“Oa ~” Phượng Tê hét lên, bất quá cái thanh âm lộ ra hưng phấn này…trừ bỏ sinh vật lóe sáng đang bị đè, ngay cả Ảnh Vệ vừa xông ra cũng cảm thấy đại sự không ổn.

“Này này! Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Trình Tiền cảm thấy hắn mới hẳn là người nên hét nhất có được không, đang yên đang lành đến thăm hảo hữu, thấy hoàng hậu thì hành lễ thôi, hắn lại không làm sai cái gì nha, sao lại…

“Ảnh Vệ, thả người.” Phượng Tê mở miệng, lại nhớ ra ảnh vệ còn có mấy điều lệnh không cần nghe lời quái lạ, nói thêm: “Hắn không nguy hiểm.”

Ảnh Vệ nghi hoặc nhìn cái tên bạc lóng lánh kia, nói thật thì sau khi nghe thấy hoàng hậu thét chói tai hắn đã muốn thả người, nếu không phải do phẩm hạnh chức nghiệp quấy phá.

Ảnh Vệ rối rắm, tuy rằng mặt của hắn giấu sau một tấm mặt nạ da màu đen mềm mại, nhưng là gần như tất cả mọi người đều cảm nhận được sự rối rắm của hắn, nghĩ nghĩ, hắn vẫn trước điểm huyệt đạo của người này cái đã…Sau đó trong tiếng thét chói tai thứ hai của hoàng hậu thiếu chút nữa điểm luôn sang tử huyệt của người ta, suýt nữa vô duyên vô cớ tiễn đưa một mạng người vô tội.

“Phượng Tê, ngươi lại hét cái gì?” Lý lão cha cảm thấy tâm can mình đang co rút không thôi.

“Không có việc gì…” Che mặt ~ điểm huyệt nha ~ khinh công thì đã xem quen rồi, đại ca nhà mình cũng biết bay, nhưng điểm huyệt thì là lần đầu, thật là võ hiệp a ~

Ảnh Vệ thoáng vững vàng một chút hô hấp, xác định chủ tử nhà mình sẽ không lại kêu nữa mới cởi tay áo của cái người lóe sáng sáng kia, lộ ra một bao cổ tay bằng sắt, ngân châm chói mắt trên cái bao cổ tay đó thuyết minh cho mọi người rõ vì sao hắn lại muốn ngăn người này lại, vừa rồi khoảng cách giữa hắn với Phượng Tê có thể tạo thành nguy hiểm.

“Trình Tiền!” Lâm Ích Hàn nghiêm mặt.

“Làm ơn đi! Ta một mình xông xáo bên ngoài, trên người có thể không có một chút thủ đoạn phòng thân sao? Ai biết ở nơi này có thể gặp được hoàng hậu, ta vẫn luôn mang theo bên mình nên quên luôn, lão huynh a ~ buông ra buông ra, ngươi có thể tháo thứ này đi.”

“Vị huynh đệ ảnh vệ này, Trình Tiền đích xác không phải là nhân vật khả nghi gì đâu.” Lâm Ích Hàn cũng hỗ trợ nói đỡ.

“Ừm…Để ngừa vạn nhất, Tiểu Ảnh a ~ ngươi cởi luôn y phục của hắn ra xem sao, ta thấy chỗ cổ áo hắn hình như cũng có vấn đề.”

Phượng Tê, ngươi cũng quá Tư Mã Chiêu rồi. Tất cả mọi người đảo mắt xem thường. Trừ bỏ Trình Tiền không rõ cho nên đang dùng ánh mắt thấy sắc lang nhìn Phượng Tê ra, những người khác đều hơi đồng tình nhìn về phía vị ảnh vệ kia.

Ảnh Vệ không nói hai lời tháo vũ khí của hắn, bản thân thì chuẩn bị nhảy trở về.

“Này này, Tiểu Ảnh a, Tiểu Vệ đâu?”

“Đang tắm.” Ảnh vệ cũng cần thay ca…

Nói xong liền biến mất, thực chuyên nghiệp.

