- Bêu rếu trước mặt mọi người, hủy hình tượng của người khác là phương thức hại người độc nhất của phụ nữ. -
Phùng Sở Sở và Tô Thiên Thanh mỗi người nắm một đầu chiếc váy, ánh mắt rơi vào chiếc khóa kéo nằm trên lưng váy. Chiếc khóa kéo này là loại khóa chìm, sau khi kéo lên, không nhìn kỹ thì khó mà nhận ra. Nhưng lúc này nó lại có chút kỳ quái, không hề gắn chặt vào vải mà lại lỏng lẻo treo ngược ở đó, dường như chỉ cần dùng tay kéo là có thể dựt nó ra khỏi chiếc váy.
Nhìn lại những chỗ khác trên chiếc váy, quả thực có dấu vết dùng ghim băng để sửa cho nhỏ lại, xem ra cô gái vừa nãy không nói sai, trợ lý Tiểu Mẫn của Cherry quả thực từng giúp Nguyễn Trữ Khanh sửa qua chiếc váy. Vấn đề không xảy ra ở ghim băng, cho nên điểm mấu chốt khiến chiếc váy trở nên rộng ra mà tuột xuống không nằm ở ghim băng, mà là ở chiếc khóa kéo này.
Phùng Sở Sở nhẹ nhàng kéo kéo chiếc khóa kéo kia, quả nhiên không ngoài dự liệu, dễ dàng kéo được nó xuống. Nhìn đường chỉ được khâu lại kia đã bị cắt thành mấy sợi. Cho dù khí lực của Nguyễn Trữ Khanh có lớn hơn nữa, cùng lắm cũng chỉ khiến cho vải bị toạc ra mà thôi, muốn dựt đứt đường chỉ này thành mấy đoạn, ngẫm cũng thấy cô ấy chưa đủ sức. Những đường chỉ này, nhìn qua hình như là do bị cắt.
Phùng Sở Sở liếc nhìn Tô Thiên Thanh, trong lòng đã có đáp án. Có điều là lúc này, cả hai đều im lặng không nói gì, một thu hồi chiếc váy, một thì quay người bỏ đi, coi như chuyện này chưa từng xảy ra.
Nguyễn Trữ Khanh dường như giống y như lời Tô Thiên Thanh nói, không hề đặt sự kiện bị lột sạch trơn ra ở trong lòng. Khổ sở chừng một ngày xong, tâm trạng lại khôi phục như thường, thậm chí còn có thể tự mình giễu cợt khi bị người khác nhét lên báo, nói là sớm biết có cơ hội này thì phải tạo dáng một chút, hình chụp ra mới đẹp mắt.
Người trong cuộc biểu hiện tự nhiên lại rộng lượng như vậy, trái lại có chút ngoài dự kiến của truyền thông. Đám ký giả kia, kể từ khi có được bản thảo này đã bám đuôi theo Nguyễn Trữ Khanh cả ngày, hy vọng lấy được chút tài liệu tiếp tục quay về thêm mắm thêm muối một phen. Nói ví dụ như là người trong cuộc vì chuyện này mà mất ăn mất ngủ, mặt mũi tiều tụy, mượn rượu giải sầu, thậm chí là có khuynh hướng tự sát.
Chỉ tiếc, cuộc sống yên bình của Nguyễn Trữ Khanh đã đánh tan vọng tưởng của họ. Bọn họ theo đuôi mấy ngày, phát hiện chẳng có thu hoạch gì, đồng loạt rút lui. Chuyện này dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ, so ra thì kém với tin tức của những minh tinh hàng đầu.
Mà ở một góc khác mà bọn họ không chú ý, giờ phút này lại đang trình diễn một màn kịch hay.
Trên tầng lầu nơi làm việc của Tô Thiên Thanh, có một phòng họp. Chuyên viên trang điểm Cherry và trợ lý của cô ta, Tiểu Mẫn đều đang ngồi ở bên trong. Ngoài ra, người hầu ngự dụng của Tô Thiên Thanh, Chung Tiền Danh cũng đang ngồi trước bàn, tán gẫu câu được câu chăng với hai người kia.
