"Vậy đúng rồi!"

Hoan Hoan như người lớn vỗ đầu Nhạc Nhạc, dẫn em ra ghế đá ở sân bóng ngồi xuống, lên tiếng: "Nhạc Nhạc, anh sống với ba, vậy em nhất định sống với mẹ đúng không?"

Nhạc Nhạc nhìn Hoan Hoan thật lâu, mới gật đầu.

Bé không có cố ý như vậy, với đứa trẻ mắc chứng tự bế mà nói, năng lực tiếp thu và phản ứng đều kém hơn so với những đứa trẻ bình thường, càng không cần phải nói ở trước mặt thiên tài nhi đồng Hoan Hoan này!

Hoan Hoan nhìn bộ dáng Nhạc Nhạc vừa cầm vừa ngây ngô, trong lòng nghĩ thầm, lẽ nào Nhạc Nhạc bị nhược trí ư?

Không thể nào đâu, bọn họ cùng sinh, trí lực làm sao lại kém nhiều thế được?

"Nhạc Nhạc!" Bé ngẩng lên, "Anh với em chơi trò chơi có được không?"

Chơi trò chơi?

Mắt Nhạc Nhạc lộ vẻ hoang mang suy nghĩ, mới nghĩ tới trò chơi thú vị rồi gật đầu.

Hoan Hoan đưa tay làm thành cái kéo: "Tới đây, Nhạc Nhạc làm theo anh đi!" Trước đây bé đã xem bác sĩ kiểm tra trí lực của các bạn nhỏ là làm như vậy!

Nhạc Nhạc nhìn một chút, cũng đưa tay ra làm một cái kéo.

Hoan Hoan cao hứng gật đầu, "Nhạc Nhạc, lại làm theo anh này!"

Bé lại chồng hai tay với nhau làm thành một con sói.

Cái này có phần phức tạp, nhưng mà không trở ngại cho Nhạc Nhạc bắt chước theo, bé cũng nhanh chóng làm ra.

"Thật tốt quá!" Suy đoán trong lòng liền được phủ định, Hoan Hoan hết sức vui mừng, chỉ cần Nhạc Nhạc không phải bị nhược trí, bé liền có thể tìm được mẹ!

"Nhạc Nhạc, em mau nói cho anh, mẹ ở đâu?"

Nhạc Nhạc chớp chớp mắt to, bỗng cúi đầu lấy một mảnh giấy từ trong túi đưa cho Hoan Hoan.

Chỉ thấy trên đó viết: Chào ngài, đây là con trai tôi Cố Vĩnh Nhạc, rất cảm ơn ngài đã trợ giúp cho bé. Xin gọi vào số ******. Cảm ơn ngài lần nữa.

Cố Bảo Bảo sợ Nhạc Nhạc ném đi, ngày nào cũng đặt cái giấy này trong túi áo, bây giờ Hoan Hoan nhìn thấy làm bé rất vui!

Bé thật sự có mẹ, hơn nữa mẹ lại còn ở cùng thành phố với bé!

Bé có thể gặp mẹ rồi!

"Nhạc Nhạc, mẹ rốt cuộc ở đâu?" Hoan Hoan hỏi lần nữa.

Lúc này đây Nhạc Nhạc lắc đầu, lại ngáp một cái, bé đã rất mệt mỏi rồi!

Hoan Hoan nhìn em, cái đầu nhỏ hưng phấn dần dần tỉnh táo lại.

Bé nghĩ: Nếu mẹ ở cùng thành phố với mình, vì sao lâu vậy mà mẹ không tới gặp bé chứ?

Hơn nữa Nhạc Nhạc mặc dù trí lực không có vấn đề, nhưng lại không biết nói chuyện, phản ứng lại rất trì trệ, mẹ làm sao lại để em một mình chạy tới đây lúc tối thế này?

Kỳ quái hơn chính là, ba lại chưa từng nhắc tới Nhạc Nhạc, ba chắc chắn cũng không biết mình còn một đứa con trai!

Đáp án chỉ có một: Nhạc Nhạc lén chạy tới đây! Mà chuyện lại không đơn giản như bé đã nghĩ!

Rốt cuộc đã có chuyện gì?

Bé nhíu chặt mày, ghi nhớ số điện thoại trên giấy vào lòng, mới để lại vào túi cho Nhạc Nhạc, sau đó thử hỏi: "Nhạc Nhạc, em vừa từ đâu tới thế?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play