Từ sau vụ việc tìm lại được người chị mất tích, nam chính đã dần lạc quan có sức sống hơn xưa. Bắt đầu từ bây giờ sự khúc mắc trong lòng cậu đã được gỡ bỏ nhẹ nhàng, tuy nhiên cậu lại sắp phải đón nhận những mối tơ vò. Nói trắng ra là cậu ta lo lắng về chuyện giữa cậu và cô nàng, sợ rằng nếu cả hai đến với nhau thì ba mẹ cậu sẽ là một rào cản. Mối lo thứ hai e là sau ba ngày lỡ như Hiểu Tinh từ chối thì cả hai sẽ khó xử từ nguyên nhân đó suy ra cô và cậu sẽ ngày càng xa cách và ít được nhìn thấy nhau hơn. Okay, những mối lo này để sau tính vậy. Cuộc sống của những nhân vật thường bắt đầu vào một ngày mới tràn đầy sinh lực.


'' Bịch...! ''. _ Đây chính là âm thanh lọt sàn giường của chính Tác giả nhà ta. Hầy, bà này ngủ mơ thấy chiến tranh hay sao mà té ngựa trong mộng luôn thế này.


'' Ầy cha....đau lưng quá! '' _ Lâm Tử tác giả thốn cả xương sống vì cú lọt sàn ê ẩm.


Nó mò mẫm bò lên giường xếp mền gối ngay ngắn lại rồi lết xác vào nhà vệ sinh đánh răng với cặp mắt ngập ghèn. Sau khi thủ tục vệ sinh hoàn tất nó lại đứng trước gương ngắm mình tự kỷ: '' Hí hí, nhìn cũng ok con dê thế này sao ế lên men vậy hông biết? Haizzz...cái số toàn đi làm mai làm mối, mấy thằng đực có mắt như mù mới không thấy bổn cung xinh tươi '' Hoa ghen rụng cánh, liễu hờn chết queo '' như vầy! ''


Nó vừa thay đồ ra phụ giúp chú Bình làm bồi bàn tay cầm tách cafe đặt nhẹ xuống bàn một vị ca ca trẻ trung năng động đeo kính đen còn hơn ly cafe.

_ '' Mời anh dùng cafe ạ! ''. Nó cất giọng lịch sự.


Đáp lại lời mời anh ta tháo cặp kính ra hiện rõ khuôn mặt soái ca thế nhưng đôi mắt hảo soái ấy xuất hiện quầng thâm khá ấn tượng. Lâm Tử nhìn thấy vị tiên sinh ấy không khỏi kinh hồn miệng lỡ liệu: '' Trờ...trời...sao...sáng sớm mà gặp phải gấu trúc zị trời? ''


'' Là tôi nè! Gấu đâu ra? ''. Du Vỹ Tường tay tháo cặp kính mát hàng hiệu ra.


Oh........o..h..mẫu thân ôi!


Nó kinh hãi thốt lên sau đó liếc mắt dọc từ đầu tới mông cậu ta, chắt lưỡi lắc đầu: '' Chậc..chậc..chậc...có chuyện gì với thiếu gia anh thế? ''


Du Vỹ Tường từ tốn nuốt từng ngụm cafe kể lể: '' Thực ra, tối hôm qua nhà tôi thức tới 4 giờ sáng uống rượu mừng chị gái tôi trở về nên.....thành ra vậy đó! ''


'' Thảo nào....thức có một đêm mà cái thây ra nông nỗi này! Công nhận cái này tôi nói anh không được tức giận tôi nhe! ''. Nó giơ một ngón tay lên chỉ vào mặt cậu căn dặn.

Cậu ta lại đội lốp lạnh lùng lên ra lệnh: '' Có gì nói đê! ''


'' Công nhận ngay lúc này nhìn anh....xấu thiệt chứ! ''. Nó phán xanh mơn.


Vỹ Tường nghe nó phán xong cafe muốn biến sắc bởi vẻ mặt kìm nén đáng sợ ấy, cậu ta đứng dậy đi thẳng vào trong quầy pha chế tự tay làm một ly cafe hương vị đặc biệt tặng riêng dành cho nó nhưng nét mặt ấy trông gian gian sao ấy khiến chú Bình còn sởn da gà.


Du vỹ Tường kính cẩn đưa tách cafe giao tận tay nó với biểu cảm hết sức thân thiện, thân tới phát khiếp làm nó toát mồ hôi hột. Cậu ta mời nó hết sức thành khẩn:

'' Mời cô Lâm Tử dùng cafe đặc cách tôi tự tay làm, uống hết cho tôi, cô vinh hạnh lắm mới được bổn thiếu gia tận tay pha cho đấy! ''


Nó tay run lặp cặp nâng tách cafe đáng ngờ ấy uống trong khi cậu ta ngồi cười nham hiểm. Giọt cafe đặc biệt ấy hòa vào lưỡi và biểu hiện của nó đắng chẳng khác gì cafe không đường, hương vị mặn chát bám chặt lấy khoan miệng và lưỡi nó. Mặt nó lúc này khóc cũng không khóc mếu cũng chả mếu ra hình hài, nó hóa đá ngay ngụm đầu tiên. Còn cậu ta cứ ngồi đó mà vỗ bàn rầm rầm cười banh quai hàm với nét biểu cảm sống không bằng chết của nó.


Lâm Tử con ngươi rực lửa, đặt tách cafe ngay mặt cậu hỏi tội: '' Anh..chơi xỏ tôi đúng không? ''


Vỹ Tường nghinh mặt nói: '' Đây là cái giá phải trả vì dám chê tôi xấu! Hứ! ''


Nó rống hàm lên cãi: '' Ôi..xì...hóa ra anh là người thù vặt vậy sao? Thế mà soái ca cái nỗi khỉ gì. Xớ! ''


Cậu ta không chịu thua cảnh cáo dằn mặt lại: '' Hừ, cô có mắt không tròng hay sao mà nói tôi xấu hả? Lần này là muối, lần sao không chỉ là muối đâu mà tôi sẽ cho bã chuột vào cho cô biết mùi. Hừ! ''


'' Được, giỏi thử xem bà đây đếch sợ! ''. Nó nổi khùng lên vác chổi đuổi cậu nhảy tưng tưng ra ngoài.


Nó cầm chổi giơ lên giá mặt cậu ta: '' Tiễn vong! Trả tiền đi rồi xéo ngay! ''


Vỹ Tường vứt hẳn miếng tiền lên bàn rồi bỏ chạy, vừa đi cậu vừa mắng vọng lại: '' Đồ con điên! Thần kinh chập mạch! ''


Vừa ra khỏi cửa cậu đụng mặt ngay Hiểu Tinh đang đi vào, cậu nắm cổ tay cô nàng ghị lại tay kia dúi vào tay cô một tấm thiệp ghi đầy đủ '' Party, 8h pm ngày * tháng * năm *, địa chỉ tại nhà khu số 6 Biệt Thự A, miệng tiếp câu: '' Tối nay nhớ tới, ko tới tôi sẽ tới tận nhà rước! ''


Dứt nhiệm vụ, cậu ta ra xe lái đi mất hút, đang lái cậu ta lảm nhảm có vẻ bực bội: '' Hừ, bực thật, định bụng đưa thiệp mời cô ta, thế mà...haizz thôi mặc kệ! Khỏi mời cho khỏe đỡ phiền phức! ''


Hiểu Tinh bước vào thấy Lâm Tử đang ngồi vặt lông chổi hậm hực, cô nàng tiến gần hỏi thăm nguyên do: '' Hê, cậu sao vậy? Cây chổi đắc tội cậu à? ''


Lâm Tử khai báo toàn bộ sự tình, Hiểu Tinh cười ngặt nghẽo sau đó sực nhớ: '' Kakakakakka...Kha kha! Không ngờ anh ta lại nghĩ ra trò trẻ trâu này, xem ra anh ta cũng không phải loại lạnh lùng vô tâm lắm nhỉ? Nếu loại lạnh lùng sẽ không hơi mà nghĩ ra trò vặt vãnh này chơi khăm cậu đâu! À..., hồi nãy anh ta đưa tớ tấm thiệp mời dự tiệc nhà anh ta đây nè, cậu có không? ''


'' Hở? Có nghe anh ta nói gì âu, tên chết tiệt này phân biệt chủng tộc quá nhỉ? ''. Nó nghiến răng căm phẫn.

