Tiêu Tử Y vừa đi vào điện chính, phản xạ đầu tiên là đưa mắt đi tìm bóng Tiêu Cảnh Dương, lúc không thấy hắn thì mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó nàng nhìn thấy bên phải có một đám đông đang túm tụm. Còn chưa tới gần nàng đã nghe thấy tiếng hai nhóc Độc Cô Huyền và Nam Cung Tiêu đang nói.

“Cái chén sao lại toác ra vậy ha?” Đầu tiên là Độc Cô Huyền nói.

“Ngu ngốc! Là được làm bằng ngọc, dĩ nhiên là toác ra rồi còn gì!” Giọng Nam Cung Tiêu nghe qua có chút bất đắc dĩ.

“Ôi ôi đúng là gạt người! Rõ ràng không phải làm bằng gỗ hay sao? Làm bằng gỗ thì sao rơi trên mặt đất lại vỡ ra được chứ?”

“Ai bảo cho ngươi chén này làm bằng gỗ chứ?”

“Cái chén này không phải có một chữ gỗ đó sao? Thái phu tử đã từng dạy, có nói nhiều đến chẳng phải là chữ tượng hình đó sao”

“Ngất mất! Rõ là ngốc còn không biết chữ tượng hình là gì! Bên cạnh chữ mộc trong chén còn không phải còn một chữ nữa sao? Nói cách khác cái chén này không phải được làm bằng gỗ mà!”

Mọi người chung quanh cười ầm lên, cũng chẳng còn cách nào với hai đứa trẻ này nữa.

Tiêu Tử Y chịu không nổi cười cười, vừa lúc thấy Độc Cô Huyền còn muốn ngồi xổm nghiên cứu trên mặt đất, vội chạy nhanh tới bảo cung nữ đến dọn dẹp các mảnh vỡ nhỏ, đỡ bị cắt tay bọn trẻ.

Độc Cô Huyền vừa thấy Tiêu Tử Y, chẳng cảm thấy chút áy náy gì khi đánh vỡ cái chén, giơ một ngón tay lên trên đình viện thờ phì phì bảo, “Công chúa, công chúa à, là do Abe làm vỡ đó, không phải do con đâu!”

Nam Cung Tiêu đều lười nói lại với cậu, cứ trực tiếp đi tìm Diệp Tầm và Abe chơi. Nhìn Độc Cô Huyền có thái độ hợp lý hợp tình, Tiêu Tử Y định lên tiếng hỏi xem rốt cục sao lại thế, chợt nghe một giọng trầm hùng hậu cất lên bên cạnh: “Là thần hết cách quản giáo, xin công chúa trách phạt”

Tiêu Tử Y theo tiếng nhìn sang, chỉ thấy một người mặc dù là mặc thường phục nhưng có vẻ cao lớn uy mãnh khác người. Đường nét hơi giống Độc Cô Diệp, nhưng tuổi thì rõ ràng là lớn hơn cậu rất nhiều, da ngăm đen lại làm cho ông ta trông rất có kinh nghiệm lịch duyệt. Không cần nghĩ chắc chắn người này chính là phụ thân của Độc Cô Huyền tên là Độc Cô Rực rồi.

“Tướng quân Độc Cô, trách phạt không cần tính, Chỉ là một chiếc chén thôi mà” Lần đầu tiên Tiêu Tử Y nhìn thấy tộc trưởng của Độc Cô Huyền, có chút khẩn trương. À, Độc Cô Diệp chưa tính là tộc trưởng Độc Cô Huyền, ít nhất nàng không có cảm giác Độc Cô Diệp quan tâm thưc sự đến đứa bé nhà hắn.

Đôi mắt hổ phách của Độc Cô Rực lạnh lùng nhìn Tiêu Tử Y nhưng không nói gì.

Tiêu Tử Y tiếp xúc đến ánh mắt của hắn, đột nhiên cảm thấy không rét mà run. Hoá ra Hạ Hầu Linh ở mỗi khu vực khác nhau mà cùng so sánh với vị tướng quân Độc Cô này thì cơ bản như gặp chính sư phụ vậy. Song nàng thật không biết lời vừa rồi có gì sai, chẳng qua chỉ là cái chén thôi không phải sao? Chén ngọc trong cung cũng không phải là vật quý gì mà!

Độc Cô Huyền khác hẳn ngày thường không nhảy dựng lên cãi lại mà cúi đầu nhìn mũi chân mình chằm chằm.

“Nói đi, vừa rồi con đã làm gì sai?” Ánh mắt Độc Cô Rực nhìn Tiêu Tử Y nhưng lại nói chuyện với Độc Cô Huyền, trong giọng nói càng thêm lạnh lẽo. Người vây quanh xem phát hiện ra chỗ không thích hợp, tìm đủ mọi lý do để tránh bão lớn, nhưng khi tìm được rồi vẫn để ý sự an toàn của nơi này.

Độc Cô Huyền chuyển trọng tâm sang chân khác, cứ vậy bất an lắc lư, đồng thời hạ giọng nói, “Thứ nhất, con không nên ham chơi làm vỡ chén. Thứ hai, con không nên lừa dối người khác. Huyền nhi biết sai rồi, xin phụ thân cứ trách phạt ạ”

Cho tới giờ Tiêu Tử Y chưa thấy qua con cừu ngoan nào như Độc Cô Huyền, kinh ngạc há hốc mồm mãi.

“Còn có thứ ba nữa là, đến cả lời cũng không ngửi được, còn mặt mũi nói mình là người nhà họ Độc Cô sao?” Độc Cô Rực nhìn Độc Cô Huyền cúi đầu, sau đó tung ra từ miệng những lời nói nghiêm khắc.

“Huyền Nhi ngu ngốc” Độc Cô Huyền này nói thêm. Hôm nay cậu có chút vênh váo đắc ý rồi, quên tiệt cha mình cũng tham dự yến hội. Cái này thì chết chắc rồi.

Tiêu Tử Y định nói gì đó thì Độc Cô Rực như cảm ứng được, ngẩng đầu quét nhẹ nhìn Tiêu Tử Y một cái.

Chỉ có liếc mắt một cái thôi mà làm Tiêu Tử Y định xen vào nói đỡ cũng quên tiệt. Bởi nàng phát hiện ra trong cái nhìn này bao hàm trách cứ và khinh thị. Không phải là với Độc Cô Huyền mà ông ta tỏ vẻ không chịu nổi cách giáo dục như thế của nàng.

Dựa…dựa vào cái gì cơ chứ? Độc Cô Huyền chẳng qua chỉ là một đứa bé 5 tuổi thôi mà, có cần yêu cầu cao thế với cậu không chứ? Tiêu Tử Y vừa hồi phục tinh thần đã trợn mắt há mồm nhìn Độc Cô Rực hành lễ rất gọn với nàng, rồi xách cổ Độc Cô Huyền như xách bao tải cáo từ. Vị đại tướng quân Độc Cô này còn chẳng để nàng kịp phản ứng đã vội nhanh chóng biến mất trước tầm mắt của nàng, thật không biết là nên làm gì nữa.

“Đừng để ý, lần trước ta cũng không phải đã nói rồi còn gì? So với Thẩm gia bề ngoài thì rời rạc nhưng lại là gia tộc cạnh tranh khốc liệt, Độc Cô Phiệt chính là cái nôi đào tạo ra những tinh anh con trưởng thừa kế gia tộc đó. Nói thật nhé, Độc Cô Rực có thể để con trai mình ở trong nhà trẻ của Tử Y muội lâu như vậy cũng đúng là làm người ngoài không lường nổi rồi” Phong Uyển Tình đi một vòng mà chẳng tìm được vị soái ca trong lòng nàng ta, đành hậm hực vòng lại Tiêu Tử Y nơi này.

Tiêu Tử Y cười khổ. Lúc trước Độc Cô Rực không có biểu hiện gì chỉ e là do công sức lớn của Tiêu Cảnh Dương mà thôi.

“Bác nhỏ à, Độc Cô về có bị đánh không hả?” Tiêu Trạm đúng lúc vừa đến chỗ này kịp nhìn thấy Độc Cô Huyền bị xách cổ tóm đi, vội vã kéo cổ tay áo Tiêu Tử Y sợ hãi hỏi.

Tiêu Tử Y thấy hồi hộp, căn cứ theo lối giáo dục truyền thống mà nàng biết, Độc Cô Huyền trở về e là không thể không chịu khổ chút rồi, nhưng nàng cũng thật chẳng có tư cách gì để đi quản chuyện đó. Nàng chỉ đành ngồi xuống, xoa xoa đầu Tiêu Trạm , nhẹ nhàng an ủi bé. Thật là mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, nàng chỉ có thể làm được chút vậy.

Nàng chỉ có thể đem chút niềm vui đến cho những đứa trẻ này, ngoài điều đó ra thì nàng thấy chưa làm được gì cả.

“Vậy Độc Cô Huyền có về nữa không?” Giọng Tiêu Trạm nho nhỏ, mẫn cảm có chút gì là lạ.

“Hẳn thế rồi….” Tiêu Tử Y chợt nhớ đến lần đầu nàng nhìn thấy bóng dáng vị đạo sĩ kia, cảm thấy có chút không yên tâm. Nàng nhìn lướt qua điện chính, phát hiện ra hai chị em song sinh nhà họ Tô đang bị một đám bà lớn vây quanh, Nam Cung Tiêu và Diệp Tầm đang chơi đùa cùng Abe ngoài đình viện, còn không thấy bóng Đàm Tinh Duyệt đâu, chắc lại đang chơi cờ nhảy ở bên sảnh. Vẫn không nhìn thấy bóng Lí Vân Tuyển đâu cả. “Trạm Nhi, bé Vân Tuyển đâu rồi?”

Tiêu Trạm Nghiêng đầu nghĩ ngợi, “Tiểu Vân Tuyển thật ra đang tán gẫu với một lão gia gia rất vui, con nghe thấy chẳng thú vị gì nên đi ra”

“Một lão gia gia ư? Trông thế nào?” Tiêu Tử Y vội vàng hỏi tiếp.

“Một người có bộ râu rất là dài, mặc quần áo hình như là người ở miếu Đông Nhạc đó” Tiêu TRạm chu miệng nói buồn bực, “Nói gì thì nói con cũng chẳng thích đâu, nên đi mất rồi”

Có phải là vị Huyền Tung đạo trưởng kia hay không đây?

Tiêu Tử Y theo hướng Tiêu TRạm chỉ chạy đến bên cạnh đại điện sát bên điện Vĩnh Xương, càng chạy lại càng thấy khách khứa ít dần. Mãi cho tới khi đến một vườn hoa

yên tĩnh tận cuối, mới thấy một bóng người cao ngất đang đứng dưới tàng cây làm Tiêu Tử Y thấy hối hận, sao nàng lại dễ bị một đứa bé bốn tuổi lừa chứ…

Bên đó, tiếng người ồn ào trong điện chính, Tiêu Trạm đang đắc ý ăn cánh gà nướng thơm ngon.

Ha ha, phụ vương à, Trạm Nhi thông minh quá đi, tạo cơ hội cho người đó nha! Nhớ nắm chắc đó!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play