Trong nháy mắt, Nhược Trúc còn tưởng rằng đứng ở trước mặt nàng là hoàng đế
đương triều, bởi vì khẩu khí của Tiêu Trạm bắt chước đạt đến gần giống hoàng
gia gia của hắn. Đợi cho tim đập mạnh và loạn nhịp thoáng qua một cái, Nhược
Trúc dở khóc dở cười hỏi ngược lại: “Tiểu điện hạ, ngài như thế nào chiếu cố
nàng?”
Tiêu Trạm thật vất vả nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức xụ xuống, nhưng là
tay nhỏ bé vẫn là không chịu rời đi trán Lí Vân Tuyển, do dự hỏi: “Nhược Trúc
cô cô, phải làm sao chăm sóc tiểu Tuyển Tuyển?”
Nhược Trúc bật cười nói: “Tiểu điện hạ, trước khi chăm sóc tiểu Vân Tuyển,
có phải hay không phải cam đoan ngài không được sinh bệnh chứ?” Nhược Trúc
không để lại dấu vết kéo lại tay kia của Tiêu Trạm.
Tiêu Trạm gật đầu nói: “Đúng a! Ta không muốn sinh bệnh.”
“Cho nên, vì tiểu điện hạ không sinh bệnh, như vậy thỉnh tiểu điện hạ trước
khi chiếu cố tiểu Vân Tuyển, đem thuốc uống hết được không? Uống hết liền cam
đoan sẽ không sinh bệnh.” Nhược Trúc cười híp mắt đem thuốc vừa hầm tốt từ
trong tay Như Lan tiếp nhận, ngồi xổm xuống bưng đến trước mặt Tiêu Trạm.
Tiêu Trạm vừa nghe thấy vị thuốc Đông y liền gay mũi, khuôn mặt nhỏ nhắn lập
tức nhíu lại, “Ta. . . . . . Ta cũng phải uống thuốc?”
Nhược Trúc thấy thế ý cười càng sâu sắc, ôn nhu nói: “Đúng vậy a, nếu tiểu
điện hạ không uống thuốc, Nhược Trúc cũng chỉ phải thỉnh tiểu điện hạ rời đi
căn phòng này. Dù sao nếu là tiểu điện hạ sinh bệnh, thi ngay cả Công Chúa Điện
Hạ cũng khó tránh được tội này.”
Tiêu Trạm mím môi, nhìn nhìn bát thuốc tối đen nồng đặc trong tay Nhược
Trúc, lại quay đầu nhìn nhìn Lý Vân Tuyển đang mê man ở trên giường, cắn răng
một cái bưng lên chén thuốc trước mặt, trước ánh mắt kinh ngạc của Nhược Trúc
từng ngụm từng ngụm uống hết.
(A Tử: Trạm nhi… thật đáng iu ko còn lời nào để tả…)
Nhược Trúc hoàn toàn ngây người, nàng cơ hồ là nhìn Tiêu Trạm lớn lên, khi
còn nhỏ hắn thường đến Kiến Chương cung của hoàng thái hậu thì cực kỳ thích ăn
đồ ngọt. Cho đến bây giờ cũng là như vậy. Mà hắn cư nhiên có thể không nháy mắt
như vậy liền uống hết bát thuốc đắng, thật là làm cho nàng giật mình một
câu đều không nói được.
Tiêu Trạm lau miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn mặt cau mày, đem chén thuốc đưa
trả lại cho Nhược Trúc.
Nhược Trúc vội vàng đứng lên đi đến bên cạnh bàn rót một chén nước trắng đưa
cho Tiêu Trạm súc miệng. Bát thuốc này trên thực tế là hầm vội mang tới cho
nàng cùng Như Lan uống, đêm qua Cố thần y khi mang nàng theo bốc thuốc, cố ý lấy
nhiều dược chống lạnh, dặn nàng nhất định phải để cho công chúa và các nàng
cũng đều uống một chén, phòng ngừa cũng bị nhiễm phong hàn.
