“Vâng, có thể được ạ” Tiêu Tử Y khẽ gật đầu bảo Nhược Trúc để ý tới Diệp Tầm cẩn thận, rồi tự mình dẫn Diệp Tri Thu đi vào đình viện nhỏ bên trong.
Lúc này lá cây trong đình viện cũng đã khô héo rồi, thỉnh thoảng có phiến lá rụng theo gió xuống, quay lòng vòng trên không trung mấy vòng rồi mới chậm rãi đáp xuống đất. Nhìn lá rụng là biết mùa thu đến rồi, Tiêu Tử Y đột nhiên nghĩ đến một câu hợp với tình hình vậy, phù hợp với người nam tử cao to đang đứng sau lưng nàng có tên gọi là Diệp Tri Thu đó.
Thẩm Mộ Vân và Diệp Tri Thu, năm đó mẫu phi nàng dùng tên giả cũng rất xứng đôi với Diệp Tri Thu. Nếu mà không có Hoàng đế ở giữa chặt đứt sợi tình thì đối với đôi nam nữ này chẳng khác gì đôi thần tiên quyến lữ mà người đời ao ước.
“Diệp tiên sinh, hôm nay ngài tới là có chuyện gì ạ?” Tiêu Tử Y bỏ qua ý nghĩ trong đầu, nhàn nhạt mở miệng. Nhưng khi nàng vừa quay đầu lại, lại phát hiện Diệp Tri Thu đang thất thần nhìn một bên mặt của nàng, tất cả nét cương nghị trên mặt không giấu hết được nỗi sầu bi.
Tiêu Tử Y ảm đạm, dĩ nhiên biết rõ ông ấy nhìn nàng thì lại nhớ tới ai rồi.
Một cơn gió lạnh thổi qua, thổi lá bay rụng vô số, cũng thổi cho Diệp Tri thu tỉnh lại. Ông dùng tay lau mặt, thở dài nói, “Công chúa, hôm nay ta tới là để tạm biệt. Ta phải đi rồi, hơn nữa còn định dẫn theo cả Diệp Tầm đi cùng nữa”
“Gì cơ?” Tiêu Tử Y ngẩn ngơ, kiểu gì cũng không ngờ ông ta đến là vì chuyện này.
“Đa tạ công chúa đã nhiều ngày trông nom săn sóc cho Diệp Tầm, Diệp Mỗ vô cùng cảm tạ” Diệp Tri Thu chắp tay nói, vứt không hết tính quân nhân.
Khuôn mặt Tiêu Tử Y lạnh lẽo nói lạnh nhạt, “Không được, ta không cho phép”
Có nhầm không đây? Ông ta căn bản cũng không coi Diệp Tầm là con mình mà! Sao thế nào mà lại mang thằng bé đi chứ?
Lần này là Diệp Tri Thu lại ngẩn người, ông vốn không ngờ tới Tiêu Tử Y lại cự tuyệt yêu cầu của ông. Trước đó đã nghĩ kỹ hết mọi cách để rời đi rồi thế mà thoáng cái bị loạn lớn, ông tắc nghẹn không nói nổi được câu nào cho phải.
“Không được, ngài muốn dẫn Diệp Tầm đi thì phải cho một lý do thuyết phục cho ta” Tiêu Tử Y kiên trì nói.
Diệp Tri Thu nhìn thần sắc bướng bỉnh trên mặt nàng, đột nhiên nhớ tới khuôn mặt của một thiếu nữ đã nhiều năm trước đây cũng nói chuyện y như thế, định nói dối bừa rồi bỏ đi biệt. Ông cười khổ bảo, “Có thật là muốn nghe không?”
“Thật sự muốn nghe”
Diệp Tri Thu yên lặng nhìn nàng một cái, rồi hạ quyết tâm đem bí mật ẩn sâu đã nhiều năm nói ra. Ông nhẫn nhịn quá lâu rồi, ít nhất…ít nhất cũng đừng để cho con gái của nàng ấy hiểu lầm ông.
Tiêu Tử Y đứng tại trong đình viện, nhìn ông khẽ nhấp môi, lắng tai nghe Diệp Tri Thu nói, mà hoàn toàn phản ứng không kịp.
