“Hôm nay …..b Tiểu Huyền không đến sao?” Tiêu Tử Y sầu lo nói. Hôm nay là ngày học đầu tiên sau yến hội, sự lo lắng của nàng cuối cùng đã thành sự thật. Độc Cô Huyền cũng không thấy xuất hiện.

Bởi Tiêu Tử Y bị ốm nên thay nàng dạy là Nam Cung Tranh bĩu môi, gật gật đầu bất mãn nói, “Hơn nữa chẳng có một người nhà họ Độc Cô đến giải thích câu nào cả, đến cả ta đi hỏi cái vị Độc Cô Diệp kia, hắn còn nói một câu không biết với ta nữa chứ!”

“Quan hệ giữa cô và Độc Cô Diệp vẫn kém vậy sao?” Tiêu Tử Y nghe xong thì thấy khó nghĩ, đây chẳng phải là oan gia hay là nước lửa không hoà lẫn nhau hay sao?

“Hừ! Chẳng dừng được mà còn kém thêm ha! Thôi quên đi, đừng có nói chuyện của ta và hắn nữa. Công chúa à, tiểu Huyền có phải hôm nay lại dậy muộn không, vì thế mới không ra ngoài? Trước đây cũng không phải là chưa từng có chuyện như thế mà” Nam Cung Tranh giang tay ra bảo.

Tiêu Tử Y nhớ tới ánh mắt lãnh đạm của đại tướng quân Độc Cô trên yến hội kia, thở dài bảo, “Chỉ e là chuyện không đơn giản vậy đâu”

“Mai đi xem xem thế nào đi” Nam Cung Tranh cũng không bi quan giống Tiêu Tử Y, nàng thật ra còn có một chuyện cực kỳ tò mò muốn hỏi thăm, “Công chúa à, người và nhị ca ta cãi nhau à?”

Tiêu Tử Y thản nhiên lắc đầu nói, “Không có mà, đang tốt đẹp thì làm sao mà cãi nhau chứ?” Nàng nghĩ một tối thì đã thông suốt rồi, Nam Cung Sanh từ đầu đến cuối cũng không nói là thích nàng hoặc có cảm tình tốt với nàng, tất cả đều là do nàng tự mình đa tình, nàng bị người ta đùa giỡn như vậy thì đành tự làm tự chịu, còn có gì đâu.

“Không cãi nhau ư? Vậy vừa rồi huynh ấy mang bát canh gừng lại đây, không khí có vẻ khác lắm!” Mặc dù Nam Cung Tranh biết có đôi khi mình có thể ngốc nghếch chút, nhưng vừa rồi bọn họ hai người biểu hiện rất rõ mà, nàng nhìn không biết thì mới lạ đó! Nhất là nhị ca nàng không hiểu sao có vẻ biểu hiện mờ mịt, cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy.

Đúng lúc Tiêu Tử Y thả chiếc bát xuống, vốn bát canh gừng mật đường uống không đắ lắm, bỗng chốc thấy khó có thể nuốt nổi.

Nam Cung Tranh xem trong mắt định nói bóng nói gió giúp nhị ca một trận, chợt nghe thấy một giọng nữ uyển chuyển mềm mại thanh thanh truyền tới cười nói, “Đừng sợ, Tử Y muội muội à, một cô gái mà thất bại thảm hại ở một người đàn ông nào đó thì lại có thể bách chiến bách thắng ở người đàn ông khác thôi”

Tiêu Tử Y dở khóc dở cười nhìn Phong Uyển Tình vẫn có nét mặt tươi cười sáng loá xinh đẹp quyến rũ bước thẳng tới, cười bất đắc dĩ bảo, “Uyển Tình tỷ hôm nay thật hăng hái quá ha, sao lại đến chỗ của muội vậy ta?”

Phong Uyển Tình chân thành ngồi trước bàn, đôi mắt đẹp lóng lánh cười nói, “Không phải là nghe được Tử Y muội muội bị bệnh đó sao? Đương nhiên là muốn đến thăm không phải sao!”

Tiêu Tử Y nghĩ mình đã đỡ nhiều rồi, nàng ta mới đến nói những lời cũng thật đàng hoàng ghê. Tiêu Tử Y cũng đơn giản giả ngu cùng nàng ta, cười hì hì nhìn trái phải nàng ta bảo, “Uyển Tình tỷ đúng là quan tâm tới muội quá đi, chỉ là chút bệnh cảm lạnh thôi, Tử Y đã đỡ hơn nhiều rồi. Thực ra thì hôm nay có thể ra khỏi phòng được rồi. Đều do Nhược Trúc các nàng ấy lo lắng quá, cứ để cho muội nghỉ ngơi hẳn một ngày ấy chứ”

Phong Uyển Tình biết chuyện nàng đang nói kháy mình, nhưng mà nàng ta là ai chứ, sao có thể kém cạnh được? Phong Uyển Tình cười thản nhiên nói thẳng, “Chẳng dám dối Tử Y muội muội nữa, kỳ thật hôm nay Phong Uyển Tình tới đây là muốn hỏi thăm tin một người, là vị Hạ lăng đó mà”

Nam Cung Tranh vẫn còn đang nghiên cứu câu nói kinh điển kia của Phong Uyển Tình, nghe vậy thì lập tức tò mò ngẩng đầu lên, vươn người ra đằng trước hiếu kỳ hỏi, “Hạ Lăng ư? Có phải là cái vị cùng tướng quân Lãnh Thu Ngô được xưng là vách tường đồng của quân Tây Thu tên Hạ Lăng hay không? Oa! Ánh mắt Phong tỷ tỷ thật tuyệt quá đi! Lần trước Hạ Lặng lộ mặt ở yến hội một lát xong thì đã trở thành người đàn ông độc thân giàu có nối tiếng đứng thứ 15 trong top kinh thành rồi đó!”

Tiêu Tử Y chịu không nổi liếc mắt, nếu hai vị này mà biết rõ bộ mặt thật của Hạ Lăng là ai thì không biết còn có biểu hiện thế nào nãư đây. Hơn thế, Cái vị đàn ông độc thân được xếp hạng kia căn bản là một vị tiểu thư con nhà quan háo sắc đến mức nào! Mấy hôm trước khian yến hội mùa hè được tổ chức còn tổ chức thành đoàn đến khảo sát, nàng liếc mắt một cái là có thể nhìn ra là người nào rồi….

Phong Uyển Tình liếc mắt một cái nhìn Nam Cung Tranh, cười yếu ớt hỏi, “Vị này là nhị tiểu thư Nam Cung phải không ạ? Thường nghe tỷ tỷ của cô khen cô xinh đẹp biết bao,. Hôm nay vừa thấy quả nhiên chẳng thua gì Cầm tỷ của cô, thêm vài năm nữa chắc cũng sẽ là một mỹ nhân quyến rũ kinh khủng mà coi”

Phong Uyển Tình nắm tay nàng ta thân thiết, hỏi hiền lành, “Tranh muội muội à, không biết muội có nắm được tin tức vị Hạ Lăng kia không hả? Ta tìm huynh ấy mấy ngày mà không thấy, thật là tức điên người lên được mà” Nàng ta tận dụng thật nhiều người để nắm nhưng đến cả Hạ Lăng nghỉ chỗ nào cũng không biết rõ nữa, lại càng không tóm được đến góc áo của người đò, nàng ta lại không cam lòng không từ một thủ đoạn nào cả.

Nam Cung Tranh xin lỗi lắc đầu, nói tiếc nuối, “Điều này muội cũng không biết rồi, nhưng quả thật có nghe người ta nói Hạ Lăng từ sau khi từ yến hội quay về kinh thành thì đã biến mất tăm tích không thấy rồi”

Tiêu Tử Y nghe vậy thì thấy lòng bồn chồn, Hạ Lăng người này biến mất, vậy chẳng lẽ nói Hạ Hầu Linh đã bị tóm trở về rồi sao?

Không đúng, nàng vẫn còn phiền não chuyện này làm gì nhỉ? Chẳng phải là đã quyết tâm không nghĩ thêm chuyện liên quan đến Nam Cung Sanh nữa đó sao? Tiêu Tử Y nhắm hai mắt lại tự cảnh cáo bản thân mình.

“Công chúa, lão tướng quân Hạ Hầu ở bên ngoài xin được gặp ạ” Thật là nghĩ đến cái gì thì cái đó đến. Giọng Nhược Trúc bên ngoài cất lên thánh thót nói.

Phong Uyển Tình cũng không quan tâm Nam Cung Tranh, hai người họ tiếp tục trao đổi tin tức đôi bên, nhưng thật ra càng nói lại càng tò mò hơn.

Tiêu Tử Y đành chịu, không thể khiến cho người già cao tuổi phải đợi lâu ha, đành để hai cô gái tán chuyện trong phòng nàng, còn mình thì để cho Nhược Trúc rửa mặt chải đầu gọn gàng chút rồi đi ra ngoài. Lúc vừa ra đến sảnh, Tiêu Tử Y chợt nghe tiếng khóc rống của một đứa bé, cái giọng động trời hãi đất làm quỷ thần khiếp sợ này thật sự đã làm cho nàng chùn bước, Tiêu Tử Y nghe cũng hiểu rốt cục là người nào.

“Là ai vậy hả?” Tên nhóc đang khóc náo loạn kia căn bản là giống như hai người đang nói chuyện vậy. Nhưng lúc này bọn trẻ phải đang ngủ trưa mới đúng chứ, cuối cùng là có chuyện gì xảy ra vậy nè? Nàng bỗng chốc bước nhanh hơn.

“Ôi, là lão tướng quân dẫn trẻ con đến sao, chắc là cháu nội của ông ấy rồi” Nhược Trúc nói có chút phóng đại lên.

Tiêu Tử Y nghe vậy thì lập tức bước chậm lại, cảm thấy do bị cảm chút mà đầu càng đau hơn, không phải là đến báo danh với nhà trẻ sao?

Rớt nước mắt mất thôi, nàng ghét nhất là loại trẻ con vừa khóc vừa nháo, xem xem bọn trẻ con trong nhà trẻ của nàng đứa nào cũng rất ngoan nha! Tuy cũng có chút bướng nhưng từ đầu tới giờ có đứa nào khóc náo loạn quá thế đâu! Lần này sao hoàng huynh còn chưa ngăn lại cho nàng chứ?

Tiêu Tử Y theo thói quen thầm oán Tiêu Cảnh Dương trong lòng, sau đó bi ai phát hiện ra nàng quả thật là ỷ lại hắn quá thể. Nàng hẳn là nên tự mình học cách đối mặt với mọi chuyện chứ. Nghĩ thông suốt rồi, Tiêu Tử Y lại càng bước nhanh hơn vào trong phòng khách.

Tiến vào trong phòng, tiếng khóc đinh tai nhức óc nện thẳng tới, làm cho nàng thấy run rẩy mãi không thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play