“Nhược Trúc cô cô, Trạm Nhi có thể lưu lại chiếu cố tiểu Tuyển Tuyển sao?”
Tiêu Trạm súc miệng xong, ngước cổ lên chờ mong nhìn Nhược Trúc.
Nhược Trúc lấy khăn tay ra tinh tế lau khóe môi còn lưu lại một ít thuốc của
Tiêu Trạm, ôn nhu cười nói: “Đương nhiên có thể a! Nhược Trúc cô cô cùng Như
Lan cô cô đã một đêm không ngủ rồi, có thể hay không nhờ tiểu điện hạ ở bên
giường tiểu Vân tuyển chăm sóc nàng được không? Nếu như thấy nhàm chán, ngươi
có thể kể chuyện xưa cho nàng nghe.”
“Kể chuyện xưa? Tiểu Tuyển Tuyển không phải còn đang ngủ sao? Có thể nghe
thấy sao?” Tiêu Trạm quay đầu nhìn nhìn Lý Vân Tuyển vẫn đang ngủ say, không
hiểu hỏi.
“Nô tỳ đúng là đã từng nhìn thấy công chúa kể chuyện xưa cho tiểu điện hạ
khi đang ngủ say nha!” Nhược Trúc trịnh trọng nói ra chuyện lạ. Nàng cũng không
thể khiến cho Tiêu Trạm ngồi bất động bên cạnh Lí Vân Tuyển đi? Cho hắn tìm
chút chuyện để làm, nói cho hắn biết đây là cách chiếu cố người khác như thế là
tốt, đề phòng hắn còn muốn ra cái ý tưởng mới mẻ khác.
Tiêu Trạm ngượng ngùng cười cười, hắn có đôi khi quấn quít lấy cô cô nghe kể
rất nhiều chuyện xưa, thường vẫn kể lúc hắn đang ngủ. Nguyên lai đối với người
đang ngủ kể chuyện xưa chính là cách chăm sóc tốt a! Rất đơn giản nha!
Nhược Trúc nhìn Tiêu Trạm đặng đặng đặng chạy đến trước giường Lý Vân Tuyển,
leo lên ghế dựa ngồi nghiêm chỉnh, liền bắt đầu nhỏ giọng nhẹ nhàng kể về
chuyện xưa .
“Nhược Trúc tỷ tỷ, làm như vậy được không?” Như Lan lo lắng nhỏ giọng hỏi.
“Hẳn là không có việc gì.” Nhược Trúc dụi dụi mắt, ngăn không được cơn buồn
ngủ liên tiếp đánh úp lại.”Đã cho hắn uống thuốc, sẽ không bị lây phong hàn.
Chỉ cần công chúa lát nữa trở về, thì sẽ khuyên hắn dừng lại.”
“Cũng chỉ có thể như vậy.” Như Lan cũng chớp chớp ánh mắt chua xót, đêm qua
công chúa còn ngủ một giấc tại phòng ngoài, nhưng là hai người bọn họ cả một
đêm chưa ngủ.
“Phân phó các cung nữ đừng tùy ý vào trong này chưa?” Nhược Trúc lo lắng
nhiều người nhiều miệng, cho nên vẫn dùng các lý do lấy cớ cấm cung nữ khác
tiếp cận nơi này.
“Ân, đều đã phân phó. May mắn bình thường công chúa đều thích yên tĩnh,
không cho các nàng lại đây làm việc cũng không phải là chuyện gì ngoài ý muốn,
các nàng cũng đều mừng rỡ vì được nhàn rỗi.” Như Lan thật sự đứng không yên,
chọn lấy một cái ghế dựa ngồi xuống.
“Ân.”