Hiểu Tinh thấy nó đang trong cơn giận sôi sục bèn khuyên từ từ: '' Thôi mà, mặc kệ con người đó đi. Mà anh ta bắt buộc tớ phải đi, không biết có mời Lưu Trinh không chứ tớ sợ đi một mình lắm. ''


Lâm Tử quên bặt đi cơn giận ngồi suy tính: '' Hay là cậu điện thoại hỏi cậu ấy xem sao! ''


'' Way, Hiểu Tinh có chuyện gì gọi tớ giờ này vậy? '' _ Lưu Trinh ngây thơ hỏi.


Hiểu Tinh: '' Cậu có nhận được thiệp mời party nhà Du Vỹ Tường tối nay không? ''


'' Có, Lập Tuyên có đưa cho tớ '' _ Lưu Trinh đáp.


Hiểu Tinh ậm ừ: '' Ồ vậy hả? Tớ cũng có nè! Vậy bye nhe gặp sau. ''


Lâm Tử lại chắc lưỡi: '' hầy ya, vậy là khỏe rồi. Có Lưu Trinh nữa cậu cứ đi đi, mặc đồ cho đẹp đó nhe! ''


'' Ơ....nhưng mà thiếu cậu, tớ thấy thiếu không khí sao sao á! ''. Hiểu Tinh tiếc nuối nhìn nó.


****


7 giờ tối.


Hiểu Tinh cùng Lưu Trinh đi sắm đồ tại trung tâm mua sắm, có cả Lập Tuyên cùng đi. Bất ngờ, Vỹ Tường từ đâu xuất hiện sau lưng Hiểu Tinh. Hai đại mỹ nam cùng lúc xuất hiện trong trung tâm khiến bao thiếu nữ rụng rời tay chân, bắn tim liên tục.

Woa...anh áo đen đẹp troai quá à! Ôi tim mình bị lấy mất rồi! _ Cô gái mặc váy ngắn nhìn chung dễ thương đấy, mắt trái tim chíu chíu vào mặt Vỹ Tường suýt xoa.


Vỹ Tường vẫn mặc kệ mấy bà thím mê trai kia nhìn Mạc Hiểu Tinh say đắm làm cô ngượng ngùng né tránh ánh mắt cậu. Đột nhiên Lập Tuyên kéo Lưu Trinh tách nhóm ra đi riêng, bấy giờ chỉ còn hai người Du Vỹ Tường & Mạc Hiểu Tinh.


Hiểu Tinh quay sang hỏi: '' Này, sao anh không mời Lâm Tử? Nghe nói anh và cậu ấy xích mít gì phải không? Dù gì cũng quen biết nhau bấy lâu. ''


Du Vỹ Tường thở dài nói: '' Haizz..chuyện nhỏ nhặt thôi, tại cô ta phản ứng thái quá. Mặc kệ cô ta đi, không mời có chết ai đâu. ''


Hiểu Tinh tự nhiên ủ dột khiến cậu lo sốt vó: '' Nè, sao vậy? Hay là tôi không mời cô ta nên em buồn à? ''


'' Không có gì! ''. Hiểu Tinh đáp lửng.


Thấy Hiểu Tinh không vui cậu bối rối nói bâng quơ: '' Ưm mà giờ có mời cũng trễ rồi, chắc cô ta còn giận không chịu đi đâu. ''


Hiểu Tinh nghĩ thầm: '' Nghĩ cũng tội cậu ấy, không có bạn bè trừ tụi mình lại cô đơn nữa chứ. ''


7 giờ 30.


Nó đương nằm ăn bắp rang bơ ở nhà xem phim kinh dị thì chú kêu ra cửa hàng mua ít đường. Bon bon phi xe Lâm Tử bị một chiếc xe Camry nhỏ màu trắng chạy rượt theo chặn xe mô tô của nó lại, bước ra tưởng ai xa lạ hóa ra lại là Du Vỹ Tường đang chở Hiểu Tinh cùng cặp đôi Lập Tuyên & Lưu Trinh.


Nó ngạc nhiên hỏi: '' Mấy người đi đâu mà đông đủ thế? ''


Lưu Trinh và Hiểu Tinh gặp nó mừng hết lớn, Hiểu Tinh hỏi: '' cậu đang đi đâu vậy? ''


'' Tớ mua đường về, nhà hết đường rồi. '' _ Lâm Tử trả lời.


'' Bọn tớ đi mua sắm chút đồ, chút nữa có party mà cậu đi đi với bọn tớ cho vui! '' _ Lưu Trinh ngây thơ mời nó.


Lâm Tử lờ thơ đáp: '' Thoai, tớ bận lắm vả lại đi làm gì cho dư người chứ! ''


Hiểu Tinh ngỡ nó còn giận chuyện hồi sáng mới nói câu hóc búa như thế, cô nàng cũng tỏ ý muốn ở nhà. Thấy nó như vầy tâm trạng cô cũng không có mà ăn tiệc.


'' Các người cứ chơi vui vẻ đi nha! Tớ có việc phải đi đây, cáo từ! '' _ Nó cười khách sáo nói lời từ biệt.


Nó phóng xe vun vút, ở đằng sau họ cũng sặc khói khụ khụ. Châu Lập Tuyên phát hiện thấy Lâm Tử có vẻ gì đó không vui nên tò mò hỏi: '' Tôi cảm thấy Lâm Tử đó hình như tâm trạng không tốt thì phải? ''


'' Cậu nghĩ nhiều quá, cô ta trước giờ là vậy mờ! '' _ Vỹ Tường lên tiếng.


Lâm Tử nó thật ra cũng chả giận hờn gì cậu ta, chỉ là đang trách cậu ta vô ơn thôi. Với lại nó cũng chả ham hố gì tiệc tùng nó nghĩ đi làm gì người ta có cặp có đôi hết như vậy mới vui, còn mình một thân một mình đi tới chỉ vướng chân chật đất người ta.


Đúng 8 giờ, tại nhà Du Vỹ Tường nhộn nhịp dân chúng. Ba mẹ cậu mời bà con bạn bè đối tác đầy một nhà, có cả nguyên sân khấu nhỏ và dàn thiết bị âm thanh phục vụ văn nghệ.

Mở đầu buổi tiệc, Du Vỹ Tường đứng cầm mic trên sân khấu phát biểu đôi lời: '' xin chào tất cả quý vị! Tôi là Du Vỹ Tường giới thiệu với quý vị buổi tiệc này là gia đình tôi muốn chia vui cùng mọi người một tin. Chính là gia đình tôi vừa tìm được thành viên mà trước kia chúng tôi thất lạc nhau mấy năm qua, xin giới thiệu đây là cô Du Khiết Tình. Chị gái thất lạc của tôi cũng là tiểu thư duy nhất nhà họ Du. ''

Nói đoạn Vỹ Tường vào bên trong cánh gà nắm tay chị gái dẫn ra trung tâm sân khấu. Sự xuất hiện của tiểu thư Du Khiết Tình làm bao vương tôn công tử nhà đối tác làm ăn bạn bè gần xa phải há hốc ánh mắt sáng như hái được sao trên trời vì quá xinh đẹp.


Đáp lại lời phát biểu khách mời vỗ tay hoan hô rộp cả bầu không khí.


'' Wow....cô ấy xinh thật! Không biết đã có mối nào hay chưa? ''. Một anh chàng cao điển trai mặc bộ vest đen lịch lãm tắc lưỡi khen ngợi.

'' Đúng nhỉ? Trước giờ gặp bao nhiêu cô gái chưa thấy ai có nét đẹp '' Băng Thanh Ngọc Khiết '' thế này. '' _ bạn của anh chàng đó cũng dùng đủ lời hoa mỹ dành tặng tiểu thư Du.


Bấy giờ, chị cậu Du Vỹ Tường bước xuống bật sân khấu làm quen kết giao với tất cả mọi người. Tối hôm nay, cô diện bộ váy ôm body ngắn trên đầu gối màu đen đính ngọc trai thật lấp lánh tông xuỵt tông với đôi giày cao gót 9 phân khoe đôi chân nõn nà dài miên man makeup tiệc đêm với đôi môi đỏ nhung làm tôn đôi môi gợi cảm, mái tóc dài xoăn lọn sóng cùng mái dài lệch phồng một bên tăng nét kiêu sa quyến rũ.

Cô dạo bước cùng cậu chào hỏi mọi người, Vỹ Tường dẫn cô đến bên đám bạn thân và Hiểu Tinh giới thiệu:

_ '' Đây là Mạc Hiểu Tinh, bạn gái của em! ''


Lời giới thiệu ấy làm Hiểu Tinh nghe giật mình nhìn cậu, cậu ta nheo mắt giật giật rồi cập tay Hiểu Tinh làm cô nàng sửng sốt không biết phản ứng ra sao.


Wow....có bạn gái rồi cơ? Giờ mới khai nhe, nhóc giấu hay thật! ''. Chị cậu trêu ngươi.


'' Em chào chị ạ! '' _ Hiểu Tinh lễ phép cúi đầu.


Khiết Tình tay nâng ly rượu vang đỏ cụng ly chào lại: '' Oh chào em! Xinh đấy, em học chung trường với Tiểu Tường nhà chị à? ''


'' Vâng! Em nhỏ hơn hai khóa ạ! '' _ Hiểu Tinh lễ độ trả lời.


Cô chị lại dạo qua hướng khác, cuối cùng Du Khiết Tình cũng phục hồi lại thân phận cao quý, đây mới thực sự là con người thật của cô.


Mắt cô đang tìm kiếm ai đó do bất cẩn cô va phải một anh chàng đẹp trai lạ, tóc màu nâu cam gọn gẽ vuốt dựng lên trông ngầu vô cùng, gây ấn tượng mạnh với ngoại hình cao ráo, mũi cao vest trắng lịch lãm sang chảnh.


'' Ôi, xin lỗi! '' _ Chất giọng thanh thanh nhẹ nhẹ vang lên khiến anh chàng lạ đó tim lung lay.


'' Không có gì, xin lỗi đã đụng phải! '' _ Anh ta cất giọng ngước lên đập vào mắt là vị cô nương chững chạc, đỉnh đạt, nhan sắc mặn mà, thuần khiết càng khiến anh ta luống cuống tay vô thức đưa lên vuốt ót ngại ngùng.


'' Cô có phải là Du tiểu thư không? ''. Anh ta chủ động làm quen.


'' Phải, là tôi! Rất vui dc biết anh! ''. Cô thân thiện chào bắt tay làm quen.


Hai người cứ thế đứng đó trò chuyện cùng nhau.


Riêng về Vỹ Tường cậu ta đột nhiên lên sân khấu biễu diễn hát một bài: '' Hello mọi người! Tôi là Du Vỹ Tường, sau đây tôi xin phép biễu diễn ca khúc dành tặng người tôi yêu. '' Ánh mắt cậu không ngừng hướng đăm đăm về phía Mạc Hiểu Tinh.


Phía dưới bao cặp mắt của các cô nương danh giá đều tập trung về cậu, trong đó có Trương Ý Hàm. Cô này cũng được mời, cô ngạc nhiên và tò mò không biết người cậu ta muốn nói là ai?


Cậu ta cất giọng hát đậm chất nam tính trầm ấm khiến bao con gái suy tim ngất hàng loạt. Tay chỉ về hướng Mạc Hiểu Tinh đang đứng, miệng hát '' Wo ai ni! Wo ai ni! '' ( Nghĩa là Anh yêu em!)


Kết thúc bài hát, cậu bước xuống phía cô nàng kéo tay và cô nàng trong tư thế nhảy đầm.

Hiểu Tinh thỏ thẽ vào tai cậu: '' Wey, tôi không biết nhảy đâu nhá! ''


Cậu ta cười nụ cười chết người ấy cúi sát mặt cô kê mồm vào màng nhĩ cô phán: '' Em cứ việc dẫm lên chân tôi, việc nhảy cứ để tôi lo! ''.

Ôi mẹ ơi! Chắc hẳn ai trong tình cảnh đó cũng muốn nổ tim nướng chín mặt mũi. Câu nói mang tính áp đặt nhưng đủ sức giết người khiến cô tim nhảy dancer không dám nhìn thẳng vào mặt cậu ta.

Khung cảnh lãng mạn này khiến người chứng kiến phải ganh tỵ xen lẫn ngưỡng mộ. Hết thảy hộ xoay quanh hai người đó mỗi người tự tìm cho mình một bạn nhảy ưng ý.


Chị Khiết Tình càng sốc khi chứng kiến thằng em mình nó chứng minh tình yêu một cách lộ liễu thế này. Cô mỉm cười lắc đầu: '' Tuổi trẻ bây giờ tài tán gái cao đáng nể thật! ''.

Cô nào hay rằng có vị soái ca đang lặng lẽ đứng nhìn cô say xưa bên hồ nước. Vị soái ca chính nghĩa ấy không ai khác chính là Lý Diệc Thần thanh tra trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm, anh ấy đã thầm yêu cô từ lúc lần đầu cứu cô nhưng vẫn giấu kín trong lòng không biểu lộ ra.


Trong lúc lúng túng tìm bạn nhảy cô gặp phải anh chàng tóc nâu ban nãy. Anh ta mời cô nhảy một điệu với mình, cô cũng vui vẻ nhận lời.

Những bước chân điêu luyện bẩm sinh đã khiến anh ta ngạc nhiên, tuy nhiên nhảy được chưa bao lâu cô cảm thấy không thoải mái khi ánh mắt anh ta cứ nhìn cô kiểu gì ấy khiến cô không dễ chịu chút nào. Tay anh ta cứ vuốt xuống phía dưới gần mông cô, tức mình cô đẩy hắn ra. Hắn ta càng cố ý ghịch cô vào chặt hơn, Khiết Tình nổi nóng dùng chân mang guốc cao gót đạp vào bàn chân làm hắn đau điếng buông ra lập tức.

Hắn ta tức anh ách trong bụng lôi cổ tay cô vào bên trong khuất người tra hỏi: '' Cô đang làm gì thế? ''

Khiết tình giả ngây: '' Oh xin lỗi, tôi vô ý quá! Chúng ta tạm ngừng nhảy đi, tôi mỏi chân rồi! ''

Mục đích ko thành anh ta tìm cách khác tán tỉnh cô, anh ta cứ theo cô miết làm cô khó thể tránh được. Chỗ đông người, Khiết Tình không muốn làm ảnh hưởng bầu không khí nên nhịn cho qua.

Bổng, cô nhìn quanh tình cờ thấy Cảnh sát Lý vừa tiến tới hướng cô. Khiết Tình mừng như được sống lại chạy ngay đến khoát tay anh ấy thoải mái:

_ '' Hi! Anh tới khi nào sao lại núp ở đó mình thế?


'' Anh vừa tới không lâu, thấy đông quá đứng đây ngắm cảnh chút! ''. Anh Lý nhìn cô ánh mắt trìu mến dịu dàng.


Tên tóc nâu bị phỏng tay trên bấm bụng tự uống rượu một mình. Du Vỹ Tường cộng Hiểu Tinh cũng vừa hay nhìn thấu được cảnh ấy.


'' Hê, Hiểu Tinh qua đây nè! '' _ Lưu Trinh tay trong tay tình tứ với Lập Tuyên vẫy tay gọi qua uống rượu tại bàn Buffet.


Tức thì hai người họ di chuyển sang nhập băng tám chuyện líu lo. Hình như chúng ta bỏ sót Cổ Lực Quân mất rồi, thứ lỗi nhé! Lúc này, Lực Quân bận tán gái ở phía bên ghế đá. Haizz cậu này tật tán gái ko bỏ ấy vậy mà cô đơn thiệt khó hiểu.

Xa xa cậu ta mắt diều hâu bắt gặp cô nàng nào đó diện váy xòe khoe tấm lưng trần trắng mịn cùng tóc mái thưa vàng tươi búi gọn khoe ót cao thanh tú. Lực Quân nổi hứng mon men đến gần bắt chuyện, tới khi quay mặt lại cậu chợt nhận ra Doãn Tuyết Anh cùng đi dã ngoại lúc trước.


Bụng bảo dạ: ''Choa...A.... Hôm nay mới phát hiện cô ta trông xinh phết nhỉ? ''


Lực Quân hôm nay cũng bảnh bao không kém hai chàng kia khi diện bộ vest màu xám phong cách trẻ trung năng động, tóc vuốt keo phồng làm phồng mái lớt thớt vài sợi rơi xéo toát lên nét đẹp trai nam thần.


Lực Quân bắt chuyện: '' Hi! Còn nhớ tôi ko cô nương? ''


'' À a...anh là Lực Quân chứ còn ai? '' _ Tuyết Anh gật gù nhớ rõ.


Cậu ta nghe cô nàng nhận ra mừng thầm tay cậu vỗ vai cô nàng hỏi: '' Sao, dạo này cô khỏe chứ? ''


Tuyết Anh trả lời kèm ánh mắt liếc sang bàn tay nào đang yên vị lên vai cô: '' Cám ơn, tôi khỏe, mà anh hỏi thì hỏi có cần động tay động chân thế không? ''


Cậu ta gượng gạo rút bàn tay đó lại: '' Ờ hờ, sorry! ''


Mặc kệ hai người đó thế nào, anh MC mở lời giới thiệu: '' Hallo quý vị, sau đây là màn độc tấu đàn tranh do bạn của nhị thiếu gia Du Vỹ Tường biễu diễn! Vâng, xin một tràn pháo tay! Mời quý vị thưởng thức! ''


Màn biểu diễn bắt đầu khi sự xuất hiện của vị tiên sinh trẻ tóc dài màu trắng bạch kim cùng bộ cổ trang đẹp tuyệt lên khán đài, gương mặt đẹp lạ lùng mang nét lạnh lẽo tà mị làm rét buốt hàng loạt khán giả. Toàn bộ khán giả sửng sốt trước màn biểu diễn chỉ có ở thiên đình này cùng vẻ đẹp cao ngạo bí ẩn đó.

Âm thanh nghe như từ cõi âm vang lên du dương, cảm giác những cơn không khí mát lạnh từ đâu ùa về bao trùm cả khuôn viên nhà Vỹ Tường. Các cô tiểu thư công chúa bị chìm đắm trong tiếng tha thiết nỉ non từ cây đàn phát ra.


Đúng lúc này, có một nhân viên giao cafe đến bấm chuông. Bác quản gia mở cổng kêu cô nhân viên đó đi thẳng ra sau vườn sẽ có người hướng dẫn.

Cô nàng nhân viên đó theo lời đi thẳng ra sau, cô này đội mủ lưỡi trai màu nâu lụp xụp che nửa khuôn mặt cùng bộ đồng phục nhân viên tiệm cafe quen thuộc. Cô ta gặp ngay chị Du Khiết Tình cùng Lý Diệc Thần đang đứng cây cột gần dãi nhà.


'' Chào chị! Cho em hỏi cafe này để ở đâu ạ? '' _ Cô nhân viên bí hiểm đó mở miệng.


Chị ấy cũng tận tình chỉ chỗ không quên nhìn kĩ: '' Này em gì ơi! Trông quen quen hình như...đã từng gặp rồi thì phải? ''


'' Ơ dạ chắc chị nhìn lầm ai rồi! Em chưa gặp chị lần nào cả! '' _ Cô nhân viên ấy trốn tránh ánh nhìn từ chị ấy.


Nói xong cô nhân viên ấy đem tận chỗ mà chị ấy chỉ, cô nàng đó nghe tiếng đàn vọng từ sân khấu liền ngước lên nhìn thử.


'' Ôi trời....sao tên quái dị này lại ở đây nhỉ? '' _ Cô ta lầm bầm.


Dường như có ai đó đã phát hiện cô này nên tiến lại gần xem. Người tò mò ấy là Lưu Trinh, nghe giọng nói loáng thoáng quen Lưu Trinh đi tới thì người đó che mủ lại tìm cách lẩn đi.


Lưu Trinh bổng gọi to: '' Lâm Tử! Là cậu phải không? ''


Nó giật mình quay lại thì bị tóm bởi đám người quen đấy. Bao vây tứ phía, nó không còn đường trốn đành bị Hiểu Tinh lột nón ra.


'' Cậu tới đây làm gì? '' _ Hiểu Tinh nhìn nó tra khảo.


Nó gãi đầu đáp: '' Tớ nhận nhiệm vụ chú giao cafe tới đây! Xong rồi tớ phải về đây! ''. Nó định chuồn êm, thì bị kéo lại.


'' Đã tới thì ở đây nhập tiệc luôn đê! '' _ Lời mời hờ hững bộc phát từ mồm Vỹ Tường.

'' Phải đó, cô ở lại đây cho som tụ! '' _ Lại thêm sự hưởng ứng từ Lực Quân.


'' Ừa! Ở đây đi, thiếu cậu nãy giờ làm tớ buồn lắm! '' _ Hiểu Tinh giở giọng năn nỉ nó.

Mỗi người nói một câu làm nó lùng bùng lỗ tai, cả chị Khiết Tình cũng tham gia: '' Chị nhớ rồi, dạo trước chị có gặp em trong bệnh viện. Em cũng là bạn của Vỹ Tường đúng chứ? Nếu vậy thì ở lại đây đi!

_ Tiểu Tường à! Dẫn bạn đi chọn đồ đẹp mặc đi em! _ Chị ấy lệnh cho cậu ta.


Cậu ta căn răng tuân lệnh rủ theo Hiểu Tinh dẫn nó vào phòng chị ấy chọn một chiếc váy ngắn trên đầu gối vì chị này chân dài mặc gì so với nó cũng dài nên đành chọn bộ ngắn nhất.

Nó diện xong nhìn cũng khá ok! chỉ thiếu makeup!


'' Để tôi make up cho! '' _ Giọng nói băng lãnh phát lên làm nó lạnh dọc sống lưng quay lại xem.


Nó há hốc trợn trắng khi biết chuyên viên make up chính là Cổ Huyết đỉnh đỉnh đại danh vừa tấu xong bản đàn tranh. Nó cảm nhận được sỉ số linh hồn của nó dần tụt dốc, trời đất sụp đổ.


Hắn ta bước gần mượn đồ trang điểm của chị gái Vỹ Tường bắt ghế ngồi mặt đối mặt với nó. Hắn ta khéo léo cầm cọ làm lung tung trên mặt nó.


'' Ngồi yên, cấm nhúc nhích! '' _ Cổ Huyết phán thánh chỉ.


Lâm Tử nó cả đời không ngờ tới lại bị chính tên nó dè dặt nhất đè đầu đè cổ vẽ tự do lên mặt mình.


'' Này, anh định biến tôi thành cái quái gì thế? '' _ Nó nhắm mắt hỏi.


Hắn ta chỉ cười gian manh rồi bảo: '' Vịt đẹt hóa công chứ gì mà hỏi! Ngồi yên ko tôi cho cô thành dạ xoa bây giờ! ''


Nó nghe hắn nói có hơi buồn cười lại có chút gì đó ức chế vì hắn dám ví nó như vịt đẹt. Bingo! Xong rồi!


Cổ Huyết gác cọ bảo mọi người lại xem tay nghề, cả đám trầm trồ mắt gà mắt vịt dòm tứ phương bốn phía xem nó như UFO mới đáp trái đất. Nó dần mở mắt ra, nhìn mình trong gương suýt té xỉu vì không nhận ra chính mình.


Lâm Tử nhìn Cổ Huyết với ánh mắt kì lạ rồi hỏi câu làm hắn ta mém ngất: '' Anh......là phụ nữ à? Sao make up hay thế? ''


cả bọn cười rần rần khi nghe nó hỏi, Cổ Huyết thở dài đăng đẳng phân giải: '' Hai..zzzz...! Con lạy thánh, hỏi câu thật thà phải biết hà!....Thưa cô, tôi là thành viên Cosplay, chuyện biết rành make up là dĩ nhiên thưa cô! ''


Lâm Tử bước ra với bộ váy lung linh sáng chói cùng đôi cao gót ánh kim làm nó trẹo chân mấy chục lần mới bước đi sai sải được.


Với make up đó, bộ đầm đó, đôi giày đó, nó Lâm Tử tác giả kính yêu của chúng ta đã ăn liên tiếp 3 dĩa mì ý, 2 cục bò bích tết. Tàn tiệc, nó bước đi cheo leo trên đôi giày khổ ai kia khiến chân nó lật gót ngã nhào nghiêng qua bên hồ nước, may thay có Cổ Huyết đại nhân mở lượng từ bi hỉ xã đỡ hộ. Nó nằm gọn trong tay hắn ta, hắn bợ ngay eo nó trong tư thế hoàng tử lọ lem, thế nhưng nó chẳng biết hưởng thụ mà đứng sốc dậy nắm váy ngồi bệt lang cang hồ giày dép gì bỏ xừ qua một bên nghỉ mệt.

Cổ Huyết chỉ còn cách lắc đầu phì cười với hành động chợ búa của nó.

Cả đám người Hiểu Tinh cũng ngất ngây tiếng cười, buổi tiệc kết thúc êm ấm vui vẻ.


Chị Du Khiết Tình say khước đi lẹo xẹo bên cạnh anh Lý, anh ấy bó tay dìu chị ấy về phòng gỡ giày giúp, đắp chăn giùm.

Bọn nó nằm xải lai trên giường phòng khách nhà Vỹ Tường, còn tụi hắn cũng về phòng Vỹ Tường ngủ tập thể.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play