Tiêu Tử Y thật sự không biết phải giải thích sự hiểu lầm này với Phong Uyển Tình như thế nào nữa. Thực tế thì cũng không thể giải thích được. Vì thế nàng đành phải dùng bộ mặt đen sì nhìn Phong Uyển Tình chìm đắm vào sự hiểu lầm.

“Tử Y muội muội à, muội nói thử xem Hạ Lăng là người thế nào? Ba năm tòng quân chẳng dựa vào quan hệ gì mã đã ngồi lên chức ngũ phẩm Long Thần Vệ tứ Chỉ huy sứ rồi, nhất định là một nhân tài. Có dũng có mạo, cách nói năng lại khôi hài hơn người, quả nhiên là người hiếm trong kinh thành” Trong mắt Phong Uyển Tình loé lên tia mộng ảo, nhìn thấy Tiêu Tử Y im lặng không nói gì cả.

“Vậy sao?’ Giọng Tiêu Tử Y hoài nghi. Trong mắt nàng, vị Hạ Hầu Linh này thật ra nhuốm vẻ phong tình, đều bị ba năm tòng quân này phá hỏng hết. Người sống an nhàn sung sướng như Phong Uyển Tình này dĩ nhiên là ít tiếp xúc với kiểu loại người đa tình thế này. Hỏng thật rồi, cứ theo cách nói chuyện này của Phong Uyển Tình thì vị Hạ Lăng này thật sự rất nguy hiểm.

“Tử Y muội muội à, chắc muội sẽ chê cười ta rồi. Nhưng cười thì cứ cười đi, dù gì ta cũng không sợ muội cười đâu” Phong Uyển Tình phát ra tiếng cười như chuông bạc, ánh mắt nhìn thẳng vào nơi Hạ Hầu Linh biến mấtmong mỏi một giây sau người đó lại xuất hiện trước mặt.

Tiêu Tử Y thật không biết nói gì nữa, xét thấy vừa rồi nàng giúp Hạ Hầu Linh một đoạn thậm chí còn muốn đi tìm bí thuốc cung đình giúp nàng ấy, nàng quyết định sẽ không bao giờ nói ra một câu thừa nữa.

“Đúng rồi, suýt nữa thì đã quên cả việc chính” Phong Uyển Tình đột nhiên sau khi định từ biệt thì lại nhoẻn cười loé ra hàm răng trắng, nụ cười nhợt nhạt bảo.

“Việc chính à?” Đột nhiên Tiêu Tử Y cảm thấy bụng có chút đói, đi thẳng tới chiếc bàn dài có đặt điểm tâm.

Bàn dài này rất ít người, thời gian mở yến hội lại là buổi chiều, nên cũng không có nhiều người cần ăn mấy, vì thế thức ăn ở đây hầu như chưa có ai động tới. Phong Uyển Tình thầm nghĩ ở đây không có người là cơ hội tốt nhất, nhưng vẫn rất cẩn thận hạ thấp giọng xuống bảo, “Hôm nay lúc ta đi sớm có gặp Hoàng Hậu nương nương bà ấy có chuyện rất lo lắng, nhưng mà ta cũng chẳng có cách nào đỡ cho bà nỗi lo ấy”

Tiêu Tử Y thò tay đến chỗ bánh mật bỗng dừng lại, nghe vậy không hiểu hỏi lại, “Hoàng Hậu nương nương có chuyện gì phiền não chứ?” Nói thực tuy nàng vẫn hoài nghi chuyện Hoàng Hậu nương nương cho người ám sát nàng, nhưng sau nói chuyện với Nam Cung Sanh có nhắc đến, hắn nói cũng có thể không phải là Hoàng hậu. Bởi vì lúc Hoàng Hậu ngồi trên cái vị trí đó, thật có rất nhiều người muốn vu oan giá hoạ gây bất lợi cho bà. Vì thế lần này nàng mới tiếp nhận cung nữ do Hoàng Hậu phái tới hỗ trợ.

“Còn có thể có gì chứ? Dĩ nhiên là hôn phối của Thái tử điện hạ chúng ta rồi đó!” Phong Uyển Tình hừ khẽ một tiếng, tiện tay gắp một miếng thịt viên bỏ vào miệng.

Tiêu Tử Y ngẩn người, suýt nữa thì làm rớt chiếc đĩa trên tay xuống đất. “Đã…đã quyết định chọn ai chưa vậy?” Nàng phản ứng lớn vậy, chỉ vì sợ Tiêu Trạm có mẫu hậu mà rời xa nàng. Đúng, nhất định là vậy.

Phong Uyển Tình lắc lắc đầu bảo, “Vẫn chưa, vì thế Hoàng Hậu để cho ta lần này giới thiệu vài cô gái tốt cho Thái Tử. Vì Hoàng Hậu vốn là dì ta mà! Có việcݠđịnh nhờ ta thì ta chắc chắn không cự tuyệt rồi. Nhưng muội cũng biết đấy, có một số cô gái tốt ở chung cùng ta, cũng có thể tính muội là một người đi vậy. Bảo ta đi đâu mà giới thiệu cho Hoàng thái tử tôn quý của chúng ta chứ? Muội dĩ nhiên là không thể cùng với huynh ấy được mà”

Đúng vậy ha. Nàng và hắn dĩ nhiên là không được rồi. Bất kể có phải là huynh muội chân chính đi chăng nữa. Tiêu Tử Y hít sâu một hơi, miễn cưỡng cười bảo, “Chuyện này phải làm sao đây? Mẫu hậu cũng không có nói trực tiếp với hoàng huynh sao?”

“Cũng có nói qua cho huynh ấy nghe rồi. Nói thực nhá, quả thật Thái tử điện hạ không có hôn phối là một vấn đề nghiêm trọng đó. Nhưng cũng may Thái tử đã có người thừa kế, vì vậy về mặt này mọi người có nói gì cũng phải chịu thôi” Phong Uyển Tình dùng tay áo che miệng ngáp vặt một cái, nói uể oải.

Tiêu Tử Y nhìn Phong Uyển Tình trông kiều mỵ phong tình mà bất giác ngẩn ngơ. Rồi sau đó lại phát hiện ra có hơn một nửa đàn ông trong phòng này đều hướng về bên này nhìn hoặc đôi lúc thì liếc mắt nhìn lại.

Tiêu Tử Y dĩ nhiên đều không tự kỷ cho rằng họ nhìn mình, toàn bộ đều là vì cô gái bên cạnh nàng đây.

“Sao vậy? Tử Y muội muội?” Phong Uyển Tình thấy Tiêu Tử Y ngây người, không hiểu hỏi.

Tiêu Tử Y quay đầu lại mới phát hiện ra, hôm nay Phong Uyển Tình khác hẳn lúc trước đây. Quần áo thêu Mẫu đơn viền vàng hoa đỏ, cả quần áo rất lộng lẫy làm cho nàng có vẻ cao quý quyến rũ xinh đẹp động lòng người. Hiện giờ trong phòng đều là các cô gái chưa chồng ở lại, thử hỏi nếu trong vườn tất cả đều là hoa cúc nở rộ, chỉ có một đoá Mẫu Đơn toả mùi thơm tươi đẹp, điều đó làm cho mọi người càng để ý hơn là chuyện rất bình thường.

Đúng vậy đó, đột nhiên Tiêu Tử Y có chút tự ti. Hiện giờ bộ dạng này của nàng mới có mười bốn tuổi thôi, nếu đổi lại ở hiện đại thì chẳng qua cũng chỉ là một cô bé vừa lên trung học. Bất kể là Nam Cung Sanh hay là Tiêu Cảnh Dương, sao người ta lại để ý đến nàng chứ? Nhất định là nàng hiểu ý sai rồi,

Nghĩ đến đây, lòng vẫn hoang mang bỗng chốc có thoải mái chút, Tiêu Tử Y thoải mái nhìn về phía Phong Uyển Tình cười bảo, “Phong Uyển Tình tỷ à, ta thực ghen tị với tỷ đó. Sau đó đột nhiên lại cảm thấy không ghen tị với tỷ nữa rồi”

“Nói vậy là thế nào?” Phong Uyển Tình thực sự kinh ngạc, vừa rồi trong mắt Tiêu Tử Y vẻ mặt nàng ấy xem cũng rõ quá rồi còn gì, ánh mắt ghen tỵ hâm mộ nàng vô số lần. Coi như nàng lo lắng Tiêu Tử Y này cũng sẽ giống các phụ nữ khác cũng trở nên ghen tị chán ghét nàng ta. Ai ngờ nàng ấy lại vừa mới nói ra những lời như thế.

Tiêu Tử Y cười hì hì nói, “Tỷ bây giờ so với ta còn xinh đẹp hơn là chuyện bình thường, vì tỷ lớn hơn ta thôi mà! Đợi khi nào ta bằng tuổi này của tỷ, khi đó nhất định ta sẽ xinh đẹp hơn tỷ thôi”

Phong Uyển Tình cười đến mức run rẩy hết cả người, không biết lại hấp dẫn biết bao ánh mắt của đàn ông, nhưng nàng ấy vẫn không ngại cứ cười rất to.

Tiêu Tử Y cũng nhịn không được nữa cười ra tiếng. Đúng vậy, nàng vẫn cứ ghen tị với Phong Uyển Tình, nhưng ghen tị không phải là vì dung mạo của nàng ấy mà là nàng ấy chưa bao giờ để ý che giấu tâm hồn mình. Nàng ấy cũng không để ý cả tiếng cười của mình nữa. Muốn cười thì cứ cười. Nàng ấy cũng không giấu dục vọng của chính mình với đàn ông, muốn thì mặc kệ ánh mắt người khác thế nào, cũng chẳng quan tâm người khác nói gì, cứ sống như hiện giờ vậy.

“Nha đầu chết tiệt kia, vậy mà cũng dám nói hả? Hừ, chỉ bằng muội, đến lúc đó xem có xinh đẹp hơn nổi ta không!”

Vẫn cứ cười mãi, Phong Uyển Tình vẫn không chịu thua, nàng ấy đối với chính dung mạo mình có sự tin tưởng nhất định.

Tiêu Tử Y cười không nói, bỏ một miếng đường vào miệng.

“Aizz, cái vị Hạ Lăng kia đều giống muội cả, lúc nói với ta, ánh mắt cứ trong suốt trong suốt đến như vậy, chẳng có tý dục vọng ghê tởm nào hết” Bỗng Phong Uyển Tình thở dài, lại nghĩ đến vị tiểu suất ca vừa rồi kia.

Ánh mắt Tiêu Tử Y mơ màng, vô nghĩa, Hạ Hầu Linh người ta vốn là nữ mà, nếu mà còn có dục vọng ghê tởm kiểu này với tỷ thì thật tởm quá. Không phải, nói sai rồi, thật sự là..

“Choang!” Trong điện chính truyền đến tiếng chén vỡ, cắt ngang suy nghĩ miên man của Tiêu Tử Y.

Tiếng nhạc ở hai bên sảnh cũng không bị ảnh hưởng gì, các vị khách cũng không có biểu hiện khác thường nào.

“Chắc là cung nữ ai đó tay run làm vỡ chén thôi” Phong Uyển Tình thấy Tiêu Tử Y rất để ý vội nói vào.

Tiêu Tử Y vẫn lắc lắc đầu đi hướng về chính điện, tám chín phần là do bọn nhỏ gây nên rồi.

Phong Uyển Tình mừng rỡ đi theo sau, tiện còn đi tìm vị Hạ Lăng đẹp trai kia của nàng chứ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play