Diệp Tri Thu chắp tay làm lễ, cởi mở cười nói, “Diệp mỗ xin đa tạ công chúa. Hơn nữa, công chúa dạy bảo võ công tâm pháp cho Diệp Tầm rất được, nếu đợi một thơờ gian nữa, chỉ sợ cả Diệp mỗ đây cũng không tự tin vượt qua được nó rồi. Vậy xin cáo từ!”

Tiêu Tử Y ngẩn ngơ, võ công tâm pháp ư? Hình như Trầm Ngọc Hàn cũng không có dạy bọn trẻ cái gì khó cả mà, đều là tâm pháp cơ bản thôi ha! Chả lẽ còn có nhưng kẻ khác học theo Diệp Tầm nữa sao? Sự bất an trong lòng Tiêu Tử Y loang rộng, vội vã chạy đuổi theo để hỏi cho rõ.

Đuổi tới tận cửa lớn, lại nghe thấy tiếng hai cha con không coi ai ra gì lớn tiếng với nhau.

“Tầm Nhi, ngọc bội của mẹ con ở trên người con đâu mất rồi?”

“Con..con chôn rồi ạ”

“Chôn á?”

“Vâng, đặt trong chiếc hộp báu thời gian rồi ạ”

“Chiếc hộp báu thời gian á?”

“Vâng, công chúa để cho chúng con tự mình tìm chỗ để chôn đó, mười năm sau sẽ mở ra ạ”

“Chỉ mình con mới biết thôi sao?”

“Vâng. Phụ thân cần ư? Vậy chúng ta cùng đi cầm về nha..” Diệp Tầm lo lắng nói, trong cung cậu cũng rất sung sướng, không muốn trở về với mẫu thân nữa rồi, vì thế cậu mới đem khối ngọc bội kia đem giấu đi.

“Không sao, nếu chỉ có mình con biết thì thôi. Chúng ta đi thôi”

“Vâng”

Tiêu Tử Y ngơ ngác nhìn Diệp Tầm quay người lại cung kính thi lễ về phía nàng, sau đó đi theo sau Diệp Tri Thu đi ra ngoài điện. Đến cả Abe cũng ngoe nguẩy cái đuối đi theo. Dưới ánh mắt trợi một bóng lớn bóng nhỏ nhìn đẹp đến vậy làm cho con người ta không nhẫn tâm phá hỏng.

“Nhược Trúc à”

“Vâng”

“Thay ta nói với hoàng huynh…Hoàng thượng, ta muốn gặp ngài ấy” Tiêu Tử Y đứng tựa khung cửa nhàn nhạt nói.

***

Tiêu Cảnh Dương đi đến cạnh lò sưởi, cũng không dám tiến lên phía trước bước nào. Hiện hắn đang sợ hãi. Sợ nhìn thấy nàng, là bộ mặt căm hận nhìn hắn.

Chuyện không phải như vậy đó. Họ là huynh muội, lại là huynh muội.

Tiêu CẢnh Dương cho rằng hắn có thể tiếp nhận được, nhưng mỗi lúc trời tối hắn đi vào phòng nàng, cứ vậy nhìn dung nhan đẹp của nàng ngủ an lành cũng không dám động một ngón tay với nàng.

Họ là huynh muội.

Tiêu Cảnh Dương cho rằng hắn đã tiếp nhận ngôi vị hoàng đế, mọi vật trên đời này đều nằm trong tay của hắn, nhưng ngoại trừ nàng.

Họ là huynh muội.

Hắn từng điên cuồng nghĩ tới, đem quan hệ của họ cho tất cả mọi người biết, hoặc là hắn từ bỏ ngôi vị hoàng đế, cùng Tiêu Tử Y lưu lạc chân trời góc bể…

Nhưng dù không thay đổi được sự thật này thì họ vẫn là huynh muội.

“Phang!” Rốt cuộc Tiêu Cảnh Dượng chịu không nổi nữa đập mạnh tay lên tường phát ra một tiếng trầm đục.

“Hoàng huynh? Huynh sao vậy?” Tiêu Tử Y hơi kinh ngạc nói từ trong nhà truyền tới.

“Không có gì. Bất cẩn nên đá phải cánh cửa đó mà” Tiêu Cảnh Dương điều chỉnh lại vẻ mặt, mỉm cười hoàn mỹ tiến vào.

Tiêu Tử Y thoáng nhìn thấy ngón tay bầm máu của Tiêu CẢnh Dương, thông minh giả vờ như không thấy, “nào, hoàng huynh huynh một ngày kiếm được tỷ bạc, hôm nay vẫn chưa cùng chơi cá ngựa với muội đó?”

Tiêu Tử Y cười nói dịu dàng.

Tiêu Cảnh Dương vung áo hoàng bào lên, ngồi đối diện nàng, cúi đầu nhìn bàn cờ đã bày xong trên bàn.

Bên hắn chỉ cùng màu vàng hổ phách, còn bên nàng thì dùng đá thạch lựu làm thành chim phượng hoàng.

“Xin phụng bồi tới cùng” Tiêu Cảnh Dương cười yếu ớt nói, “Nàng đi trước đi”

Tiêu Tử Y nhẹ nhàng đi một quân cờ trên bàn cờ ngọc bích đã bày nghiêm chỉnh. Quân cờ khi chạm vào bàn cờ vang lên tiếng giòn tan.

Tiêu Cảnh Dương biết rõ bộ cờ cá ngựa này rất quý, lúc trước có lẽ Đàm Nguyệt Li cố ý chế tạo cho phụ hoàng bộ này, nhưng vì sao Tiêu Tử Y lại nhớ tới tìm hắn đến đánh cờ chứ nhỉ?

Hắn biết rõ nàng hẳn là liên hệ được với Nam Cung Sanh rồi, nhưng không biết là dùng cách gì.

Bởi vì nét mặt nàng thay đổi hẳn, không phải không khí chìm chết như vậy, cũng không phải tuyệt vọng như thế.

Phụ hoàng, người không cho bác nhỏ có nụ cười tươi như thế, vì sao lại không buông tay chứ?

TRạm Nhi mấy ngày nay cứ không ngừng đưa ra những câu chất vấn hắn bắt đầu lặp đi lặp lại trong đầu hắn, làm cho hắn bất giác cân nhắc xem có phải mình đã làm gì sai rồi không.

“Lạch cạch, lạch cạch…” Tiếng giòn tan của Quân cờ và bàn cờ chạm nhau vang lên liên tiếp không ngừng, Tiêu Cảnh Dương lẳng lặng ngồi yên nhìn xem bàn cờ, đột nhiên lĩnh hội được dụng ý mà Tiêu Tử Y bảo hắn cùng chơi cờ này. Hai người họ giống như những quân cờ này vậy, tiếp xúc lẫn nhau, tránh né lẫn nhau, cuối cùng cũng sát nhau mà đi qua, trở lại phần đất riêng của mình mà không có bất kỳ chuyện gì đột ngột xảy ra.

“Hoàng huynh à, có cần chơi lại lần nữa không?” Tiêu Tử Y cười nói ngọt ngào.

“Không cần, ta hiểu rồi” Tiêu Cảnh Dương nhắm hai mắt lại, nói khó khắn, “Tử Y, nàng cần phải hạnh phúc đó”

“Vâng” Tiêu Tử Y nhìn hắn, nghiêm túc hứa hẹn. Nàng thừa nhận nàng có đôi chút ưa thích Tiêu Cảnh Dương, trước đây ưa thích, hiện giờ vẫn còn ưa thích. Nhưng mà có đôi khi tiìn yêu lại không phải đơn giản như viết trong sách vậy. Nàng biết rõ h ai người họ cũng sẽ không có kết quả tốt gì, vì thế nàng tình nguyện bất hoà: không ở cùng với hắn, cũng không cho hắn có một chút hy vọng gì.

Nàng thật có thể liều lĩnh hy sinh nhiều vì hắn như vậy sao? Hay là hắn thật sự cũng hy sinh nhiều vì nàng như thế? Hai người họ ai cũng không có được dũng khí này, vì thế vẫn chỉ cần đi qua sát bên nhau thì tốt hơn. Hắn có cuộc sống của hắn, mà nàng cũng có cuộc sống của nàng đó thôi.

Tiêu Cảnh Dương cũng cố nặn ra nụ cười nói, “Nhìn ta mỉm cười cũng không có nghĩa là ta vui vẻ, ta buông tay cũng không có nghĩa là ta đã từ bỏ. Tử Y à, nếu như có một ngày hắn phụ nàng, thì ta đợi nàng đó”

“Có lẽ ….sẽ không có một ngày như vậy đâu” Tiêu Tử Y cười đáp lại.

Tiêu Cảnh Dương đẩy bàn đứng lên, phất tay áo đi ra ngoài, nhưng ngay lúc đi tới cửa thì dừng bước lại, nhàn nhạt ném ra một câu, “Phụ hoàng và mẫu hậu băng hà, trong ba tháng thì phải tiến hành đón dâu, nếu không thì phải giữ đạo hiếu ba năm. Chuyện của nàng hãy nói sau đi!”

Tiêu Tử Y ngẩn ngơ, nụ cười trên môi sụp xuống, Chuyện này quả nhiên là hoàng huynh vẫn không chịu buông tay, bởi chuyện đi săn ngày đó thì ba tháng đã sớm qua mất rồi mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play