“Kháo! Bản thiếu gia cũng quá vô tội rồi.” Trình Tiền bi phẫn: “Rõ ràng không có việc gì, chỉ bởi vì bọn họ thay ca tắm rửa mà bản thiếu gia bị nghi là phần tử khả nghi rồi bị đè đau quá.” Ảnh Vệ vừa vào thay ca cho Vệ Ảnh đã nhìn thấy Trình Tiền trên người mang theo ám khí đến gần Phượng Tê, cho nên mới không nói hai lời lập tức đè người.

[Đè? Trình Tiền này thật đúng là nhân tài có thể đào tạo.] Phượng Tê bình tĩnh gật gù.

[Ai…Trình Tiền a, nói chuyện chú ý một chút chứ ~] Thấy ánh mắt vừa lòng của hoàng hậu, Lâm Ích Hàn thở dài vì hảo hữu của mình: “Nương nương, giới thiệu một lần nữa, vị này chính là Trình Tiền, dưỡng tử của Trình gia kế bên, cũng là người thừa kế nhà họ. Trước đây không lâu vừa đi xa làm việc.” Lại là một người bỏ lỡ một đống kịch tình phấn khích.

“A?” Dưỡng tử nhà giàu nhất nước: “Ta nhớ Trình gia chỉ có một nữ nhi độc nhất…” Loại tình huống này hình như dưỡng tử đều là bồi dưỡng để làm nữ tế đi?

“Ta cùng Bối Bối chỉ là tình cảm huynh muội, ta thì không sao, nhưng là Bối Bối một cô nương gia, vẫn là đừng nói tùy tiện thì tốt hơn. Bằng không ta nào cần trốn lâu như thế, ai, cha sao lại cố chấp như vậy, ta đã nói ta sẽ vĩnh viễn là nhi tử của Trình gia…”

“Tốt! Tốt lắm!” Không tồn tại vấn đề vướng mắc tình cảm, lại là một thanh niên tốt chưa có đối tượng hôn phối.

Hoàng hậu một câu tốt lắm này vừa thốt ra, gần như mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên trần nhà ý đồ tìm được vị ảnh vệ kia, không có biện pháp, chỉ cần hai tiếng thét chói tai vừa rồi đã có thể cho thấy rõ ràng ý đồ của hoàng hậu.

“Trình Tiền, ta xem bá phụ có lẽ chỉ là sốt ruột hôn nhân đại sự của các ngươi, nếu các ngươi mỗi người đều có người trong lòng, bá phụ hẳn sẽ không ép buộc nữa.” Hoàng hậu sẽ không bổng đả uyên ương, nhưng nếu như ngươi còn chưa có ai, như vậy thực xin lỗi, ngươi không lâu sau nhất định sẽ giống như ta trở thành người khai phá cùng mở đường cho con đường nam tử mến nhau của Cẩm quốc.

“Bối Bối ta không biết, nhưng ta thì khẳng định là không có, đám nữ nhân đó suốt ngày nũng nịu với chả khóc sướt mướt, ta vẫn thích bạc hơn, nếu có nữ nhân nào khả ái như bạc ta liền cưới về nhà.”

“Ngươi đây là cái tiêu chuẩn gì? Nữ nhân cũng có người hào phóng, nóng bỏng, nghe nói nữ nhân Khiết Đan rất không sai.” Lý Diệp xem như đã được học bổ túc thường thức về Khiết Đan. Tuy rằng hắn nói không sai là lấy Phồn Đạt làm tiêu chuẩn.

“Quá đen, bạc thì phải trắng.”

“…” Mọi người hiểu được, người này đã tẩu hỏa nhập ma, muốn tiền muốn đến điên rồi. Nếu không phải người ta sắc mặt vàng như nến là triệu chứng sắp đi bán muối (do bị viêm gan linh tinh gì đó), hắn phỏng chừng còn có thể lấy vàng ra làm tiêu chuẩn.