Cherry có vẻ mất kiên nhẫn, thỉnh thoảng lại xem đồng hồ, nhìn Chung Tiền Danh ai oán nói: "Tiểu Chung này, tôi còn đầy việc đây này, bao giờ Tô tổng mới tới?"
"Đừng nóng vội, anh ấy đang chờ một người bạn, tôi vừa mới gọi điện rồi, nhiều nhất là năm phút nữa là đến ngay, đến ngay ấy mà." Chung Tiền Danh một mặt trấn an Cherry, một mặt cười hì hì chỉ chỉ đồng hồ đeo tay.
"Vậy... Tô tổng mời bọn tôi tới vì chuyện gì thế?" Tiểu Mẫn xem ra rất nhát gan, e dè hỏi.
"Để hai vị đợi lâu." Tô Thiên Thanh đột nhiên đẩy cửa bước vào, phía sau anh là Phùng Sở Sở và Nguyễn Trữ Khanh. Ba người bước vào trong, trước tiên chào hỏi với những người khác, sau đó ngồi xuống, trên mặt đều mang theo vẻ nghiêm trọng.
Cherry thấy Nguyễn Trữ Khanh, nhíu mày một cái, cô ta đã đoán ra, Tô Thiên Thanh tìm bọn họ vì việc gì, vậy nên nói ngay vào đề: "Tô tổng tìm chúng tôi tới, nói vậy chắc là vì chuyện trang phục của Nguyễn tiểu thư mấy ngày trước đúng không?"
"Không sai, Cherry, cô quả nhiên rất thông minh."
"Nếu là vì bộ đồ đó thì tôi cảm thấy không có việc của hai chúng tôi, dù sao bộ đồ đó không phải do chúng tôi cung cấp, cũng chẳng phải do bọn tôi chọn giúp Nguyễn tiểu thư. Từ đầu tới cuối, tôi chỉ phụ trách hóa trang và làm tóc giúp cô ấy, trang phục có vấn đề, việc này không thể trách chúng tôi được." Cherry gật đầu với trợ lý Tiểu Mẫn một cái, ra hiệu cho cô ta đứng dậy, hai người chuẩn bị bỏ đi.
"Aiz, chờ một chút." Chung Tiền Danh xông tới, mặt mày tươi cười chặn hai người lại.
"Cậu định làm gì!" Cherry có chút mất hứng, mặt đầy tức giận nhìn Chung Tiền Danh.
"Cô Cherry không cần phải căng thẳng, nghe tôi nói đã." Tô Thiên Thanh lẳng lặng đi đến trước mặt hai người, làm động tác mời, kéo hai người quay lại chỗ ngồi.
Tiếp đó, anh mới tiếp tục nói: "Cô Cherry nói không sai, chuyện trang phục quả thực không hề liên quan đến cô. Hôm nay mời cô tới cũng không phải để chất vấn, chẳng qua là hy vọng cô có thể nhìn cho rõ bộ mặt thật của một kẻ khác cùng với chúng tôi mà thôi. Mà ngươi kia, chính là cô, Vu Tiểu Mẫn." Tô Thiên Thanh đột nhiên đổi giọng, giơ tay chỉ vào Vu Tiểu Mẫn vẫn im lặng từ nãy đến giờ.
Tiểu Mẫn bị lời nói của anh làm cho sợ hết hồn, trên mặt hiện lên vẻ kinh hoàng, lắc đầu nói: "Chuyện này, chuyện này không liên quan đến tôi. Tôi, lúc ấy tôi chỉ nghe lời Nguyễn tiểu thư, sửa bộ đồ nhỏ lại mà thôi.
"Cô đã làm, không phải chỉ có chừng ấy thôi đúng không." Tô Thiên Thanh đưa tay về phía Phùng Sở Sở, ý bảo cô đưa bộ lễ phục kia ra.
Bộ đồ bị trải lên chiếc bàn hội nghị to đùng, khóa kéo ở phần lưng cho thấy rõ ràng nó đã bị người ta làm gì đó.
Cherry cẩn thận nhìn đầu chỉ, khẳng định nói: "Đây là bị người ta cắt đứt."
"Cô Cherry quả nhiên rất chuyên nghiệp." Chung Tiền Danh đúng lúc nịnh nọt một câu.
"Nhưng như vậy cũng không thể chứng minh là có liên quan đến Tiểu Mẫn được." Cherry không hề bị mấy lời nịnh nọt lay động, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Tô Thiên Thanh, nghiêm túc nói, "Tiểu Mẫn căn bản không việc gì phải cắt đứt nó. Cô ấy là trợ lý của tôi, cũng giống như tôi, đều đứng về phía Nguyễn Trữ Khanh. Cô ấy là tác phẩm của hai chúng tôi, sự thành công thất bại của cô ấy trực tiếp liên quan đến danh dự của chúng tôi, Tiểu Mẫn không phải mới làm nghề này ngày một ngày hai, cô ấy chẳng lẽ không hiểu được đạo lý này sao, tự đập vỡ bát cơm của mình?"
Tô Thiên Thanh gật đầu một cái, tỏ vẻ đồng ý với những gì cô ta nói, nhưng lời anh nói ra lại hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt: "Đúng như lời cô Cherry nói, Vu Tiểu Mẫn làm một trợ lý của một chuyên viên trang điểm chuyên nghiệp, đương nhiên sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy. Nhưng nếu như nói cô ta không phải phạm sai lầm, mà là cố ý làm vậy thì khác."
"Tại sao cô ấy phải làm vậy?"
"Để báo thù." Phùng Sở Sở ngồi trên xe lăn, đột nhiên chen vào nói.
"Báo thù?" Cherry khó hiểu nhìn Phùng Sở Sở, "Báo thù ai cơ chứ, tôi sao? Vu Tiểu Mẫn, chị có làm chuyện gì có lỗi với em sao?"
"Cô không phải hoảng." Phùng Sở Sở đẩy bánh xe, di chuyển đến bên cạnh Cherry, "Cô ta muốn báo thù, không phải nhắm vào cô, mà có liên quan đến cái chân này của tôi."
"Chân của cô?" Cherry càng thêm hồ đồ.
"Khoảng hai mươi ngày trước, cũng chính là trong vòng tranh tài lần trước, chân của tôi bị thương. Mà nguyên nhân đều là do một người tên là Tống Ngọc Hâm. Theo những lời cô ta nói sau đó, lúc ấy cô ta vì ghen tỵ Nguyễn Trữ Khanh được bên truyền thông chú ý, sợ cô ấy trở thành điểm nóng, vậy nên lúc ở trên cầu thang đã đưa chân ra, định ngáng cô ấy. Rất đáng tiếc, chuyện này bị tôi thấy được, lúc ấy vì cứu Nguyễn Trữ Khanh nên tôi không cẩn thận bị trẹo chân."
Cherry nghe xong, vẫn như chìm trong mây mù, một lúc lâu mới lên tiếng: "Nhưng chuyện này thì liên quan gì đếnTiểu Mẫn? Cho dù muốn báo thù cũng phải là cái cô Tống Ngọc Hâm kia ra tay mới đúng chứ."
"Nhưng cô ta sau lần tranh tài đó đã bị hủy bỏ tư cách dự thi, cho nên cô ta căn bản không vào được hiện trường của cuộc tranh tài mấy ngày trước, mà trùng hợp, Vu Tiểu Mẫn lại vào được, làm trợ lý của cô, công khai bước vào hiện trường tranh tài. Có lẽ lúc bắt đầu thi, cô ta còn chưa định làm gì. Nhưng khi Nguyễn Trữ Khanh giao cho cô ta chiếc váy, tất cả đã thay đổi."
"Tiểu Mẫn, em nói đi, chuyện đó có thực sự liên quan đến em không?" Cherry nắm lấy tay Vu Tiểu Mẫn, gấp gáp hỏi dồn.
Sắc mặt Vu Tiểu Mẫn rất khó coi, cơ hồ không còn huyết sắc. Cô ta trốn tránh một lúc lâu, cuối cùng mới gật đầu một cái, thừa nhận nói: "Đúng vậy, tất cả đều do tôi làm."
"Tại sao?!"
"Bởi vì Tống Ngọc Hâm là chị họ của tôi. Cũng chỉ vì Nguyễn Trữ Khanh nên chị ấy mới mất tư cách tranh tài. Kể từ sau cuộc thi kia, chị ấy về nhà, cả ngày tự nhốt mình trong phòng, không chịu gặp người khác, cũng không chịu đi hẹn hò nữa. Thậm chí còn nói, đời này sẽ không lập gia đình nữa. Cho nên, tôi hận Nguyễn Trữ Khanh, tôi muốn bêu xấu cô ta trước mặt mọi người, khiến cho cô ta nếm thử mùi vị bị người khác cười nhạo."
"Chuyện của chị cô, từ đầu tới cuối, chẳng hề liên quan đến tôi." Nguyễn Trữ Khanh bước lên, mặt đầy lạnh lùng, nhìn Vu Tiểu Mẫn nói, "Cú ngáng kia, là cô ta tự mình gây ra, tất cả những gì xảy ra sau đó, tất cả đều bắt nguồn từ cô ta chứ không phải là tôi. Tôi và cô ta không thù không oán, cô ta lại lòng dạ hẹp hòi, muốn đẩy tôi vào chỗ chết. Người như vậy, gây ra hành vi như vậy, cô lại còn ngang nhiên đẩy trách nhiệm lên người tôi?! Quả nhiên, nói các cô không phải chị em thì chẳng ai tin nổi."
Vu Tiểu Mẫn bị Nguyễn Trữ Khanh mắng đến không dám nói lại, chỉ mím môi, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, lúc nào cũng có thể rơi xuống.
"Vốn là sau khi chuyện chị gái cô xảy ra, mặc dù tôi cũng rất tức giận nhưng tôi vẫn không báo cảnh sát, không truy cứu. Nhưng không ngờ tới người nhà các cô đều là cùng một hạng người. Cho nên lần này tôi quyết đinh, tôi phải báo cảnh sát, nếu như không xử phạt các người, các người còn tự cho mình là đúng mãi, thế giới này đều phải xoay quanh các người, chỉ cần là việc các người muốn thì tất cả đều đúng. Người khác dù có làm gì, chỉ cần đe dọa đến các người thì chính là sai."
"Cô, cô định làm gì?" Vu Tiểu Mẫn vừa nghe vậy, lập tức căng thẳng, vội vàng bật dậy từ trên chỗ ngồi.
"Báo cảnh sát." Nguyễn Trữ Khanh mặt không thay đổi nói, tiếp đó lấy di động ra, định gọi điện thoại.
"Đừng, Nguyễn tiểu thư, tôi xin cô, đừng báo cảnh sát." Vu Tiểu Mẫn cuối cùng cũng khóc rống lên, nắm lấy tay Nguyễn Trữ Khanh, ngăn cản cô gọi cho cảnh sát.
Nguyễn Trữ Khanh vừa đẩy tay cô ta ra, vừa nhét điện thoạt vào trong tay Phùng Sở Sở, nói: "Cậu gọi giúp mình."
Vu Tiểu Mẫn thấy vậy, giống như phát điên lao tới định cướp di động trong tay Phùng Sở Sở, lại bị Chung Tiền Danh vươn tay chặn lại, chỉ có thể gào thét ầm ĩ trong phòng họp, hiện trường trong thời gian ngắn, có chút mất khống chế.
"Bốp", một cái tát chát chúa, đánh vào mặt Tiểu Mẫn, cuối cùng cũng khiến cô ta yên tĩnh lại. Cherry thả tay xuống, bước tới trước mặt Nguyễn Trữ Khanh, thành khẩn nói: "Nguyễn tiểu thư, hy vọng cô có thể nể mặt tôi mà tha thứ cho con bé lần này. Cô cũng biết người trẻ tuổi ra ngoài kiếm sống không dễ dàng chút nào. Nếu chuyện này mà thành án, sau này tương lai của cô ấy sẽ bị hủy hoại hoàn toàn. Hy vọng cô nể tình mọi người đều là phụ nữ cả, tha cho con bé một lần."
Nguyễn Trữ Khanh không ngờ Cherry lại đích thân ra mặt cầu cạnh vì Tiểu Mẫn. Cô vốn là người dễ mềm lòng, vừa rồi nói vậy cũng chỉ là do hai ba lượt bị người ta chọc đến, nhất thời nổi nóng mà thôi. Giờ phút này thấy Tiểu Mẫn khóc đến đáng thương, Cherry lại nói đến tình chân ý thiết như vậy. Nên cũng chỉ biết lặng lẽ gật đầu một cái.
