Tiêu Tử Y và Lí Vân Tuyển hồn nhiên không biết chuyện phát sinh trong điện, đi tới điện sau điện Dục Đức. Vừa tới góc điện, Tiêu Tử Y liền thấy một tấm bia đá, không khỏi ngơ ngẩn cả người.

Miếu Đông Nhạc đều có bia đá lớn nhỏ rải rác khắp nơi, không theo hàng theo lối, nhưng mà giờ nàng lại nhìn thấy tấm bia có nét khắc khác với những tấm bia khác, ở giữa có trống nhiều chỗ.

“Bé Vân Tuyển à, trong miếu này có nhiều tấm bia khắc giống tấm này không?” Tiêu Tử Y mở miệng hỏi bất ngờ. Bởi vì lần trước lúc nàng bị lạc ở miếu Đông Nhạc kia, cũng từng loanh quanh tại đây và được Lý Vân Thanh tìm thấy, nhìn nét khắc trên bia nàng mới nhớ ra. Chắc lúc đó Lí Vân Thanh cũng quá đơn thuần, muốn đi cái gì nguyệt lão lấy dây tơ hồng, tiện đường sang đây thăm ông chú của mình đi.

Lí Vân Tuyển lắc lắc đầu, cười hì hì bảo, ‘Dù sao thì nghe người ta nói, bia có khắc thiếu nét tâm thì cũng chỉ có ở đây thôi nha! Hình như lúc nào cũng vẫn vậy mà”

“Thiếu tâm ư?”

“Công chúa người xem nè, nét khắc trên bia này có phải là đều nghiêng về bên trái không đây? Đều nói lòng người chỉ có quyền đấu lớn nhỏ, cho nên người ở đây đều cùng nói là trên tấm bia này không có tim” Lý Vân Tuyển tiến lên ước lượng quả đấm của mình rồi vui cười hớn hở bảo, “Ha ha, nhưng mà so với nắm đấm của con thì lớn hơn chút”

Ôi…Thật là so sánh sinh động quá ha…

Tiêu Tử Y không nói gì, nàng đoán chừng là do cao thủ võ lâm lúc luyện quyền để lại dấu ấn. Nhưng có thể một đấm mà không làm cho tấm bia không bị bể nát xem ra hắn ta nhất định là cao thủ hạng nhất rồi. Nhìn nét chữ khắc trên mặt bia cũng không còn rõ nét nữa, càng đừng có nói với nàng là có chữ phồn thể làm người đọc chướng ngại xem mà không hiểu. Vì vậy nàng chỉ lôi bừa Lí Vân Tuyển ra đằng sau điện Dục Đức đi tới một toà điện khác. Các nàng đi không lâu lắm, quan trọng nhất là lúc thái Hậu vẫn còn ở đó chưa quay về thì đã trở về trước là được.

Cánh cửa phủ điện trước mắt các nàng cũng không thấp hơn so với điện Dục Đức là bao. Trước mặt điện có 5 ngả, xung quanh có 24 cột đá tròn , khắc hoa cỏ trên đó. Trong điện hai bên tường đá có gắn đầy những bức hoạ đạo giáo rực rỡ. Lúc tiến vào trong điện có một luồng khí lạnh tạt tới, không giống như những điện nàng đi qua đầy mùi hương nồng.

Cũng không biết ở đây thờ phụng thần gì. Tiêu Tử Y đi theo Lí Vân Tuyển giống như là bái bái lạy lạy, rồi đi vào phía sau điện. Phần hậu điện có ba gian, trên tường có vẽ các bức hoạ đạo giáo rực rỡ như nhau, màu sắc xinh đẹp, đường nét mạnh mẽ.

Do ở trước điện đã bị giới nghiêm nên khi Tiêu Tử Y nhìn thấy người trong điện đang ngắm tranh thì không khỏi sững sờ ngơ ngẩn một chỗ.

Người đó vừa nghe tiếng chân bước đến, quay đầu kinh ngạc nói, “Công Chúa điện hạ? Ha ha, đã lâu không gặp rồi?” Người này đúng là người ngày đó ở sau núi cứu nàng, đồng thời cũng chính là người mà nàng hoài nghi thân phận thật là Nam Cung Sanh vị kia.

Người này ngày hôm nay cũng không khác gì so với trước. Trên đầu sử dụng chiếc khăn buộc tóc đang thịnh hành, tóc chải chuốt rất cẩn thận. Mặc một bộ quần áo màu lam nhạt, đeo chiếc ngọc bội song long, cổ tay áo rộng thùng thình thêu bạch hổ bằng chỉ vàng. Thần thái sáng láng, hai hàng lông mày như chạm khắc của hắn kia giống nhau có thể thấy rõ toàn bộ ánh mắt, tinh xảo mà khắc sâu hình dáng lại tràn ngập nét nam tính, giơ tay nhất chân lên hiện rõ phong thái quý tộc.

Nam Cung Sanh thấy Tiêu Tử Y cứ đứng ngây người một chỗ, trong lòng hắn cũng không khỏi cười khổ mãi. Hôm nay là hắn đến gặp Huyền Tung đạo trưởng. Ai ngờ người không thấy, mà hắn đang định lui ra khỏi miếu thì lại được người tiếp khách thông báo nơi này đã bị giới nghiêm. Hắn lại không muốn người khác biết hắn đã tới đây, vì vậy đành nán lại đợi Hoàng Thái Hậu xong việc trở về. Ai dè sao ở đây lại khéo thế không biết, tự dưng đụng phải tiểu công chúa trong này.

“Công chúa tỷ tỷ, huynh ấy là ai vậy ha?” Lí Vân Tuyển thấy Tiêu Tử Y vừa tiến vào thì đứng ngơ ngẩn cả người, hoảng hồn nắm lấy cánh tay nàng hỏi thánh thót. Tiếng nói thánh thót vang lên trong đại điện càng lộ ra ở đấy trống trải.

“À, là một người bạn, tên là…” Tiêu Tử Y cúi đầu ôn nhu giải thích, sau đó thì ngạc nhiên nhìn về phía người kia hỏi, “Công tử, thật có lỗi quá, xin cho hỏi ngài tên gì?”

Lí Vân Tuyển nghiêng đầu không hiểu nhìn sang, không biết tên mà còn có thể là bạn tốt nữa sao? Thế giới người lớn quả là khó hiểu ghê.

Nam Cung Sanh nhìn lại ánh mắt cả hai mỹ nhân lớn nhỏ, trong chốc lát đến cả nói dối cũng rất khó khăn. Ngây người một lúc sau đó thì ho khẽ nói, “Tại hạ làông chủ của Lan Vị phường, các người có thể gọi ta là ông chủ Lan là được”

Tiêu Tử Y nghe vậy thì cau mày lại, không có tên đầy đủ sao? Bộ dạng này của hắn nhìn có vẻ giống như con nhà giàu vậy, nhưng thấy thế nào cũng chẳng ra dáng thương nhân gì cả. Thôi mặc kệ thân phận hắn là gì, nàng nên cảm ơn hắn đã hỗ trợ lần trước đi. Nghĩ đến đây, Tiêu Tử Y toàn tâm toàn ý thi lễ về phía hắn nói, “Đa tạ ông chủ Lan lần trước đã ra tay cứu giúp, không rõ thương tích thế nào rồi?”

“Đã tốt nhiều lắm rồi, công chúa cũng đừng lo” Nam Cung Sanh mỉm cười, hắn vốn là loại người tuấn dật không màng thế sự, cứ cười như vậy, nét tuấn tú trên mặt lại càng tuấn tú hơn.

Tim Tiêu Tử Y đập rộn lên lỗi nhịp, nghĩ đến lúc trước máu của người này chảy trên người nàng, cái loại cảm giác ấm áp đó nàng cả đời sẽ không thể quên được.

Nhưng mà, cũng không thể khiến hắn cứ cười bừa vậy cho qua được.

Tiêu Tử Y cắn môi dưới có chút khó xử nhưng không kìm được hỏi, “Tử Y có mấy vấn đề trong lòng không nói không được. Không biết công tử ngày đó vì sao lại ở phía sau núi Long Thủ vậy? Cánh rừng đó rộng như thế, vì sao lại khéo tới mức mà cũng ở đúng chỗ thế chứ?”

Lí Vân Tuyển đang ở bên nghe vậy rất ngạc nhiên, đơn giản nhấc chiếc miệng nhỏ lên nói với Tiêu Tử Y tự mình sẽ đi tìm Huyền Tung đạo trưởng trước.

Nam Cung Sanh vốn định nói xen vào là Huyền Tung đạo trưởng vốn không có, nhưng mà sắp nói ra thì lại nghĩ đến hắn không thể bại lộ ra là mình tới tìm Huyền Tung đạo trưởng, vì vậy ngậm miệng lại không nói.

Tiêu Tử Y dặn bé Vân Tuyển đi nhanh về nhanh, nhìn cô bé chạy nhanh tới thiên điện bên cạnh, lúc này mời ngẩng đầu lên hỏi kiên trì, “Lan công tử vẫn còn chưa trả lời vấn đề của ta”

Nam Cung Sanh cười cười, thản nhiên nói, “Tại hạ là một thương nhân, hơn nữa không dám dối gạt công chúa, tại hạ có rất nhiều sản nghiệp ở trong kinh thành, nhưng Vị Lan phường mới là chỗ ta hứng thú nhất, thường thường sẽ đích thân mình nghiên cứu sản phẩm mới. Ngày trước chiếm được một quán điểm tâm, quán ăn này tựa như một cọng rau thơm cứ vậy mà sống dài lâu”

Thật già mồm át lẽ phải, nàng cũng chưa từng nghe qua chuyện cọng rau thơm lại sinh trưởng trên thân cây. Tiêu Tử Y không chút yếu thế cười yếu ớt bảo, “Vậy Lan công tử lúc đó nhất định là phải leo lên cây đi ngắt quả đào sao? Vậy thì đạn chỉ thần công đó hẳn là độc môn giang hồ ư?”

Thần sắc Nam Cung Sanh không đổi, thản nhiên đáp, “Đạn Chỉ thần công ư? Tên hay lắm. Thực ra thì tại hạ cũng là xen vào việc của người khác rồi, chẳng bằng Tiêu cô nương chân chính môn khinh công độc môn giang hồ tung bay, nguy cơ ngày đó nhất định sẽ được giải quyết dễ dàng”

Nét cười trên mặt Tiêu Tử Y lập tức cứng ngắc lại.

Người này thật là, chả lẽ ám chỉ nàng là đồ giả mạo hay sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play