“Đúng rồi đúng rồi, Ích Hàn, ta chính là ở bên ngoài nghe nói…”

Ý vị thâm trường cộng thêm vui sướng khi người gặp họa nhìn Cảnh Tu, lại quỷ dị cười cười: “Nếu không phải có một sinh ý xảy ra chút vấn đề, ta đã có thể trở về kịp xem hôn lễ của ngươi.”

“Thật sự là…đáng tiếc…”

Từ chuyện này là có thể nhìn ra tính tình, Lý Mộ vì xem náo nhiệt mà sớm chấm dứt chiến sự, mang theo tù binh ra roi thúc ngựa gấp gáp trở về. Còn Trình Tiền, vì một chút vấn đề nhỏ, đừng nói đây là kỳ văn nam tử mến nhau, vương gia gả đi, ngay cả hôn lễ của hảo hữu cũng không buồn trở lại.

“Đừng nhỏ mọn như vậy thôi, ta đây không phải là vì chuẩn bị quà tặng cho ngươi sao.”

“Ta thật không dám khen tặng quà của một kẻ vắt cổ chày ra nước như ngươi.”

“Ta cũng không phải là vắt cổ chày ra nước, vắt cổ chày ra nước là vắt chày ra nước, ta lúc cần hưởng thụ vẫn sẽ hưởng thụ, tiền chính là dùng để tiêu.”

“Nhưng là thứ như quà tặng tân hôn lại không nằm trong phạm vi hưởng thụ của ngươi.” Lâm Ích Hàn thử thử bao tiền mừng nhìn như thật sự nặng kỳ thực chẳng có gì trong tay. Vô nghĩa! Nếu nặng, ngươi sao không cho ngân phiếu a?

“Lần sau ta kết hôn ngươi cũng có thể cho ít đi a.”

“Ngươi không phải trừ bỏ bạc ra ai cũng không lấy sao?”

“Ích!” Cảnh Tu bất mãn người yêu cùng người khác đấu võ mồm thân thiết như vậy.

Hơn nữa bằng hữu này còn là Trình Tiền.

“Ô ~ Cảnh Tu ghen tị ~ chậc chậc chậc ~ ta với ngươi quan hệ không thân, quà tặng ngươi không có phần nga ~” Bằng hữu của bằng hữu không phải là bằng hữu. Đây chính là quan hệ của Cảnh Tu với Trình Tiền.

“Ai… Không nghĩ tới a ~ không nghĩ tới ~ chậc chậc, ta từng trêu ghẹo qua hai người các ngươi, nhưng không nghĩ tới hai ngươi lại thật sự có ngày hôm nay.”

“Ngươi cũng nhanh thôi.” Lâm Ích Hàn cười đến là tao nhã, nhưng quang mang hiện lên trong mắt đủ để làm cho Trình Tiền vô cùng hiểu biết hắn cứng đờ người một chút.

“Hừ ~ cha ta thế nhưng không làm gì được ta, ta hiểu rất rõ hắn, ngươi nghĩ ta vì cái gì dám quang minh chính đại đến nhà ngươi?” Trình Tiền chỉ chỉ bên ngoài, mọi người lắng nghe, quả nhiên truyền vào là tiếng cãi nhau giữa Trình Toàn (chính là lão cha Trình gia) với Lâm Bùi.

“Ngươi lấy cha ta ra làm tấm chắn?” Lâm Ích Hàn dưới đáy lòng lại ghi cho Trình Tiền thêm một bút.

“Chuẩn xác mà nói là cha ta vừa thấy cha ngươi thì ngay cả nhi tử là ta cũng đều quên.” Thật tốt, thật sự là quá tốt. Hồi nhỏ hắn có thể lợi dụng Lâm lão cha để trốn học, trưởng thành lại có thể lợi dụng Lâm lão cha để đào hôn.

“Này…Ích, nhạc phụ đại nhân với cái vị nhà bên cạnh thật sự…” Thật sự không có gì?

“Phụ mẫu ta vô cùng ân ái!”