Nếu Nguyễn Trữ Khanh cũng đã gật đầu đồng ý, những người khác cũng không tiện nói gì. Vu Tiểu Mẫn bị Cherry kéo ra khỏi công ty của Tô Thiên Thanh, những người khác thì ai về vị trí nấy, chuyện này, cứ thế chấm dứt, từ từ bị lãng quên trong trí nhớ của mọi người.
Mấy ngày kế tiếp, chân của Phùng Sở Sở dần dần cũng lành lại, công việc thì chất đống ngày càng nhiều. Cô lúc nào cũng bận đến mức quên cả tan làm, nếu không phải Dương Quang mỗi ngày đúng giờ đến đón, chỉ sợ cô cũng qua đêm luôn ở trong phòng làm việc chưa biết chừng.
Trải qua vòng tỷ thí trước, chỉ còn dư lại năm vị mỹ nữ cuối cùng trúng cử vào vòng chung kết. Nguyễn Trữ Khanh vốn cho là mình nhất định sẽ bị loại, không ngờ, Tô Thiên Thanh lại rất nể tình giữ cô lại.
Kết quả này vừa tung ra, cuộc thi "Bạn gái cuối cùng của triệu phú" lập tức lại nhảy lên trang đầu của các tờ báo lớn. Luận âm mưu, luận quan hệ, vô số tin tức từ từ bùng nổ. Có người nói, Tô Thiên Thanh đã chọn Nguyễn Trữ Khanh là người chiến thắng cuối cùng nên mới cực lực ủng hộ cô ấy như vậy. Cũng có người nói, Nguyễn Trữ Khanh có quan hệ không tầm thường với tòa soạn, là một quân cờ bọn họ cố ý gài vào để nằm vùng trong cuộc thi này.
Khắp nơi tin tức dậy trời dậy đất ào ào ập tới, tất cả lại chỉ toàn là một vài tin túm gió nắm bóng, thậm chí là bịa đặt. Có điều, cũng có người bày tỏ sự tán thưởng đối với quyết định lần này, cảm thấy từ bức ảnh được chụp lại từ hiện trường, Nguyễn Trữ Khanh không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, dáng người cũng rất xuất chúng, mặc dù bị lõa lồ trước mặt mọi người nhưng cũng không ảnh hưởng đến hình tượng của cô ấy. Cho nên cô ấy có trúng tuyển cũng hợp tình hợp lý.
Vòng so tài tiếp theo, khác biệt rất lớn với những lần trước. Cuộc thi mang tiếng là xem mắt này, rốt cục cũng tiến hành đến công đoạn hẹn hò thực sự theo nghĩa đen. Năm vị mỹ nữ còn lại này sẽ chia ra tiến hành hẹn hò dưới hình thức một chọi một với Tô Thiên Thanh.
Từ ăn cơm cho đến dạo phố, rồi đến xem phim, những gì nam nữ thường làm khi hẹn hò, Tô Thiên Thanh đều phải lần lượt làm cùng bọn họ. Giờ anh ta thực đúng là may mắn, may mắn là chỉ có năm người, nếu mà ngay từ đầu đã dùng cách thức này, chỉ sợ bà xã còn chưa tìm được, anh ta đã mệt chết rồi.
Cuộc hẹn hò đầu tiên được sắp xếp vào một tuần sau khi danh sách thí sinh đạt yêu cầu được cống bố. Lần này, bên truyền thông không hề được mời, dù sao chẳng ai thích lúc hẹn hò lại có người khác nhìn chằm chằm bên cạnh. Tô Thiên Thanh mặc dù thích ra vẻ nhưng về điểm này, anh ta không khác gì với người bình thường.
Có điều, truyền thông vẫn theo sát không bỏ qua bất cứ một nội dung có thể trở thành tiêu điểm nào, trên thế giới này, nếu như có tin tức nào mà bọn họ không theo được, vậy bọn họ làm sao mà gánh nổi hai chữ "Chó săn" chứ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT