lấy điện thoại gọi cho bác sĩ đến.

Nó bước ra với gương mặt phờ phạc, mấy ngày nay ngày nào cũng vậy đúng là rất mệt mỏi.

-Em bị sao thế? Sao không nói anh biết sớm hả?

-Em mệt lắm.

-Anh đưa lên phòng nằm nghỉ chờ bác sĩ tới.

Cũng may là về kịp, chứ để thêm vài ngày nữa không biết có chuyện gì xảy ra nữa. Nó hơi nghi ngờ, có khi nào là có thai không ta, mấy ngày nay ăn uống thất thường nên cứ nghĩ chắc là dạ dày, nhưng hình như cũng không đúng lắm. Đang suy nghĩ, bác sĩ Trần bước vào. Sau khi khám xong, ông mỉm cười.

-Cô bé có thai rồi, con đưa đến bệnh viện để kiểm tra nhé.

-Hả????Cả hai đứa đều trợn mắt nhìn bác sĩ làm ông bật cười.

-Nhớ sau này đi đứng cẩn thận, với lại phải có chế độ dinh dưỡng hợp lý.

Bác sĩ về rồi, Quốc An vẫn còn chưa hoàn hồn, nó có thai có nghĩa là cậu sắp thành ba ư?

Nhìn cái mặt ngu ngơ của cậu mà nó không nhịn cười được.

-Anh. Tiếng gọi của nó làm cậu bừng tỉnh.

-Em có thai thật hả?

-Trời đất, anh không nghe bác sĩ nói à?

-Ơ, vậy là chúng mình sắp có con rồi. Quốc An mừng rỡ chạy đến ôm chặt nó, chưa bao giờ cậu nghĩ sẽ có ngày này, như vậy hạnh phúc của hai người sẽ được nhân lên gấp bội.

-Nè, người ta đang là phụ nữ mang thai đó nhé.

Quốc An buông tay ngay lập tức, bây giờ nó trở thành nữ hoàng rồi, muốn gì được đó.

-Em vất vả rồi, anh sẽ chăm sóc cho em và con thật tốt.

Nó mỉm cười hạnh phúc, đây chính là kết tinh tình yêu của Quốc An và nó.

-Em chưa có chồng đã có con rồi, người ta sẽ dị nghị lắm.

-Em ráng khỏe đi, tháng sau mình sẽ tổ chức đám cưới. Như vậy em vẫn sẽ là cô dâu xinh đẹp. Quốc An đặt tay lên bụng nó, nơi có một sinh linh bé nhỏ của hai người.

-Hả? Đám cưới hả? Nó vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để kết hôn, mà bây giờ có cái thai sẵn sàng hay chưa sẵn sàng gì cũng phải cưới hết rồi.hix

-Sao? Em không muốn sao?

-Nhưng mà.....em chưa đủ lớn mà.

Quốc An mỉm cười trước vẻ đáng yêu của nó.

-Có em bé trong bụng rồi mà còn bảo chưa đủ lớn, vậy đến bao giờ em mới lớn đây hả?

-Kết hôn rồi anh vẫn sẽ yêu em như bây giờ chứ?

-Tất nhiên rồi, mỗi ngày trôi qua anh sẽ càng yêu em nhiều hơn, anh hứa sẽ làm em trở thành cô dâu xinh đẹp và hạnh phúc nhất.

Cuộc sống của hai người thật hạnh phúc, nó chỉ cần có vậy, có người yêu thương và che chở như Quốc An là đủ rồi. Cảm ơn anh đã đến bên đời em để em biết được mùi vị ngọt ngào của hạnh phúc là thể nào. Sau này dù thế nào đi nữa mình cũng sẽ cùng nhau sát cánh để vượt qua những giông bão của cuộc đời anh nhé!

.....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play