Tiêu Tử Y cố bịt tai nén xúc động lại, sùng bái nhìn mấy vị cung nữ đứng bốn phía như tượng trong phòng. Các nàng ấy đúng thật là được huấn luyện nghiêm chỉnh ghê, có thể chịu nổi như vậy.

Nàng quét tầm mắt vào trong phòng, thấy ngọn nguồn giọng chói tai đúng là một bé trai mặc áo màu cam. Cậu ta đang khóc rống lên, có vẻ như không muốn ngừng lại. Còn ngồi ở bên là một ông lão râu tóc trắng xoá có vẻ mặt cứng đơ, nhìn như sắp tức đến bùng nổ rồi, mặt đỏ phừng phừng, lại chẳng có cách nào ngăn được thằng bé đang khóc đến đau thấu tâm gan trước mặt kia.

Tiêu Tử Y mắt thấy ông lão này rất khó chịu vội đi nhanh tới ôm lấy cậu nhóc vào lòng an ủi. Lại gần xem thì thấy thằng bé mới khoảng chưa đầy ba tuổi, có vẻ cao hơn hai chị em nhà họ Tô một chút, nhưng còn thấp hơn Tiêu TRạm. Khuôn mặt trắng nõn đáng yêu đầy nước mắt nước mũi, thoạt trông giống như là bị ấm ức vậy, được nước mắt rửa qua mở to đôi mắt chớp chớp nhìn Tiêu Tử Y chằm chằm, hai tay nhỏ bé cứ ôm chặt lấy nàng chỉ sợ nàng buông mình ra.

“Aizz! Thằng cháu đã làm công chúa thêm phiền nữa rồi” Lão tướng quân Hạ Hầu tức giận mãi không xả được, ra sức cầm lấy chén trà uống một ngụm cạn.

“Trẻ con đột nhiên đến một nơi xa lạ dĩ nhiên là thấy bất an rồi ạ, không sao đâu” Tiêu Tử Y ngồi xuống cúi đầu nhìn cậu bé đã ngừng giọng não nuột như ma gào, chỉ còn thân thể nhỏ bé vẫn nức nở, bộ dạng đáng thương đến nỗi nàng chịu không nổi mở miệng nói chuyện vì bé. Lão tướng quân Hạ Hầu cầm bình trà rót một chén đổ vào bụng rồi sắc mặt mới trở lại bình thường, giận dữ bảo, “Công chúa chê cười rồi, trong nhà nuông chiều một bảo bối cháu như vậy, cũng tại vợ ta từ lúc Linh Nhi trốn đi mới cầu xin bồ tát được đứa nhỏ. Ngày thường cha mẹ đều yêu thương chẳng dám đánh mắng gì, lão phu tự dưng mới dạy dỗ có hai câu thôi mà đã vậy rồi. Aizzz, thật là chẳng có tiền đồ gì ha!”

Toát mồ hôi, hoá ra là con một ha. À, cũng không phải là con một, đứa bé này là đệ đệ duy nhất của Hạ Hầu Linh, dựa theo cái thuyết cổ đại trọng nam khinh nữ thì được coi là con một rồi.

“Được gọi là Hạ HẦu Phụng Chương sao? Tên hay lắm” Tiêu Tử Y vỗ vỗ Hạ Hầu Phụng Chương không khóc nữa, định thả bé xuống, bỗng chốc hai tay nhỏ của cậu bé cứ túm chặt lấy quần áo nàng không thả ra, rất có tư thế lại sắp vỡ đê lần nữa. Hù, làm Tiêu Tử Y đành phải vội vàng bỏ mất ý nghĩ trong đầu đi, thành thật ôm bé vào lòng. Nếu mà gần gũi đến mợ như âm thanh của cá heo ấy à, thì chắc màng tai của nàng chịu hết nổi mất thôi

“Hừ! Tên hay lắm sao? Tên hay lắm nó cũng chẳng xứng dùng! Đây thật mất mặt quá, rất muốn vứt nó ra ngoài để tự sinh tự diệt còn tốt hơn!” Lão tướng quân Hạ Hầu phẩy tay thở phì phì nói, trông rất phô trương. Có trời biết được là ông ta có ném bảo bối thật của mình không nữa, nếu vậy kẻ nhảy dựng lên đầu tiên nhất định là ông ta mất.

Mắt Tiêu Tử Y coi thường Hạ Hầu Phụng Chương, thấy cậu nghe xong những lời này thì không phản ứng gì, rõ ràng là như nghe được rất nhiều lần rồi, đã sớm chết lặng. Tiêu Tử Y lấy khăn tay ra chấm nước mắt trên mặt cho tiểu Phụng Chương, hài lòng nhìn khuôn mặt cực kỳ đáng yêu trắng nõn rất phù hợp quan điểm thẩm mỹ của nàng. Chỉ là có đôi mắt và chiếc mũi đều đỏ hồng thôi, song càng nhìn lại càng đáng yêu quá đi, Nàng ngẩng đầu lên cười hỏi, “Lão tướng quân Hạ HẦu à, không biết hôm nay ngài tới cung Trường Nhạc là có chuyện gì vậy hả?”

Lão tướng quân Hạ Hầu thở dài một tiếng, bùi ngùi bảo, “Còn không phải là đứa con trai khác của lão phu hay sao, à không là con gái”

Tiêu Tử Y thầm nghĩ quả đúng thế, áy náy bảo, “Mấy hôm trước tổ chức yến hội cho tiểu thư Hạ Hầu cũng chưa hết lòng, thật ngại quá”

Lão tướng quân Hạ Hầu khoát tay chặn lại, cười khổ nói, “Là lão phu phải xin lỗi mới đúng, vì thế hôm nay cố ý tới đây gặp mặt nói một câu xin lỗi”

:”Điều này thật không dám nhận. Lão tướng quân ngài đừng để ý” Tiêu Tử Y bế Hạ HẦu Phụng Chương có chút mỏi, đổi tay tiếp tục ôm bé. “Kỳ thật lão tướng quân phải thấy tự hào chứ ạ, Hạ HẦu tiểu thư là một người xuất sắc như vầy” Nữ giả nam trang không dựa vào danh tiếng trong gia đình mà tự mình nổi tiếng như vậy, thật sự là người rất phi thường. Chỉ là Tiêu Tử Y không dám nhiều lời, nàng vẫn không quên trong phòng nàng còn có hai bạn học nữ lắm chuyện nữa.

Lão tướng quân Hạ Hầu nghe vậy thì lập tức vểnh râu trừng mắt, cả giận bảo, “Một cô gái thì nên ở nhà lập gia đình giúp chồng dạy con mới đúng chứ! Người nói xem bọn ta đã như vậy rồi còn ai dám lấy nàng nữa chứ?” Lão tướng quân phát uy quả nhiên không giống bình thường, so sánh với công lực của Sư Tử hống gần như làm cho toàn bộ chén trà trên bàn rung cả lên.

Tiêu Tử Y bất đắc dĩ nhắm mắt lại, phát hiện ra Hạ HẦu Phụng Chương to giọng cũng không phải là vô cớ, là di truyền nha! Đáng thương thay cho nàng, vừa mới đỡ ốm chút lại phải ứng phó với động tĩnh lớn vậy, đầu đau sắp chết luôn. Tiêu Tử Y đợi lão tướng quân hết giận sau đó mới miễn cưỡng bảo, “Lão tướng quân có thể nói chuyện với tiểu thư Hạ HẦu một chút, ta tin nàng ấy cũng không phải là không rõ nỗi khổ tâm của các người. Nhưng mà có lẽ nàng còn có nỗi khổ trong lòng chăng?”

“Nói chuyện hả? VẬy cũng cần lão phu phải tìm được bóng nàng thì mới được!” Lão tướng quân Hạ HẦu đập bàn một cái, chén trà nhảy lên, kèm theo một tiếng vang lanh canh rồi mới yên tĩnh trở lại.

”Hả?” Tiêu Tử Y không nói gì, nàng nghĩ đến “Hạ Lăng” mất tích là do vị nhà Hạ Hầu tóm về, ai ngờ nàng ấy vẫn còn chưa về nhà nữa. Vậy Hạ Hầu Linh đã đi đâu vậy kìa? Tiêu Tử Y nhớ tới trên yến hội nàng ta lấy phương thuốc cung đình kia, cảm thấy bất an. Song căn bản không thể nói thật với vị lão tướng quân Hạ Hầu đang tức giận này được. Chả lẽ nàng phải nói với ông ta rằng con gái bảo bối của ông đã mang theo xuân dược trốn đi cùng một người đàn ông rồi, có ý đồ định đẩy ngã đối phương, kết quả giờ vẫn còn chưa có tin tức gì cả không phải sao?

Im lặng, nàng thật sự chẳng có cách nào nói ra nổi. Nàng sợ đỉnh điện đến lúc đó sẽ bị lão tướng quân Hạ Hầu làm bật lên, sợ ông ấy chịu không nổi kích thích mà té xỉu ở chỗ này của nàng.

Vì thế, nàng đành cười trừ bảo, “Tử Y thật sự sau yến hội cũng không có nhìn thấy qua tiểu thư Hạ HẦu ạ”

Lão tướng quân Hạ Hầu thất vọng ồ một tiếng, trầm mặc hẳn,

Lúc này Hạ Hầu Phụng Chương trong lòng Tiêu Tử Y ngọ ngoạy kêu lên, “Ông ơi, ông ơi, chúng ta chạy nhanh về nhà đi! Con còn muốn đi Thiên Kiều mua đồ chơi làm bằng đường đó! Nhanh lên chút đi mà!”

Lão tướng quân Hạ HẦu nổi giận trong lòng, nghe thế như được pháo châm ngòi, phẩy tay một cái nói, “Công chúa à, nơi này của người không phải là nhà trẻ gì đó sao? Lo phu nghe nói không phải là chuyên quản lý trẻ con đó sao? Tên nhóc này cứ vậy để ở chỗ người đi nhé! Dù sao thì đông lạnh không đến mà có đói chết cũng không có sói tha đâu! Cáo từ!” Nói xong thì đến cả đầu cũng không quay lại cứ thế sải bước lớn ra ngoài điện.

Tiêu Tử Y đứng sững sờ, không biết là nên đuổi theo hay là buông tiểu Phụng Chương trong lòng ra, nhưng khi cúi đầu thì thấy cái miệng nhỏ của tiểu Phục Chương đã méo lại, hít hít mũi, chuẩn bị tư thế sắp khóc rồi.

“Oa oa!”

Tiêu Tử Y bất đắc dĩ trợn ngược mắt lên, thật muốn ngất để quên đi mất thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play