“Ôi! thật đúng là làm ta giật cả mình! Mỗi lần ta đều nhìn xa xa đều bếp nam râu dài, mãi đến giờ cũng chưa từng nghe hắn nói chuyện. Ai ngờ nam đầu bếp này lại hoá ra là Nam Cung Sanh, lại không ngờ Nam Cung Sanh cũng không phải là thiếu niên bị bệnh tật ốm yếu triền miên ha!” Hạ Hầu Linh vô cùng hứng thú lấy tay xoa xoa cằm, trông biểu hiện cực kỳ giảo hoạt cười trộm bảo, “Công chúa à, nếu như không phải ta nhìn nhầm, vừa rồi cô vừa từ trong phòng của hắn đi ra hả? Ha ha ha….Đã muộn như vậy rồi….”
Tiêu Tử Y cau mày, cũng không nhượng bộ chút nào nói, “Muộn thì thế nào hả? Cũng chẳng bằng cô cho người nào đó uống loại thuốc gì đó ha” Nàng cố tình kéo dài giọng, làm cho vị đại tiểu thư này bỗng nhớ lại nàng ta đã từng làm chuyện gì.
Hạ Hầu Linh lập tức bỏ vũ khí đầu hàng, thân mật ôm lấy vai Tiêu Tử Y cười ha ha bảo, “Công chúa đại nhân đại lượng, hãy xem như tiểu nhân không có chỗ ở cố định đi, xin thu giữ tiểu nhân ở lại đi mà! Cô xem xem! Trong nội cung của cô chẳng phải cũng chứa chấp đàn ông không phải chỉ mỗi một đó sao? Vị đó cũng không hơn gì một người kia của ta mà!”
Tiêu Tử Y không phản bác được, cung Trường Nhạc này của nàng dù không lớn không nhỏ, nhưng cũng chỉ là một tác phẩm mô phỏng nhà trẻ mà thôi, không phải chỗ để thu nhận ai cả mà!
Nam Cung Sanh dù biết Hạ Hầu Linh là con gái nhưng vẫn cứ mặc quần áo đàn ông. Hắn thấy Tiêu Tử Y bị nàng ta ôm ôm ấp ấp đến cùng tận đáy lòng vẫn cảm thấy không thoải mái tý nào, nói lãnh đạm, “Nếu không phải do nhà Hạ Hầu gây áp lực quá, tại hạ cũng không cần phải bỏ nhà ra ngoài đâu”
Hạ Hầu Linh gật đầu đồng tình, lòng đầy căm phẫn nắm chặt tay nói, “Còn không phải là lão già chết tiệt nhà ta đó sao! Đừng có gả ta cho anh chứ! Dựa vào cái gì á? Chẳng phải Nam Cung Sanh là kẻ yếu ớt như vầy, ra ngoài bị gió thổi bay, ai thèm để ý chứ hả?”
Lần này đến phiên trong nội tâm Tiêu Tử Y lại thấy khó chịu, cũng dùng giọng lãnh đạm giống Nam Cung Sanh nói, “Hả? Nếu như năm đó biết rõ bộ mặt thật của Nam Cung Sanh kia, vậy tiểu thư Hạ Hầu chắc cũng không đến nỗi đào hôn nhể?’
Hạ Hầu Linh ngốc nghếch cũng không biết mấy câu của nàng ta đã đắc tội ai, còn dùng tay giật mạnh cằm Nam Cung Sanh dò xét từ trên xuống, nói thản nhiên, “Ờ, có lẽ sẽ lo lắng để ý để ý đó nha….”
“Đang cân nhắc sao?’ Tiêu Tử Y âm thầm thò tay ra cấu cánh tay Hạ Hầu Linh. Cô gái này sao lại để cho nhiều người hận thế chứ, song lại làm cho nàng chẳng có cách nào cả, muốn tức giận cũng chẳng làm gì nổi ư?
“Ha ha, đang cân nhắc xem có cần bắt cóc hắn đi tòng quân hay không thôi, vì hiệu lực quốc gia mà lị!” Hạ Hầu Linh cười khan hai tiếng, ‘Được rồi, không quấy rầy đêm tuyệt vời của hai vị nữa nhá. Tiểu nhân đây sau khi ăn xong sẽ biến mất liền”
Tiêu Tử Y nhân lúc nàng ta quay người chạy thì tóm cổ lại, thở dài bảo, “Tiểu thư Hạ Hầu à, đệ đệ của cô đang ở trong cung Trường Nhạc đây nè, cô định tiếp tục trốn ở đây thì phải thật cẩn thận đó đừng để nó nhìn thấy nhá”
“Đệ đệ hả? Người đang nói là Hạ Hầu khóc nhè sao?’ Hạ Hầu Linh há hốc mồm giật mình, “Một đứa trẻ điển hình bị chiều quá hư đây mà, dám xa nhà đến đây á? Ai đưa tới vậy hả? Cha mẹ ta thì tuyệt đối không nỡ xa nó đâu” Nàng ta liếc mắt nhìn Tiểu Tử Y không thể tin nổi, cảm giác như nhất định là nàng đã cưỡng đoạt đứa bé này rồi.
“Là lão già chết tiệt nhà cô đó” Tiêu Tử Y học được cái giọng của nàng ta, nói rất khoa trương. Thực ra, cái kiểu gia trưởng tức giận thế này mà đem trẻ con nhét bừa vào một nơi lạ lẫm, nàng là coi thường nhất. rồi
“Lão già chết tiệt là hả? Vậy cũng có khả năng lắm” Hạ Hầu Linh cười hì hì nói, “Đã biết thưa công chúa, ta sẽ trú ở cái điện Vĩnh Xương gì đó kia, từ sau yến hội cũng đã thu dọn không tệ lắm, hơn nữa cũng chẳng có ai quấy rầy cả. Công chúa nếu người có rảnh thì cứ đến đó tìm ta nha”
Tiêu Tử Y lườm nàng ta, có chút bất đắc dĩ. Thủ vệ của nàng tại đây có phải dạo này canh giữ chẳng nghiêm chút nào chăng? Cũng nên đợi trời sáng thiên thời địa lợi nhân hoà chắc hỏi thăm Trầm Ngọc Hàn chút sao mà ai cũng có thể ra vào như đi chợ được vậy ha?
“Còn nữa nè, Ta thấy lão già chết tiệt nhà ta mang tặng tên nhóc kia tám phần là tới tìm ta đó, công chúa nhớ đừng có để hắn đến gần điện Vĩnh Xương nha” Hạ Hầu Linh dặn dò bên tai nàng.
Doạ à? Làm gián điệp dối với gián điệp sao? Lại cần một đứa bé như thế làm gián điệp ư? Có phải nàng nghe nhầm không nhỉ? Tiêu Tử Y thực ra còn muốn hỏi kỹ chút xem nàng ta và Lãnh Thu Ngô kia rốt cục là xảy ra chuyện gì, song Nam Cung Sanh đang đứng cạnh nên nàng cũng không dám mở miệng, đành đưa mắt nhìn Hạ Hầu Linh nhảy nhót mấy cái rồi biến mất vào trong bóng đêm.
“Ta tiễn nàng trở về nào” Nam Cung Sanh vào nhà thu dọn giấy tờ trên bàn bỏ trong người, rồi lại nhanh nhẹn đi ra.
Tiêu Tử Y định cự tuyệt nhưng nhớ lại sự kinh hãi vừa rồi, vẫn đành nhũn nhặn lại, gật đầu đồng ý.
***
Vì ngủ chưa đủ nên Tiêu Tử Y ngủ một mạch đến tận trưa mới dậy, làm Nhược Trúc tưởng nàng lại bị cảm nặng, vội vàng mời Nhan Hàn Nguyệt sắc một bát thuốc Đông y lớn đem đến.
Tiêu Tử Y có cảm giác Nhược Trúc rất quan tâm, nhưng mỗi lần nàng tỉnh lại đã thấy nàng ta, đều không tự chủ được mà nghĩ đến chuyện nàng ta giấu tờ giấy của sư huynh Kỳ Mặc để lại. Đến tột cùng cái vị sư huynh tiện nghi kia của nàng viết gì trong tờ giấy nhỉ? Để đến nỗi Nhược Trúc phải đáng giá giấu đi không cho nàng xem vậy?
Nhìn bóng dáng bận rộn của Nhược Trúc, Tiêu Tử Y gần như suýt buột miệng hỏi. Đêm qua sau khi nàng và Nam Cung Sanh nói ra công bằng xong, lại để trong lòng nàng thấy rất dễ chịu. Có cảm giác giống như sau cơn mưa trời lại sáng vậy. Điều này làm nàng bất chợt nghĩ đến nếu người với người mà kết giao đơn giản thế thì hay biết mấy.
Tuy hắn cũng từng nói đối với nàng, nhưng mà nàng cũng không bắt hắn giải thích. Hai người đều nói ra, thân phận của hắn cũng bị vạch trần, thân phận nàng thì cũng ám chỉ với hắn rồi, sau này nếu được ở bên nhau thì tốt lắm.
Chỉ là không biết hắn xem quyển hồi ức của Hoàng Hậu Độc Cô có hiểu không nữa, có thể chấp nhận thân phận của nàng hay không nữa.
“Công chúa, có chuyện gì à?” Nhược Trúc phát giác ra Tiêu Tử Y cứ nhìn chằm chằm vào nàng ta mà chẳng nói gì, tò mò hỏi.
“À, không có việc gì” Tiêu Tử Y ngẩn người, vẫn kìm lại không mở miệng hỏi… nói bừa để thay đổi chủ đề. Nàng vẫn không cất nổi lời, tuy chỉ là vấn đề rất đơn giản, nhưng là sự sống còn trong cung, vết xe đổ vẫn còn trước mắt, nàng cũng không thể đơn thuần quá.
“Công chúa, hôm nay tiểu thiếu gia Độc Cô vẫn chưa tới ạ” Nhược Trúc lo lắng bảo, “Hơn nữa, công tử Độc Cô Diệp cũng đã lâu chưa xuất hiện rồi ạ”
Tiêu Tử Y trầm tư hẳn, suy nghĩ một lúc rồi quyết định bảo, “Giúp ta chuẩn bị chút, ta muốn đi nhà Độc Cô một chuyến”
“Muốn đi nhà Độc Cô Phiệt ý ạ? Công chúa, như vậy có được không ạ?’ Nhược Trúc nghe vậy cả kinh hỏi lại.
Tiêu Tử Y để ý thấy Nhược Trúc dùng từ phiệt với nhà Độc Cô, có thể thấy nhà Độc Cô và nhà họ Thẩm không phải cùng một cấp bậc, song điều này thì thế nào nhỉ?
Nàng đứng dậy đi đến ngồi xuống trước gương đồng, cười tự nhiên bảo, “Đúng vậy đó, hôm nay thời tiết rất đẹp, cũng nên đi Độc Cô phiệt hỏi thăm các gia đình chút ha!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT