Tiêu Tử Y đứng trong hậu hoa viên sau thư phòng, hít sâu bầu không khí trong
lành, tập thể dục.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu trên người nàng, nhìn bầu trời xanh thẳm bao
la, làm Tiêu Tử Y tâm tình vốn có chút buồn bực trở nên thoải mái sảng khoái.
Ngày hôm qua đúng là một ngày đen tối. Nàng đến cuối cùng cũng không tìm ra lý
do để hoàn toàn cự tuyệt ý nghĩ muốn nàng học cùng của tên tiểu tử Tiêu Sách
kia. Chỉ có thể nói để nàng nghĩ lại xem.
Nhưng có cái gì để nghĩ chứ? Nàng không muốn học bài a!
Bất quá lý do này nói với hoàng đế còn có thể được thông qua, nhưng Tiêu
Sách căn bản là không tiếp thu. Hắn căn bản không tin nàng không muốn học bài.
Tiêu Tử Y duỗi thân khởi động xong , bắt đầu vận động, hoạt động gân cốt rỉ
sắt, gần đây nàng thật sự là sống quá an nhàn sung sướng. Chờ Kì Mặc lần sau
xuất hiện, nhất định phải nhớ đòi hắn đem võ công dạy cho nàng, không thể để
nàng không có một chút nội lực nào, chỉ biết nghe lén người ta nói chuyện chứ!
Tối thiểu trong cung cũng phải có năng lực tự bảo vệ mình.
Vạn nhất lại có người muốn ám sát nàng như lúc mới xuyên qua……
Tiêu Tử Y động tác chậm lại, rốt cuộc là ai gây bất lợi với nàng ?
Ngay từ đầu đã hoạt động ám sát dày đặc như vậy, sau lại không hề có động tĩnh
gì, hết thảy đều lộ ra mùi vị không hợp tình hợp lý. Mà ngày hôm qua nàng ở
trên đại điện kia biện luận về học thuyết này nọ, sẽ lại mang đến cho nàng cái
loại hậu quả gì đây?
Kỳ thật nói trắng ra, nàng chẳng qua là cùng Tiêu Sách đều vì quan điểm của
chính mình mà cãi nhau như tiểu hài tử thôi, nếu đổi lại là trên lớp học bình
thường, kết quả cuối cùng bất quá cũng chỉ giống ngày hôm qua Tiêu Sách
sau lại chủ động tìm đến nàng nói chuyện, biểu đạt sự không cam lòng muốn lần
sau lại đến tranh luận mà thôi.
Nhưng đó cũng không phải lớp học bình thường , mà là trong cung. Tiêu Sách
có lẽ sẽ không sao cả, nhưng những người phía sau hắn hoàn toàn sẽ không nghĩ
như vậy.
Tiêu Tử Y vững vàng hô hấp một chút, sau đó bắt đầu vặn eo vận động, vừa vặn
quay người lại liền nhìn thấy Nhược Trúc đứng trên lộ đài cầm khay thức ăn ngơ
ngác nhìn nàng.
“Nhược Trúc a, lại có điểm tâm ăn?” Tiêu Tử Y nhìn thấy loại điểm tâm
chưa thấy qua bao giờ, lập tức từ bỏ quyết định hôm nay phải thực hiện đầy đủ
bài tập thể dục , cười khanh khách đi tới.
“Ân, phòng ăn lại làm một loại điểm tâm mới, là Giang Nam trình lên, công
chúa nếm thử?” Nhược Trúc cầm khay thức ăn trong tay đặt trên bàn trà trong lộ
đài.
“Tiểu Vân Tuyển thế nào? Ta lúc trở lại buổi chiều hôm qua, đã gặp nàng cùng
tên tiểu tử Nam Cung Tiêu kia nói chuyện phiếm, hiện tại hẳn là không có việc
gì chứ?” Tiêu Tử Y dùng khăn lông ướt Nhược Trúc đưa tới xoa xoa tay, hỏi.
“Ân, đã hạ sốt. Ăn thêm một chút thuốc Cố ngự y kê, thì sẽ không sao.” Nhược
Trúc cúi đầu nhẹ giọng trả lời.
“Tâm bệnh nan y a!” Tiêu Tử Y thở dài, chuyện này xem như trôi qua, nhưng
căn bản vấn đề còn chưa giải quyết. Biện pháp tốt nhất chính là nói với phụ
hoàng một chút, một câu thả nàng về nhà thì tốt rồi. Đáng tiếc nàng ngày hôm
qua một chút cũng không lo lắng vấn đề này, chỉ tìm thêm cơ hội đi. Tiêu Tử Y
nhìn Nhược Trúc lấy cho nàng một ly nước trong, kinh ngạc hỏi: “Di? Hôm nay sao
lại thay đổi bình nước? Cái đồ sứ màu xanh da trời pha lẫn xanh lá cây kia ta
thực thích nha!”
Nhược Trúc bổ nhào một tiếng quỳ trên mặt đất, hổ thẹn nói: “Công chúa, là
nô tỳ không cẩn thận đánh vỡ, thỉnh công chúa trách phạt.”
Tiêu Tử Y mở trừng hai mắt, suy tư một lát, lắc đầu nói: “Không đúng, không
phải ngươi đánh vỡ. Có phải Như Lan làm hay không ? Nếu là chuyện ngươi làm
sai, khẳng định vừa thấy ta liền nói với ta sẽ không để trong lòng còn nghĩ may
mắn để cho ta không phát hiện ra.”
Nhược Trúc cắn môi dưới, do dự sau một lúc lâu, nhẹ giọng nói: “Là
tiểu điện hạ. Bất quá nô tỳ cũng có sai, lúc ấy cư nhiên lại ngủ gật. . . .. .”
Tiêu Tử Y bật cười nói: “Đứng lên đi! Không phải là một cái bình sứ sao?
Không quan hệ, ta cũng rất thích cái hôm nay ngươi lấy ra này. Trạm Nhi không
bị thương chứ?” Tám phần là tiểu tử Tiêu Trạm đó khát nước rồi, tự mình nghĩ
có thể cầm được mới làm vỡ. Vỡ thì vỡ, dù sao hoàng đế lão nhân có nhiều tiền
vô cùng, sẽ không để ý nàng thay hắn hủ bại hủ bại một chút.
Nhược Trúc đứng dậy lắc đầu nói: “Tiểu điện hạ không có việc gì, chỉ là
giống như có chút bị kinh hách, lúc ấy liền xoay người đi luôn. Nô tỳ đưa người
trở về, trên đường hắn một câu cũng không nói.”
Tiêu Tử Y nhặt lên một khối điểm tâm để vào trong miệng, mồm miệng không rõ
nói: “Không sao, tiểu hài tử thôi! Đúng rồi Nhược Trúc, mẫu phi Tiêu Sách có
lai lịch như thế nào? Mà điểm tâm này ăn ngon thật. Ngươi cũng ăn một
khối đi!”
Nhược Trúc đem điểm tâm Tiêu Tử Y đưa tới đặt trong lòng bàn tay, cũng
không vội vã ăn, trong lòng sửa sang lại một chút tư liệu biết được, mở miệng
nói: “Công chúa, mẫu phi Tiêu Sách là Mai Phi, là nữ nhi của Thái Sư đương
triều.”
“Thái Sư a. . . . . .” Nghe cũng rất kiêu ngạo, xem ra bối cảnh cũng rất
vững chắc .”Vậy hoàng hậu lai lịch như thế nào?”
“Hoàng hậu là muội muội của Lại bộ Thượng Thư đương nhiệm, Vương gia lại là
thế gia đại phiệt lớn nhất.” Nhược Trúc từ từ nói.
(A Tử: Thế gia đại phiệt=> gia đình làm quan lớn.)
Xem ra đều là ích lợi kết hợp a! Tiêu Tử Y nghĩ đến vẻ mặt tưởng niệm của
hoàng đế đối với bức họa mẫu phi nàng ngày hôm qua, nhưng nàng cùng Tiêu Sách
kém nhau không hơn một tuổi. Điều này nói lên cái gì? Nói lên mẫu phi của nàng
trên thực tế cũng chính là đối với hoàng đế mà nói, là một nữ nhân tương đối
đặc biệt mà thôi.
Gần như thế mà thôi.
Tiêu Tử Y nhất thời cảm thấy khẩu vị hoàn toàn không còn, đem điểm tâm ăn
được một nửa để lại trong mâm. Điểm ấy ở cổ đại thật đúng là làm
cho người ta khó có thể chấp nhận. Nhưng vừa nghĩ tới Trạm Nhi đáng yêu của
nàng tương lai cũng sẽ biến thành như vậy, nàng đã cảm thấy sự thật thật đúng
là tàn khốc.
“Công chúa?” Nhược Trúc hơi không hiểu hỏi.
“Không có gì, chẳng qua là cảm thấy đột nhiên thực ngấy.” Tiêu Tử Y thản
nhiên nói.
Lúc này thanh âm của Như Lan từ bên trong thư phòng truyền đến nói: “Công
chúa, cái tên Thái Thị Lang lần trước tới lại tới nữa.”
Tiêu Tử Y sửng sốt, quay đầu hỏi ngược lại: “Hắn tới làm cái gì? Trạm Nhi
lại chọc chuyện gì sao?” Tiêu Tử Y vừa nghĩ tới khả năng Trạm Nhi của nàng lại
bị tên phu tử cổ hủ đó làm khó, lập tức đứng dậy muốn lao ra tìm Thái tam quốc
lý luận.
“Ách. . . . . . Hắn nói hắn là muốn tới sửa đúng lỗi chính tả cho công chúa
. . . . . .”