- Phụ nữ quá căng thẳng, đàn ông sẽ không hài lòng. Nhưng quá cởi mở, đàn ông cũng sẽ sợ -

Đối tượng hẹn hò đầu tiên Tô Thiên Thanh lựa chọn là một cô gái mới hơn hai mươi. Mặc dù ngoài miệng anh ta nói sẽ đối xử bình đằng, nhưng từ thứ tự lựa chọn mỹ nữ của anh ta, Phùng Sở Sở vẫn đánh hơi ra được chút mùi vị. Quả nhiên đàn ông nào cũng giống nhau, thích phụ nữ càng trẻ tuổi càng tốt.

Tình hình cụ thể của cuộc hẹn hò này, thực ra mãi sau đó Phùng Sở Sở mới biết qua báo chí. Về cuộc hẹn ngày hôm đó, cô đương nhiên không thể đi hỏi Tô Thiên Thanh được, đành để hôm sau gặp cô gái kia hỏi thăm tình hình cụ thể.

Cô gái kia mặc dù tuổi không nhiều nhưng ăn mặc lại đặc biệt thời thượng gợi cảm, dáng người cũng rất nóng bỏng. Phùng Sở Sở vừa nhìn thấy cô ta, gần như không kìm được mà tưởng tượng buổi hẹn hò hôm qua thành phim cấp ba. Nhưng cô gái kia lại bĩu môi, có chút bất mãn. Nói Tô Thiên Thanh mắt cao hơn đầu, lờ lớ lơ trước sự lấy lòng của cô ta, căn bản không bỏ cô ta vào trong mắt.

Phùng Sở Sở nghe cô ta nói lòng đầy căm phẫn, lại dâng lên lòng hiếu kỳ, vội vàng an ủi cô ta mấy câu rồi gọi điện cho Tô Thiên Thanh. Lúc này đang là giờ làm việc, nghe điện thoại là thư ký của Tô Thiên Thanh. Nói anh ta đang họp, xin Phùng Sở Sở để lại tên và số điện thoại, lát nữa sẽ gọi lại sau.

Phùng Sở Sở rảnh đến phát chán, tạm thời không có việc gì để làm, bèn gọi Yến Tử vào, cùng cô tìm tòi những tin tức liên quan trên báo chí, muốn tìm ra được chút manh mối từ đó.

Là hoạt động có sức nặng nhất trong năm nay của tạp chí Định nghĩa phụ nữ, cuộc thi này đến giai đoạn bây giờ, đương nhiên độ chú ý khỏi phải bàn. Theo tính toán của Phùng Sở Sở, cô sẽ mang những ghi chép chân thực về cuộc hẹn của Tô Thiên Thanh và năm vị mỹ nữ này lên chuyên mục.

Hiệp nghị giữa cô và Tô Thiên Thanh là, lúc hẹn hò, chỉ có thể phái một nhiếp ảnh gia chụp vài tấm ảnh từ xa, quá trình thì nhất định phải do anh ta tự mình thuật lại. Anh ta không muốn lúc nào cũng bị quấy rầy, lúc nào cũng bị phơi bày dưới ánh đèn.

Phùng Sở Sở cũng đồng ý với yêu cầu của anh ta, chỉ phái Lưu Dục chụp vài tấm ảnh trong vòng nửa tiếng đồng hồ đầu tiên, chuyện còn lại phải chờ Tô Thiên Thanh tự mình kể. Dù sao bọn họ là làm tạp chí, không phải làm báo, phần lớn thời gian, chất lượng văn chương cùng với chi tiết quan trọng hơn, thời gian linh tinh chỉ là thứ yếu.

Nhưng trong quá trình lật giở tờ báo, cô lại phát hiện, nếu mình không đến hiện trường mà chỉ nghe lời miêu tả của Tô Thiên Thanh thì quả thực là một chuyện vô cùng đáng tiếc.

Đám ký giả thần thông quảng đại kia, từ mọi góc độ toàn phương diện nhiều phương vị giới thiệu toàn bộ quá trình hẹn hò ở nhà hàng lần này. Hơn nữa còn góp thêm sự tưởng tượng phong phú của bản thân, những câu chuyện cổ tích được miêu tả, chuyện nào chuyện nấy đều đặc sắc.

Vậy nên xem xong mấy tờ báo kia, lúc nhận được điện thoại của Tô Thiên Thanh, Phùng Sở Sở đã đưa ra yêu cầu thế này: "Cuộc hẹn lần sau, tôi đi cùng các anh nhé."

Lại nói ra như vậy, ngay cả bản thân Phùng Sở Sở cũng cảm thấy mình có chút vô sỉ. Nhưng lòng hiếu kỳ vẫn chiến thắng tất cả, khiến cho cô vẫn nghĩa không chùn bước nói ra.

Không ngờ Tô Thiên Thanh không biết là ăn phải đồ hỏng hay là bị đụng hư đầu, thế mà chẳng hề phản đối, còn đồng ý luôn mà nói: "Được, quả thực nên có người đi cùng mới ổn. Mấy người phụ nữ các cô, có phải đều sợ mình không ai thèm lấy đúng không? Sao người nào cũng như hổ như sói thế."

"Anh yên tâm, đời này thiếu mất anh, phụ nữ cũng vẫn phải lấy chồng thôi." Phùng Sở Sở tức giận đáp lại, "Không phải mới hẹn hò có một lần thôi sao, vậy mà đã kết luận như vậy rồi."

"Đừng nói nữa. Trước kia dù tôi cũng đã gặp không ít phụ nữ chủ động nhưng mà kiểu như thế này, thực sự là lần đầu tiên thấy."

"Sao vậy? Kể nghe xem nào." Phùng Sở Sở uống một ngụm trà, lấy đồ ăn vặt ra, chuẩn bị vừa ăn vừa nghe.

Tô Thiên Thanh hình như có chút dở khóc dở cười với tình cảnh buổi tối hôm đó, chỉ kể đơn giản: "Thực ra vừa nhìn thấy cô ta, tôi đã biết mục đích của cô ta rất rõ ràng, chính là muốn quyến rũ tôi."

Lúc Phùng Sở Sở nghe đến hai chữ "quyến rũ", không nhịn được phì cười. Cô đột nhiên cảm thấy, Tô Thiên Thanh giống như một người bạn gái thân thiết đang tâm sự với cô vậy.

Tô Thiên Thanh không để ý đến tiếng cười của Phùng Sở Sở, nói tiếp, "Thực ra thì cô ta liếc mắt đưa tình cũng được, lộ ngực cũng ok, tôi không quan tâm, mấy trò này tôi đã thấy nhiều rồi. Nhưng mà kiểu như cô ta, món ăn còn chưa bê lên đã thảo luận với tôi xem cơm nước xong có đến chỗ tôi không. Phụ nữ như vậy, thực sự là hiếm thấy."

Phụ nữ như vậy, Tô Thiên Thanh chưa từng gặp, Phùng Sở Sở thân là phụ nữ cũng chưa từng gặp. Cô vốn cho là một cô gái mới hơn hai mươi, khát vọng với hôn nhân hẳn không mãnh liệt đến thế, thậm chí còn phải có chút sợ hãi hôn nhân mới đúng. Nhưng cô thực sự đã đánh giá thấp người trẻ tuổi bây giờ, nhìn thấy đàn ông tốt là ra tay ngay, đây thực sự là một truyền thống tốt đẹp cỡ nào cơ chứ. Đáng tiếc là thế hệ các cô không được giáo dục chuyện này.

Hai người ôm điện thoại im lặng nửa ngày, Phùng Sở Sở mới bất đắc dĩ thở dài nói: "Có lẽ, tôi và anh đều già cả rồi."

Tô Thiên Thanh nghe cô thấu hiểu cảm thán như vậy, đột nhiên muốn tham thảo sâu xa hơn với cô một chút. Đáng tiếc thư ký thông báo, nói có khách hàng đến tìm, đành phải gác máy hẹn lần sau gặp mặt rồi nói.

Có lẽ là để trấn an tâm hồn đã bị chấn kinh quá mức, lần thứ hai Tô Thiên Thanh chọn Nguyễn Trữ Khanh tương đối an toàn ra. Chân cẳng Phùng Sở Sở không tiện, lại cảm thấy cũng không cần thiết phải đứng một bên nhìn lén Nguyễn Trữ Khanh, vậy nên phái Yến Tử và Lưu Dục qua, giám thị bọn họ chặt chẽ.

Hôm đó Nguyễn Trữ Khanh cũng ăn mặc khá tỉ mỉ, có điều, không hẳn đều là vì Tô Thiên Thanh. Từ xưa đến nay cô vẫn là người ham sĩ diện, ra cửa ăn mặc là chuyện bình thường. Cộng thêm lần trước xấu mặt trước Tô Thiên Thanh nên cô mới tốn thêm chút tâm tư. Có điều xem hành động của Tô Thiên Thanh, trong lòng Nguyễn Trữ Khanh cũng có chút an tâm. Người đàn ông này mặc dù không yêu cô nhưng cũng có cảm tình với cô, nếu không sẽ không hết lần này tới lần khác chọn cô.

Nhà hàng là do Tô Thiên Thanh chọn, nghe nói là rất khó đặt chỗ, phần lớn người ta đều phải đặt từ một tháng trước. Cho nên không phải sợ đám ký giả nhận được tin, chạy tới mượn tiếng ăn cơm mà chụp ảnh. Về phần Yến Tử và Lưu Dục thì cũng được thơm lây, ngồi ở một vị trí cách đó không xa mà canh giữ.

Nguyễn Trữ Khanh bước tới trước mặt Tô Thiên Thanh, không đợi anh đứng dậy kéo ghế cho mình đã tự ngồi xuống. Xem ra tâm trạng của cô ấy không tệ, không giống bộ dạng muốn chết muốn sống. Tô Thiên Thanh cảm thấy suy đoán của mình quả nhiên không sai, cũng chỉ có kiểu người như Phùng Sở Sở với coi chuyện như vậy là việc to tát.

Sau khi hai người ngồi xuống, nhấp một chút rượu. Tô Thiên Thanh nhìn gương mặt từ từ đỏ lên của Nguyễn Trữ Khanh, cười hỏi: "Bình thường cô thích uống rượu chứ?"

"Thực ra thì tửu lượng của tôi cũng bình thường." Nguyễn Trữ Khanh đáp, "Cũng chỉ lúc nào đi với bạn bè thì mới uống một chút thôi."

"Tôi thực sự không ngờ được, cô lại là bạn của Phùng Sở Sở."

"Thực ra thì tôi cũng bất ngờ, người gặp ở cửa thang máy hôm đó lại là anh." Nguyễn Trữ Khanh cười với anh ta một cái, chỉ gót giày của mình nói, "Đôi giày kia, vì anh mà phải bỏ đi."

Tô Thiên Thanh khẽ nghiêng người qua, cười như không cười nói: "Có cần tôi đền cho cô đôi khác không?"

"Không cần, anh cũng biết, tôi đến gặp anh, chẳng phải chỉ vì một đôi giày."

Tô Thiên Thanh gật đầu một cái, tỏ vẻ mình đã hiểu. Trong lòng vẫn có chút giật mình, anh vẫn cảm thấy, cho dù Nguyễn Trữ Khanh là vì tiền nên mới tham gia cuộc thi này thì cũng sẽ không nói thẳng mục đích ra như vậy.

Nhưng hôm nay, anh cảm thấy, mình dường như đã nhìn nhầm.

Tâm trạng của Nguyễn Trữ Khanh dường như không được tốt lắm, uống một hớp cạn sạch nửa ly rượu nho trong tay, từ từ mở máy phát: "Thực ra thì lúc ghi danh, tôi còn chưa chia tay với bạn trai cũ. Sau đó anh ta ôm hoa và nhẫn đến nhà tôi cầu hôn, lại bị tôi vứt đi, vậy nên anh ta leo lên cửa sổ định nhảy lầu tự sát. May mà anh đi qua chỗ đó, khuyên được anh ta xuống."

Tô Thiên Thanh càng nghe, chân mày lại càng nhíu chặt, đến cuối cùng rốt cục không nhịn được tự giễu nói: "Thật không nghĩ tới, người tôi cứu lại là bạn trai của cô."

"Không, là bạn trai cũ." Nguyễn Trữ Khanh bổ sung, "Thực ra thì tôi thừa nhận, tôi là một kẻ tham mộ hư vinh, nhưng tiền của anh ta, tôi không tài nào cần nổi, cho nên tôi chọn cách chia tay với anh ta. Có điều, tôi vẫn muốn cảm ơn anh đã cứu anh ta một mạng."

"Tại sao lúc ấy tôi lên trên lầu chỉ thấy mỗi Phùng Sở Sở mà không thấy cô?"

"Bởi vì tôi đã sớm rời khỏi nơi đó, mẹ tôi gọi điện bảo tôi về nhà một chuyến, tôi để Sở Sở giúp tôi khuyên nhủ anh ta một chút. Ai ngờ lại gây ra chuyện lớn như vậy." Nguyễn Trữ Khanh mặc dù không tận mắt nhìn thấy cảnh Khương Nghị tự sát, nhưng giờ nghĩ đến vẫn cảm thấy hơi sợ. Nếu anh ta mà chết thật thì cô phải làm sao?

"Thực ra thì tôi sớm phải đoán ra bạn gái của anh ta chính là cô mới đúng. Lúc tôi đưa cô về nhà, biết nhà cô ở khu đó, mà cô lại là bạn của Phùng Sở Sở, vậy mà tôi vẫn không nghĩ đến."

"Cho nên tôi chọn chính miệng nói cho anh biết, nếu anh thực sự muốn yêu đương với tôi, tôi hy vọng chúng ta có thể thẳng thắn với nhau. Mặc dù anh có rất nhiều tiền nhưng không có nghĩa là anh phải làm một kẻ coi tiền như rác, để cho tất cả phụ nữ khoắng một khoản." Nguyễn Trữ Khanh nói vô cùng tình chân ý thiết, không chỉ có Tô Thiên Thanh, ngay cả chính bản thân cô cũng sắp bị cảm động. Có điều, lời này không phải là những lời dối trá, những gì cô nói, quả thực là thật lòng.

Tô Thiên Thanh vuốt mũi, nở nụ cười. Nguyễn Trữ Khanh nói không sai, dường như tất cả phụ nữ đều cảm thấy anh có tiền, chính là trời sinh ra để cho bọn họ làm thịt. Nếu như anh không muốn, chẳng những không được bao dung, trái lại còn bị người ta nhạo báng. Thế giới này, từ bao giờ lại đặt ra một quy định như vậy cho người có tiền?

Tiếp đó, hai người bắt đầu ăn cơm, tán gẫu vài chuyện linh tinh. Tô Thiên Thanh mặc dù biết Lưu Dục và một đám ký giả vẫn đang chú ý đến bọn họ. Nhưng trực giác của anh lại cảm nhận thấy, dường như ở một góc nào đó, có một cặp mắt vẫn đang nhìn theo bọn họ chằm chằm.

Ăn cơm tối xong, Tô Thiên Thanh đề nghị lái xe đi hóng gió, Nguyễn Trữ Khanh không cự tuyệt, lên xe cùng anh ta. Đám Lưu Dục đã đi về, Yến Tử bày tỏ sự thật vọng vô cùng với lần này. Bởi vì cuộc hẹn hôm nay chẳng có gì đặc sắc để xem, chẳng trách Phùng Sở Sở không đi, lại để cho cô đến ngó. Về nhà còn phải viết thành báo cáo chi tiết, Yến Tử đột nhiên cảm thấy, hình như mình bị đùa giỡn.

Lúc ra khỏi nhà hàng, một cơn gió đêm lành lạnh ập vào mặt, Tô Thiên Thanh đi đằng trước, có thể cảm giác được rõ ràng xung quanh có không ít kẻ đang mai phục, vừa thấy anh đi tới đã vụng về quay ra nhìn về hướng khác. Nhưng mấy chiếc máy ảnh trong tay đã bán đứng họ.

Hai người một trước một sau lên xe, hất bụi mà đi. Có điều, anh cũng chẳng lo lắng, anh sẽ không làm gì với Nguyễn Trữ Khanh cả, cho nên bọn họ cũng chẳng thể đào ra được tin tức gì hết.

Hôm nay anh cố ý lái một chiếc xe mui trần, chính là để ăn xong thì đưa Nguyễn Trữ Khanh đi hóng gió. Đã từng có một khoảng thời gian anh thực sự cảm thấy Nguyễn Trữ Khanh chính là người phù hợp nhất với mình. Dáng dấp xinh đẹp lại không phô trương, làm người cũng khiêm tốn, tính khí lại tốt. Cho nên cuộc hẹn lần này, anh hy vọng có thể ở bên cạnh cô ta nhiều hơn một chút, hiểu thêm về cô ta hơn một chút.

Nhưng, từ cuộc nói chuyện khi dùng cơm lúc nãy, anh mơ hồ ngửi ra được chút mùi vị. Mặc dù Nguyễn Trữ Khanh ngoài miệng thì nói có vẻ cảm thấy rất hứng thú với anh, thích tiền của anh, muốn lấy anh. Nhưng trên thực tế, anh lại phát hiện ra Nguyễn Trữ Khanh có chút chùn bước, cô ta không chủ động như những cô gái bình thường. Thậm chí còn có cảm giác muốn buông tay.

Là vì sự kiện bêu xấu trước mặt mọi người lần trước, hay là vì nguyên do khác? Tô Thiên Thanh rất muốn biết.

Xe chạy trên đường vào ban đêm, tốc độ rất nhanh. Không có tiếng nhạc, chỉ có tiếng gió thổi qua bên tai. Tầm mắt của Tô Thiên Thanh vẫn cố định ở phía trước, đột nhiên mở miệng nói: "Nguyễn tiểu thư, cô cảm thấy kết hôn với tôi có nghĩa lý gì không?"

"Sao lại hỏi vậy?" Giọng nói của Nguyễn Trữ Khanh, nghe vào có chút lãnh đạm.

"Có lẽ tôi nên hỏi là, kết hôn với một người không có tình cảm, có nghĩa lý gì không?"

"Tình cảm?" Nguyễn Trữ Khanh bật cười, "Tôi và Khương Nghị, chính là người mà anh đã cứu ấy, giữa chúng tôi có đến mấy năm tình cảm. Cho đến tận lúc chia tay, tôi thực ra vẫn còn tình cảm với anh ta. Nhưng chúng tôi lại không thể đi đến tận cùng. Hôn nhân là một thứ rất phức tạp, tình cảm không phải là thứ duy nhất, thậm chí còn không nhất thiết phải có."

Hai tay của Tô Thiên Thanh vô ý thức vỗ lên tay lái: "Thực sự là như vậy sao? Tôi vẫn cảm thấy, phụ nữ khi nghĩ về hôn nhân, luôn đặt tình yêu lên vị trí đầu tiên."

"Vậy thì anh sai rồi. Phụ nữ bây giờ, khi nghĩ đến hôn nhân, thường đặt tình yêu vào vị trí cuối cùng."

"Vậy thì thứ gì mới là quan trọng nhất trong lòng phụ nữ?"

"Tiền." Nguyễn Trữ Khanh lạnh lùng phun ra chữ này, không chút để ý đến chuyện người đàn ông bên cạnh có thể sẽ vì những gì mình nói mà chạy mất dép. Cô đã từng mong muốn lấy anh ta biết bao, nhưng giờ, suy nghĩ của cô đã thay đổi.

"Nhưng tôi lại cảm thấy, cô sẽ không lấy tôi vì tiền."

"Chẳng lẽ anh cảm thấy tôi sẽ lấy anh vì anh trông đẹp trai à?" Nguyễn Trữ Khanh cười cười nhìn Tô Thiên Thanh, lại thấy được vẻ mặt nghiêm túc của anh ta, dường như đang suy nghĩ vấn đề gì khó khăn.

Vốn định nói đùa với anh ta mấy câu, nhưng thấy nét mặt nghiêm trang của Tô Thiên Thanh, Nguyễn Trữ Khanh lại yên vị ngồi trên ghế, im lặng không nói gì.

"Tôi cảm thấy, có người đang theo dõi chúng ta." Tô Thiên Thanh nhẹ nhàng nói một câu như vậy, dọa cho Nguyễn Trữ Khanh giật mình. Giọng nói kia nghe vào, tựa như Tu La trong đêm tối vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play