Tiêu Trạm kể chuyện xưa rất lâu rất lâu, hắn đem chuyện Tiểu Long Nữ, chuyện
nòng nọc con tìm mẹ, còn có nhiều chuyện hắn có thể nhớ kỹ đều kể hết rồi, cảm
thấy miệng đắng lưỡi khô, vị thuốc đắng lưu lại trong miệng càng làm cho hắn
khó chịu. Nhìn cặp mắt to kia của Lý Vân Tuyển vẫn đang bị lông mi thật dài bao
trùm lấy, không có…chút nào dấu hiệu tỉnh dậy, hắn bắt đầu muốn uống nước.
Nhưng là vừa quay đầu, Tiêu Trạm phát hiện Nhược Trúc cô cô cùng Như Lan cô
cô hai người một người đầu lệch qua ghế trên, một người khác ghé vào trên bàn,
cũng đều đang ngủ. Hơn nữa còn giống như ngủ rất sâu.
Tiêu Trạm nhảy xuống ghế dựa, chạy đến trước bàn gỗ, buồn bực phát hiện siêu
nước trong đã không còn. Tiêu Trạm nghiêng đầu nghĩ, biết trong phòng tiểu cô
cô khẳng định có nước trong, hắn nhìn Nhược Trúc cùng Như Lan hai người ngủ
thực sự rất ngon, biết các nàng tất nhiên là vì chiếu cố tiểu Tuyển Tuyển mới
có thể mệt thành như vậy. Nếu hắn nói muốn chiếu cố tiểu Tuyển Tuyển, tự nhiên
sẽ không lại phiền toái các nàng chuyện gì. Đúng vậy! Nếu tiểu Tuyển Tuyển tỉnh
lại, cũng phải chuẩn bị nước cho nàng uống đi?
Nghĩ đến đây, Tiêu Trạm cảm thấy vô cùng tự hào, ưỡn ngực thả nhẹ bước
chân hướng phòng tiểu bác chạy đi, thuận tiện uống nước xong, sau đó mới hai
tay đang cầm bình nước đối với hắn mà nói rất nặng đi trở về.
Nhưng là ngay tại hắn vừa đi đến cửa, khi còn chưa đi tới, Tiêu Trạm nghe
được phòng trong truyền đến thanh âm vui vẻ của tiểu Tuyển Tuyển: “Là ngươi tự
cấp ta kể chuyện xưa sao? Là ngươi ở đây chăm sóc ta sao?”
Tiêu Trạm cảm thấy vui vẻ, xem ra Nhược Trúc cô cô nói không sai, kể cho
nàng chuyện xưa thật sự có tác dụng a! Đang muốn liên thanh đáp ứng, hắn lại
nghe đến một cái thanh âm ghê tởm từ bên trong truyền ra: “Ngô? Kể chuyện xưa?”
Cái gì? Là cái kia tiểu tử Nam Cung gia? Tiêu Trạm đi hai bước thật nhanh,
vừa lúc ở khúc quanh chỗ bình phong thấy được thân ảnh xấu xa của Nam Cung
Tiêu, đang ngồi vị trí vừa rồi hắn mới ngồi.
Không phải hắn! Là ta! Tiêu Trạm không biết vì sao, những lời này lại một
chút cũng nói không nên lời, đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Nam Cung Tiêu đã phát hiện Tiêu Trạm ngoài cửa đang muốn chạy vào, tà tà
cười nói: “Ngô, là ta.”
Cái gì? Tiêu Trạm sững sờ tại chỗ, không dám tin nhìn khuôn mặt tươi
cười đắc ý của Nam Cung Tiêu.
Nam Cung Tiêu nhìn Tiêu Trạm, trong miệng lại dùng giọng nói đùa giỡn đối Lí
Vân Tuyển nói: “Tiểu Tuyển Tuyển, là ta đặc biệt chăm sóc ngươi nga!”
“Phanh!”
Bình sức trong tay Tiêu Trạm “Phanh” một tiếng rơi trên mặt đất, tóe
lên vô số bọt nước, mảnh nhỏ rơi đầy đất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT