Tiêu Tử Y dẫn bé Vân Tuyển ra khỏi điện Dục Đức, tuy thời điểm dâng hương trước miếu Đông Nhạc hương khói lượn lờ, người người đi lại không ngớt, nhưng mà điện Dục Đức bên cạnh vì có Hoàng Thái Hậu giá lâm nên toàn bộ đã bị giới nghiêm rồi, bởi vậy nàng cũng không sợ các nàng một mình đi sẽ có nguy hiểm gì. Thị vệ đã canh ở các cửa ra vào, còn trong điện trống trải chẳng có bóng người nào, Tiêu Tử Y cũng định hỏi đường đi nhưng tìm mãi chẳng thấy bóng ai.

“Công chúa, Tây Các đi bên này mà” Lí Vân Tuyển thấy Tiêu Tử Y cứ nhìn đông lại nhìn tây thì ngửa đầu lên nói giòn tan.

“À, đúng rồi, Cô bé thời điểm này nên tới đây một chút nào” Tiêu Tử Y vui vẻ dẫn cô bé đi đến hướng đó.

“Không phải rồi, trước đây chỗ này là chỗ ở của anh con mà” Lí Vân Tuyển cười khẽ lắc đầu bảo, “Cám ơn công chúa, con đi trước đây” Dứt lời liền chạy ra tới căn phòng nhỏ xa xa.

Tiêu Tử Y đứng tại chỗ nhớ lại kỹ một lát, mới nhớ tới lần trước lúc nói chuyện cùng Lí Vân Thanh ở miếu Đông Nhạc cũng đã nói tới, là trước đây ở tại nơi này hắn cũng đã bái đạo trưởng gì đó học võ. Gần như nàng đã quyên mất, sau mới nhớ ra trước đây tại lư hương điện con cháu nương nương đã ném vào đó một đồng xu, còn bị người ta giễu cợt.

Lí Vân Tuyển rất nhanh cũng ra tới, Tiêu Tử Y cúi người lấy khăn tay ra lau tay cho cô bé, có chút để ý hỏi, “Bé Vân Tuyển à, sao con lại quen ở chỗ này vậy hả?”

Nàng nghe nói miếu Đông Nhạc này có tất cả là bảy mươi sáu điện phủ, phòng thì có hơn một trăm cái lớn nhỏ, chỉ mới ghé qua có vài lần mà sao bé Vân Tuyển lại rành toilet đến vậy nhỉ? Lí Vân Tuyển ngoan ngoãn để cho Tiêu Tử Y lau khô tay, nói giòn tiếng, “Con năm đó bốn tuổi bị một trận bệnh nặng, là ở đây Huyền Tung đạo trưởng đã chữa khỏi cho con. Vì thế từ đó trở đi, cứ cách mười ngày ca ca đều mang con tới đây gặp Huyền tung đạo trưởng đó”

“Vậy ha. Hoá ra gọi là Huyền Tung đạo trưởng hả” Tiêu Tử Y không tin nổi nước thánh ở đây có thể chữa khỏi bệnh, xem ra hẳn là có cao nhân rồi. “VẬy vị Huyền Tung đạo trưởng đó rất nổi tiếng sao?”

“Nổi tiếng thì không rõ cho lắm, chri nhớ rõ vị Huyền Tung đạo trưởng đó trước kia là ông chú của con, vì thế ca ca mới thường xuyên tới gặp ổng” Lí Vân Tuyển nghiêng đầu nhớ lại.

Người họ nhà Lý Thái Nguyên ư? Huyền tung đạo trưởng sao? Đường Huyền Tông sao? Tiêu Tử Y cố nén cười hỏi, “Ông chú của con à? Chả lẽ khéo vậy gọi là Lí Long Cơ chứ?”

Lí Vân Tuyển kinh ngạc chớp chớp mắt to nói, “Công chúa cũng biết ổng sao? Nhưng mà ca ca ta có nói tên thật của ổng rất ít người biết mà”

Tiêu Tử Y như bị sét đánh ngang tai, bị đả kích mạnh, mãi sau mới đáp nổi, “Là ta đoán…”

Hết chỗ nói rồi. Lí Long Cơ ư? Ở trong này à? Là một vị đạo trưởng sao? Nói đùa chăng?

“Công chúa, chúng ta còn không đi vào sao?” Nghĩ đến vừa phải vo nghe cầu kinh, trên mặt nhỏ nhắn của Lí Vân Tuyển nhăn nhó không yên.

Tiêu Tử Y đảo mắt lòng vòng, cười bảo, “Không được, ta tin chúng ta còn có nhiều truyện quan trọng phải làm. BÉ Vân Tuyển dẫn ta tới chỗ vị Huyền Tung đạo trưởng kia được không?”

Tiu lúc này đi dạo trong miếu Đông Nhạc rất không an toàn, nhưng mà nàng cũng bất chấp. Còn có cái gì chấn động hơn so với chuyện Đường Huyền Tông trong lịch sử đi làm đạo sỹ chứ?

Nhưng mà lịch sở tại thời điểm Độc Cô hoàng hậu đã sớm méo mó rồi. Đều đã đi chệch khỏi quỹ đạo, hay rốt cục là chỉ trùng họ trùng tên thôi? Hay là do tính tất yếu mạnh mẽ, bánh xe lịch sử đã đi chệch hướng chút, sau đó mới đi dúng quỹ đạo đây?

Bất kể thế nào, chúng tôi cũng rất tò mò.

Nàng vì đặc biệt để ý tới thái độ của mọi người ở trên tiệc Hải Đường với Lí Vân Thanh, vì vậy đã tìm thật nhiều tư liệu lịch sử đọc. May trong thư phòng nàng cũng tìm được bộ sách nói khá tương đối, có chút mơ hồ nhắc đến vài lời, mới có thể làm cho nàng liên tưởng đến.

Xem đến ngôn ngữ có chút tiên tiến và vật phẩm, nhất định Độc Cô Hoàng hậu cũng xuyên qua mà đến. Trước tiên đoán được Dương Quảng giết cha hại huynh, họ nhà Lí Thái Nguyên đều nắm trong tay nên thông qua đó can thiệp. Làm cho Tuỳ Văn Đế đem truyền ngôi cho Thái tử Dơng Dũng, hơn nữa đem toàn bộ họ nhà Lí Thái nguyên dường như giết sạch, nhưng mà đề phòng thành đông cũng không chắn được tường Tây.

Thật ra thì coi như ổng xem ra hành động Độc Cô Hoàng hậu diệt sạch tộc nhà Lí là dư thừa. Nếu Dương Dũng cầm quyền, Tuỳ Hướng duy trì yên ổn, nhà Lí cũng không có ý tưởng mưu phản.

Chẳng qua là người trong cuộc mê muội, nếu đối lại nàng là Hoàng Hậu Độc Cô, nói vậy mà biết kết quả tương lai thì cũng chịu không nổi có mùi vị gì. Nhà Lí nhất định là miếng xương hóc trong lòng hoàng Hậu Độc Cô.

Tiêu Tử Y cứ đứng ngơ ngẩn nghĩ, còn Lí Vân Tuyển bên cạnh thì gật gật đầu, nói thánh thót bên tai nàng, “Huyền Tung đạo trưởng ở một cái điện sau một cái điện, tìm dễ lắm. Con mang công chúa đi” Cô bé cũng không muốn trở về nghe tụng kinh, chủ động kéo tay Tiêu Tử Y đi ra ngoài.

“Con đầu gọi ổng là Huyền Tung đạo trưởng sao? Sao không gọi là ông chú hả?” Tiêu Tử Y đi theo chân Lí Vân Tuyển xuyên qua điện bên cạnh tới.

Lí Vân Tuyển gật gật đầu bảo, “Ca ca con nói đạo trưởng giờ đã vớt bỏ thân phận trước kia mà tu đạo rồi, mà từ đạo trưởng, con còn nhớ rõ một lần đùa ở trong thất kia, có nghe thấy một vị lão phu nhân gọi ổng, sau đó hỏi ca ca mới biết được đây là tên tục gia của đạo trưởng”

“vị đó…Huyền Tung đạo trưởng là người như thế nào vậy?” Tiêu Tử Y bỗng nhiên có loại cảm thán lịch sử rối loạn, có chút e ngại lát nữa gặp vị đó.

Lí Vân Tuyển cười hì hì nói, “Đạo Trưởng là một người rất tốt nha! Rất thích chơi với trẻ con chúng con, lần này đi tiểu Tuyển Tuyển sẽ dạy cho ổng biết chơi món cờ nhảy của công chúa, chắc chắn ổng sẽ rất thích đó”

Hừ! Chắc không phải là lão ngoan đồng đó chứ? Trong lòng Tiêu Tử Y nghi hoặc quá nặng, bước theo sau bé Vân Tuyển từng bước đi tới điện phía sau.

Cùng lúc đó ở trong điện Dục Đức, một cung nữ từ cửa bước nhanh vào, thì thầm vài câu bên tai Hoàng Thái Hậu đang chăm chú nghe tụng kinh.

Hoàng Thái Hậu nghe vậy chậm rãi ngước đôi mắt kèm nhèm lên, trong con ngươi xẹt qua thần sắc ảm đạm, hỏi khẽ, “hôm nay người đó không ở sao?”

Cung nữ kia gật gật đầu, quỳ gối xuống bên cạnh Hoàng Thái Hậu hạ giọng, “Hơn nữa mới vừa rồi nô tì trước khi tiến vào có thấy Công chúa Điện Hạ và tiểu thư Lý Vân Tuyển đang đi tới hướng đó, có muốn nô tì phái người theo không…”

Hoàng Thái Hậu nâng tay lên ngăn lại, “Hết cách rồi, dù sao thì người đó cũng không có” Lời nói rất mềm nhẹ bình tĩnh, nhưng khó tránh khỏi khinh sầu. Ông ta đã lảng tránh bà nhiều lần rồi, hôm nay bà cố tình tìm mọi cách tới, kết quả ông ta vẫn né tránh không gặp.

Vị cung nữ kia đã theo Thái Hậu nhiều năm, mặc dù không rõ rốt cục là sao thế, nhưng đáy lòng có chút sáng tỏ. Hiện giờ thấy bộ dạng này của Thái Hậu, nàng ta ngoài cúi thấp đầu xuống cũng chẳng còn cách nào.

Trong điện tràn ngập mùi hương dày đặc, nghe Thiên sự giọng tụng kinh lúc có lúc không, Hoàng Thái Hậu biết hiện giờ nhớ kỹ đây là ngày mà ông trời phù hộ cho thân thể của bà được khoẻ mạnh. Nhưng trong lòng lại nao nao không cách nào áp chế nổi, càng phát ra luồng khí khó chịu, thở hổn hển từng ngụm. Nhưng mà khẽ hít thở chính alf mùi hương nồng nặc, làm bà khó kiềm chế nổi ho khan.

“Thái Hậu? Thái Hậu? Người làm sao vậy?”

Trong điện một cảnh hỗn loạn, Thiên Sư đang niệm kinh giọng càng lúc càng vang to, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng say sưa. Dường như ông ta đang cố niệm nhiều đến tên quan Công tào… có lẽ sẽ có một trong hai tiên nhân nghe được những lời khẩn cầu của ông ta, sẽ hạ phàm cứu vớt nhân thế vậy

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play