Lâm Ích Hàn nghiến răng nghiến lợi ~ có lẽ hắn thật đúng là nên cách ly Trình gia một chút, lý do? Hừ! Tị hiềm! Phụ nữ đã kết hôn phải tị hiềm tình ngay lý gian, phụ nam đã kết hôn cũng phải tị hiềm phao thê khí tử.

“A nha nha ~ Ích a ~ thì ra ngươi là…chậc chậc…”

“Trình công tử tựa hồ đối với chuyện tình cảm giữa nam tử với nhau vô cùng hiểu biết?”

Phượng Tê vừa mở miệng chính là cho Lâm Ích Hàn một ngọn đèn dẫn đường báo thù. Còn cái gì tốt hơn so với ăn miếng trả miếng? Hơn nữa với cá tính của hoàng hậu nương nương, người bên cạnh nàng tuyệt đối sẽ không phải đứng ở địa vị chịu thiệt, lúc trước nếu không phải do Cảnh Tu có chút đắc tội nàng, sự si tình của hắn lại được nương nương thưởng thức, hiện tại nói không chừng địa vị giữa hắn với Cảnh Tu đã điên đảo rồi. Cho nên…

Lâm Ích Hàn âm thầm gật đầu, hắn cũng hiểu được ảnh vệ kia cùng Trình Tiền đúng là rất xứng (Trả thù! Thuần túy là trả thù! Ngươi ngay cả diện mạo của người ta còn không thấy rõ mà!)

“A? Cũng tàm tạm ~ Dù sao đi nhiều nơi, gặp được cũng nhiều, Khánh quốc lại không cấm chuyện này, bất quá có thể quang minh chính đại kết hôn, vô luận là quốc gia nào, hai người các ngươi cũng đều là trận đầu. Chúc mừng chúc mừng~”

“Vậy…Trình công tử có muốn trở thành đôi tiếp theo?”

“Gì?” Chớp chớp mắt, hoàng hậu mới nói gì?

“Trình công tử tựa hồ đang buồn rầu vì hôn sự? Kỳ thực về điểm ấy mà nói, ngươi cùng ca ca ta thật ra rất giống. Ca ca ta cũng từng buồn rầu như vậy, hắn muốn một người bạn đời có thể cùng hắn rong ruổi sa trường, trong nhà lại chỉ có một kiều thê ôn nhu nhàn thục. Ngươi thì muốn một nữ tử…lấp lánh, kiên cường như…bạc…” Trình Tiền liều mạng gật đầu, đây chính là tiêu chuẩn chọn bạn trăm năm của hắn, mặt khác cũng bừng tỉnh đại ngộ, thì ra giống bạc chính là ý tứ này.

“Còn phải biết kiếm tiền, không cần xuống được trù phòng, lại càng không cần lên được thính đường, nàng tốt nhất là một nữ tử có thể vào được trướng phòng (phòng sổ sách thu chi), đi được phạn cục (tiệc), chạy được khắp thiên hạ.”

Trình gia sinh ý quá lớn, hắn quanh năm chạy ở bên ngoài, thê tử cưới về đương nhiên là có thể mang theo bên người mới tốt, để ở nhà, nàng ngộp đến phát mốc phát mọt, tự mình còn phải nhịn đến nói không chừng sẽ phát triển ra ngoài…

“Vậy ngươi còn không bằng tìm một nam nhân.”

“Như vậy sao được!” Nam nhân cứng ngắc vậy làm sao mà ôm a.

Phượng Tê ý vị thâm trường cười cười, sau đó nâng trà lên uống không nói thêm một lời, không khí cứ như vậy cứng ngắc lại, thẳng đến một đồng tiền xu lăng không xuất hiện, đánh trúng chén trà của Phượng Tê, phát ra một tiếng ‘đinh’.

Phượng Tê không nói hai lời lập tức sa sầm mặt xuống, nhấc lên uy nghi hoàng gia hung hăng vênh váo nhất, vỗ bàn rống giận: “Ngươi nói không được là không được sao? Thể diện hoàng gia chúng ta đây biết để ở nơi nào!”