Diệp Tri Thu nói rõ cho nàng chân tướng năm đó. Năm đó ông vốn bị bắt thì cũng biết được bị người ta nói ông trở thành kẻ phản quốc, trong ngục chỉ muốn chết đi mà thôi. Nhưng mà ngày nào cũng nghe được có người thổi sáo theo làn điệu cố hương, mỗi ngày đều được nghe vậy, bất giác lại muốn sống. Sau này mới biết được mẫu thân Diệp Tầm bị người trung nguyên nào đó quyến rũ nên mới học thổi.
Ông mặc dù biết nhưng mà cũng không làm gì được.
Vài năm sau, ông gặp nàng lần nữa thì nàng đã mang thai. Ông biết rõ đó là con trai của người kia, cũng nghĩ cách cưới nàng.
Tiêu Tử Y như rớt vào hầm băng, mặc dù Diệp Tri Thu không nói rõ tên người đó là ai nhưng mà nàng dĩ nhiên biết rõ.
Tại Trung Nguyên, có người đàn ôn nào đó sẽ dùng kế để cho Khả Hãn đột Quyết tốn côn tốn sức trăm phương ngàn kế để dâng con gái của mình lên? Lúc ấy vẫn chỉ có Thái tử Tiêu Cảnh Dương thôi.
Tính toán theo tuổi tác, Diệp Tầm còn lớn hơn một tuổi so với Tiêu TRạm, cũng đúng Thái Tử Phi thật chưa được viên phòng của Tiêu Cảnh Dương. Thái tử không có con nối dõi thật là một mồi nhử tốt lắm ha. Khả Hãn Đột Quyết hẳn là định sau này nuôi đứa trẻ lớn lên rồi uy hiếp triều Đại Chu. Dù sao thì Diệp Tầm tuổi vẫn lớn hơn Tiêu TRạm, dựa theo quy củ của Trung Nguyên thì là con trai trưởng vậy.
Tiêu Tử Y bắt buộc chính mình phải nghe tiếp.
Diệp Tri Thu nói, ông không dạy Hán ngữ cho Diệp Tầm là vì không muốn bé biết nói tiếng Hán, đề phòng nó có năng lực tiếp nhận triều Đại Chu. Ông cũng không gần gũi nó, là vì không muốn nảy sinh cảm tình với nó. Đáng tiếc là, một người khác lại nảy sinh tình cảm với ông.
Mẫu thân Diệp Tầm đã yêu Diệp Tri Thu, bà càng yêu ông lại càng hận Diệp Tầm, cảm thấy Diệp Tầm như chướng ngại vật gây trở ngại giữa hai người, cảm thấy đứa bé này dù có để lại trên đời thì cũng phải chịu tội thôi. Vì thế bà muốn giết nó. Tiêu Tử Y nghe xong mà toàn thân thấy lạnh băng.
Thì ra là thế, thì ra là thế, thì ra là thế!
“Cng chúa, lần này trở về vì cảm thấy ngây ngốc giữa sa mạc không nổi nữa rồi. Diệp Tầm nó khát vọng tình thương của cha, nhưng mà ta lại không phải cha ruột của nó, ta cũng không cho nó được. Vì thế muốn dẫn nó trở về, ít nhất để nó đợc hưởng chút hơi thở của Trung Nguyên” Diệp Tri Thu cười khổ, nhưng lúc nói ra bí mật ấy thì thấy nét mặt cau có của ông đã tiêu tan. “Chỉ là sau khi trở về ta mới phát hiện ra không thể nói được”
Đúng vậy ha, không thể nói được.
Nói ư, Trạm Nhi phải làm sao đây? Trong lòng Tiêu Tử Y loạn hết lên, tuy Diệp Tầm cũng rất đáng thương, nhưng mà nó chỉ biết một người cha chuẩn là Diệp Tri Thu mà thôi. Bắt ép bé biết rõ chân tướng, cũng không có lợi với bất cứ ai.
“Vì thế, ta quyết định rồi, sau này, ta chính là cha của Diệp Tầm” Diệp Tri Thu thoải mái cười cười, một khi ông đã quyết định không vạch trần bí mật này ra, thì tâm tình lại thấy thoải mái rất nhiểu. “Công chúa, để cho ta dẫn nó đi thôi”
Tiêu Tử Y cắn cắn môi dưới, mãi lâu sau đó nàng nghe được tiếng miìn bật ra một cái, “Vâng”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT