Có lẽ tâm tình trong đáy mắt Nam Cung Sanh đã truyền đạt hết cho nàng, Tiêu Tử Y thoải mái cười bảo, ‘Cũng vậy thôi, nghi vấn của anh nếu như ta đoán không nhầm, trong mấy tờ giấy này có thể có đáp án đây”

Nam Cung Sanh sững sờ, đó không phải là điều mà hắn mong chờ được biết.

Lời nói của nàng lập lờ nước đôi, hắn cũng không biết nàng nói cái đáp án ấy rốt cục là chỉ cái nào. Là sự cầu mong mà hắn ước ao viết bổ sung vào sao? Hay là thân phận của nàng?

Song điều này thể hiện rõ nàng chịu đem nội dung trong mấy tờ giấy này giải đáp cho hắn sao? Đột nhiên Nam Cung Sanh bỗng thấy nóng ruột, gần như mười năm nghi hoặc trong lòng dường như có thể chạm tay sờ được đến.

Tiêu Tử Y nhìn thoáng qua chữ ghép vần hán ngữ thứ nhất, quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng là hồi ức cuộc đời của Hoàng Hậu Độc cô. Mà suy đoán của nàng cũng hoàn toàn chính xác, Hoàng Hậu Độc Cô đều giống nàng, đều là kẻ xuyên không, hơn nữa đều trùng hợp là linh hồn xuyên không.

“Có tờ giấy trắng nào không? Ta sẽ dạy cho anh loại ký tự này nha” Tiêu Tử Y móc ra mẩu than củi mang theo người, nói thản nhiên. Mặc dù nàng biết nàng có thể trực tiếp đem hồi ức cuộc đời trong quyển sách này cho Nam Cung Sanh xem. Song còn không bằng nàng dạy hắn ghép vần Hán Ngữ lại để cho chính hắn tự xem thì tốt hơn nhiều.

Vượt ra ngoài dự kiến của Tiêu Tử Y, Nam Cung Sanh cũng chẳng có cao hứng nhảy dựng lên để lấy giấy, ngược lại cứ nhìn chằm chằm vào đồ vật trong tay nàng.

Tiêu Tử Y cúi đầu, bỗng ý thức được nàng cầm mẩu than củi trong tay đúng là mẩu mấy ngày trước lén trộm từ chỗ hắn giữ lại.

Nam Cung Sanh cười một tiếng, xem như rất hài lòng khi nàng mang theo bên người.

“Nhìn cái gì vậy? Chỉ là đồ vật ta tiện mang theo thôi mà” Tiêu Tử Y mạnh mồm bảo.

“Đúng đúng, rất tiện quá ha! Công chúa, nàng đi ngủ còn mang theo trên người hay sao?’ Nam Cung Sanh thở phù ra, tâm tình rất tốt đứng lên đi tới tủ sách cầm ra một chồng giấy.

“Chỉ là…quen không bỏ ra thôi mà…” Đến cả Tiêu Tử Y cũng thấy lý do này của mình rất vô lý bỗng tái nhợt yếu ớt, có vậy mà nàng cũng quên sao! Lúc Ban ngày nàng cẩn thận giấu quá kỹ, đến lúc thay áo ngủ cũng chẳng để ý tới nữa.

Nam Cung Sanh đặt giấy trên bàn mỉm cười nhìn nàng.

Tiêu Tử Y cũng không giải thích, tránh khỏi lại tệ thêm. Nàng vùi đầu trên tờ giấy ghi lại những vần ghép, sau đó đơn giản dùng chữ Hán đánh dấu bên trên. “À, những….từ này gọi là vần ghép. Tên cũng như nghĩa, đều cùng đồng âm cả. Cũng chẳng khác quá trình hiện tại bọn trẻ cần hai âm đã tách ra để đánh vần ấy mà”

Nam Cung Sanh vốn là người thông tuệ, hắn vốn đã hoài nghi những ký tự này trực tiếp đại diện là âm độc, cũng không biết cách nào để đi giải cách đọc. Hơn nữa hắn đối với mấy ký tự này rất quen, vì thế khi Tiêu Tử Y đem so sánh với lúc ghi ra ngoài kia, hắn sẽ biết ngay phải làm thế nào rồi.

Tiêu Tử Y viết sự so sánh ở ngoài xong, cầm lấy mấy tờ giấy lên xem trước. Nàng thấy rõ hơn, tuy ghép vần đọc rất bất tiện nhưng chỉ đọc một lượt hết cũng chỉ tốn chưa đến nửa canh giờ, phát hiện ra Nam Cung Sanh cầm lấy tờ thứ nhất cau mày trầm tư.

Đối với hắn mà nói, cần phải có chút thời gian để tiêu hoá, bất kể là ghi thành quyển sách hồi ức này hay thành quyển sách hồi ức kia thì nội dung bên trong không thể tưởng tượng nổi.

Đối với nàng mà nói, quyển sách hồi ức này chẳng qua chỉ là tiểu thuyết xuyên việt mà thôi, viết về Hoàng Hậu Độc Cô xuyên không thế nào, mến Tuỳ Đế ra sao, đã vận dụng những gì mình biết để trợ giúp ông ta lập ra nhà Tuỳ và giữ gìn để không bị chiếm đoạt thế nào.

Tiêu Tử Y đã biết sự thật, thấy rất yên tâm, hoặc là có thể thông qua quyển sách hồi ức này gián tiếp nói cho Nam Cung Sanh biết rõ thân phận của mình, điều này rất khó để mở lời ra sao, nàng đành thở dài một hơi.

“Đã muộn rồi, ta về trước đây’ Tiêu Tử Y hít một hơi sâu, đứng dậy nói. Lúc này, chắc đã là nửa đêm, cũng tại hắn nên mới ngồi ngây ngốc mãi, trời cũng sắp sáng rồi.

Nam Cung Sanh ngẩng đầu lên nhìn nàng, ánh mắt có chút mờ mịt. Rõ ràng nội dung để lại trên giấy đã làm cho hắn không cách nào lý giải nổi.

Tiêu Tử Y cười cười, cũng chẳng trông cậy vào việc hắn có thể tiếp nhận hay không, “Anh xem đi nhé, ta đi nha” Nàng cẩn thận kéo cửa ra, thò đầu qua khe cửa xem có ai không rồi lách người ra.

Mặc dù ban ngày chỗ của Nam Cung Sanh ở điện Vĩnh Thọ khá nhiều người nhưng buổi tối thì lại chẳng có ai, nếu không nàng nhất định sẽ bị người khác phát hiện ra. Ngay lúc Tiêu Tử Y may mắn như thế, bỗng nàng chợt nghe thấy phòng ăn ngay cạnh có tiếng động nhỏ truyền đến, chuyện này làm cho nàng dừng bước ngay lập tức.

Đã trễ vậy rồi còn ai nữa chứ? Hơn nữa không giống cung nữ thái giám tới lấy đồ ăn tối tý nào, bởi vì căn bản là không thắp đèn.

Loại cảm giác này càng giống như có chuột hoặc động vật nhỏ nào đó gây ra.

Chả lẽ là Abe nửa đêm tìm ăn ư? Cũng không đúng à nha, chỗ Diệp Tầm ở có để rất nhiều đồ ăn cho Abe, hơn nữa Abe lại rất nghe lời, thà cứ mỗi ngày canh giữ bên cạnh Diệp Tầm cũng chẳng bao giờ nửa đêm lén vụng trộm chạy đến.

Nếu vậy là ai đây? Rõ ràng ở phòng ăn đã muộn vậy rồi, ở đó đều là thức ăn chuẩn bị từng ngày cho bọn trẻ đó mà!

Chả lẽ là đến hạ độc? Tiêu Tử Y không kìm chế nổi đem chuyện nghĩ đủ thứ, nàng định theo phản xạ gọi Nam Cung Sanh đến xem thế nào, nhưng lý trí lại nói cho nàng biết tốt nhất là không nên đánh rắn động cỏ. Tiêu Tử Y đè nén sự sợ hãi trong lòng lại, chậm rãi nhấc chân quay lại, cố gắng không gây ra tiếng động nào.

Nhưng lúc đó nàng bị người nào đó từ sau lưng đột nhiên bịt miệng lại, nàng chỉ có thể miễn cưỡng phát ra một tiếng, nàng hy vọng cái này cũng đủ để cho Nam Cung Sanh nghe thấy.

“Đừng lên tiếng nào!” Người đó sau lưng sốt ruột hạ giọng thì thào.

Ồ? Cái giọng này …..sao có vẻ quen thế nhỉ?

Lúc này Nam Cung Sanh cũng vừa lúc xông ra khỏi phòng, đợi khi hắn chứng kiến mọi chuyện, Nam Cung Sanh căng mặt nhìn lạnh lùng về phía kẻ đứng đằng sau Tiêu Tử Y bảo, “Buông nàng ra, có biết rõ đây là đâu không?”

Người sau lưng Tiêu Tử Y vượt ngoài sự kiến của hắn thả Tiêu Tử Y ra, rồi ngơ ngác chỉ tay vào Nam Cung Sanh không rõ hỏi thăm, “Anh có phải là….Nam Cung Sanh không? Cũng là vị nam đầu bếp kia sao?”

Nam Cung Sanh ngẩn người, lúc này hắn cũng đã nhìn rõ người này đến tột cùng là ai. Hắn vội vàng nhưng cũng không lo vì đám râu để nguỵ trang rơi trên mặt đất, mà người này hẳn thông qua giọng hắn thì nhận ra hắn ngay,.

Tiêu Tử Y liếc mắt, quay đầu lại nhìn lại cái kẻ xem nửa đêm nửa hôm vào cung Trường Nhạc của nàng ăn trộm hoá ra lại là tiểu thư Hạ Hầu Linh, thật hết chỗ nói rồi.

Chẳng trách có tìm khắp kinh thành cũng không thấy tung tích “Hạ Lăng” đâu, cũng chẳng tìm thấy bóng người Hạ Hầu Linh đâu. Hoá ra nàng ta đều trốn trong nội cung của nàng.

Song Tiêu Tử Y ại nhìn hai người mà thấy ngạc nhiên vô cùng, nhếch miệng lên, trong lòng không rõ có tư vị gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play