“Thể diện hoàng gia?” Phản ứng lanh mồm lanh miệng nhất vẫn là Lý lão cha, những người khác còn đang suy tư một câu trên trời rớt xuống cuối cùng trước khi Phượng Tê tạm dừng là cái gì kìa?

“Nương nương, người lời này…”

“Ngươi vừa mới ý đồ bất chính mưu toan tiếp cận…”

“Không phải!” Trình Tiền sắc mặt tái nhợt, nếu Phượng Tê một mực chắc chắn hắn ý đồ mưu hại hoàng hậu thì đây chính là tội lớn tru di cửu tộc.

“Sau đó ngươi còn liều chết ôm ảnh vệ của ta không chịu buông tay!”

“Hở?”

“Tiểu Ảnh đáng thương của ta, từ nhỏ không cha không nương, thanh thanh bạch bạch nuôi bên cạnh ta, cho đến bây giờ còn chưa từng bị người nào chạm qua một ngón tay. Hiện tại trong sạch của hắn cứ như vậy không còn nữa, hài tử đáng thương này lại thẹn thùng, ngươi như vậy bảo hắn về sau làm sao gả được cho ai a ~”

“Hắn…là nam đi…”

“Cảnh Tu cũng là nam.” Cảnh Tu bị điểm danh vừa muốn kháng nghị đã bị Lâm Ích Hàn giẫm một cước, ăn ý câm miệng uống trà.

“Hơn nữa Ảnh Vệ bọc thành như vậy ngươi còn biết hắn là nam hay là nữ, có thể thấy được một hồi vừa rồi kia ngươi đã làm ra hành vi vô lễ cực kỳ tàn ác đến cỡ nào.”

“Ta không…”

“Trình Tiền!”

“Có thảo dân.”

“Hạn ngươi…trong vòng bốn tháng, phải làm cho Ảnh Vệ gật đầu chịu gả cho ngươi. Bằng không…tội danh mưu hại hoàng hậu…”

“Nương nương, ngươi như vậy thật sự là quá…”

“Chính ngươi sơ sẩy thì phải tự mình chịu trách nhiệm! Mang theo ám khí đến gần thành viên hoàng thất, cho dù không có ta thì còn có cha ta, hắn chính là thừa tướng kiêm quốc trượng đương triều, nơi này còn có vương gia, vương phi.”

Phượng Tê vừa lòng nhìn Trình Tiền đầu đầy mồ hôi lạnh. Kỳ thực sai lầm vừa rồi kia ai cũng không để ở trong lòng, bằng không cũng sẽ không nhẹ nhàng bỏ qua tiếp tục nói chuyện phiếm như vậy. Nhưng mà…có nhược điểm lại không dùng cũng thật sự quá có lỗi với chính mình. Người duy nhất vốn nên nói đỡ cho Trình Tiền là Lâm Ích Hàn hiện tại cũng ngậm miệng xem náo nhiệt.

“Ta cũng không phải là người tính toán chi li, chỉ là muốn báo bất bình cho người của mình mà thôi…”

“Vừa rồi là hắn đè ta!” Trình Tiền nổi khùng.

“Tốt lắm, vậy ngươi trở về suy nghĩ cân nhắc đi, chờ ngươi theo đuổi được người rồi, ta sẽ bảo Ảnh Vệ chịu trách nhiệm.” Phượng Tê vẫy vẫy khăn gọi đến một đám nô tài bối cảnh tiễn người về Trình phủ bên cạnh, hoàn toàn quên chủ nhân đương nhiệm nơi này là Lâm Ích Hàn.

“Nương nương…vừa rồi cái đồng tiền kia…” Lâm Ích Hàn không hổ là nổi danh tâm tư tinh tế.

“Tín hiệu Vệ Ảnh phát ra, cho thấy Ảnh Vệ không có ở đây.”

“…” Ngươi từ lúc nào thì cấu kết với nội gián trên kia

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play