Nhạc Nhạc cố gắng suy nghĩ, nhưng thủy chung không nói ra một chữ, cuối cùng chỉ có thể chỉ vào trạm xe buýt cách đó không xa.
Hoan Hoan gật đầu, Nhạc Nhạc có thể ngồi xe buýt tới thì nhất định có thể ngồi đi về.
"Đi nào, Nhạc Nhạc!" Bé nắm tay em, nói ra từng chữ: "Anh bây giờ đưa em về nhà trước nhé có được không?"
Nhạc Nhạc gật đầu.
Hai đứa cùng ngồi xe buýt, lập tức có bác gái với đại thẩm vừa sợ vừa kỳ nhìn hai bé: "Ai nha, cặp song sinh thật đáng yêu, nhìn dáng dấp nhỏ bé này, thật đẹp trai!"
Hai người kia duỗi tay ra, Nhạc Nhạc có chút sợ hãi, Hoan Hoan lập tức đứng ra, cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào gọi: "Con chào bác, con chào cô!"
Trong lòng càng thêm nghi hoặc: Sau mẹ lại muốn bé và Nhạc Nhạc xa cách nhau vậy chứ?
Lẽ nào ba với mẹ không thích nhau sao?
*****************
"Hóa ra đây là trường em học à!"
Ngôi trường trước mắt làm Hoan Hoan sửng sốt, bé nghĩ lại, có một lần thầy cô đưa học sinh tới trường này quan hệ hữu nghị, bé luôn cảm thấy có người đi theo sau mình, nhất định là Nhạc Nhạc!
"Nhạc Nhạc, em đã sớm phát hiện ra anh đúng không?" Sau đó một mực tìm bé? Bé kinh ngạc hỏi em.
Nhạc Nhạc lại gật đầu, ánh mắt có hơi lo lắng, lại không thể nói ra ý kiến của mình.
"Nhạc Nhạc, em đừng gấp!" Bé an ủi em, "Anh tối mai lại tới tìm em nhé, em đem những lời mình nói viết lên giấy, được không?"
Thấy Nhạc Nhạc gật đầu, bé tiếp tục nói: "Nhạc Nhạc, những lời anh đang nói với em, em phải nhớ kỹ đó!"
"Giữa ba với mẹ nhất định là có chuyện gì đó, anh tìm hiểu rõ chuyện đã, cho nên chuyện chúng ta gặp nhau không được cho người khác biết, được không?"
Nhạc Nhạc trầm ngâm nghe lời anh, đại khái hiểu được ý tứ trong đó.
"Được rồi, em mau về ngủ đi, tối mai anh tới tìm em!"
Nhạc Nhạc gật đầu, cũng không lập tức đi, nhìn Hoan Hoan mà mắt nhòa lệ.
Bé luyến tiếc Hoan Hoan.
Hoan Hoan cũng luyến tiếc bé a, "Nhạc Nhạc, " Đôi tay bé nhỏ này đưa ra ôm lấy đôi tay bé nhỏ kia, "Anh sẽ rất nhanh làm rõ mọi chuyện, đến lúc đó hai chúng ta có thể ngày ngày ở với nhau, cùng nhau ăn cơm, cùng đi học, cùng chơi đùa, có được không?"
Nghe vậy, Nhạc Nhạc ngừng khóc, giơ tay lên lau nước mắt, trở lại vị trí cũ lúc mới ra ngoài, lại leo tường bò vào.
Hoan Hoan nhìn đứa em trai an toàn chạy vào túc xá mới đi về.
Quay lại sân bóng rổ, ông nội vẫn chưa về!
Bé thở dài, vậy là tốt nhất, không khiến cho người nhà hoài nghi.
Việc này không nên chậm trễ, bé vội leo lên ghế lấy máy điện thoại, nhập dãy số đã ghi nhớ lúc nãy.
Đầu dây bên kia vang lên mấy tiếng tút liền có người nhận.
Hoan Hoan không có lên tiếng, nghe bên kia "alo" lại, bé sửng sốt, lại nghe thêm mấy tiếng "alo"
Giọng nói này... Thật quen thuộc!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT