“~ Hôm nay là một ngày đẹp trời ~”

“Phượng Tê!” Tiếng rống giận của ca ca đại nhân.

“Chuyện gì?”

“Đây là áo giáp của ta!”

“Đúng vậy, không phải của ngươi ta còn không bôi đâu.” Phượng Tê cầm sơn đỏ trong tay, vẽ hình lên bộ áo giáp màu đen của ca ca mình.

Lúc trước Phồn Đạt chạy lấy người, thuyết phục ca ca đã phải mất không ít khí lực, cuối cùng vẫn là một câu ‘tranh đến cướp đi cũng có thú vị riêng’ mới đả động được Lý Mộ.

“Ngươi sao không nghĩ lại, ngươi là đi thưởng hôn, đen như mực là điềm xấu có biết không? Nói thế nào cũng phải cho giống tân lang thắng được tân nương chứ? Nhìn xem, đỏ với đen, đại khí cỡ nào.” Phượng Tê mới không cho phép thẩm mỹ quan…ờ…đi trước không biết bao nhiêu năm của mình bị nghi ngờ đâu.

“Hoa!” Lý Mộ vẫn dùng từ vắn tắt chỉ vào mớ hoa trên áo giáp của mình, tỏ vẻ cực kỳ bất mãn.

“Hoa?” Phượng Tê nhìn số hoa mình vẽ trên mấy chỗ như bả vai khuỷu tay của bộ giáp (phái trừu tượng, chỉ nhìn ra đúng là hoa, phân biệt không được giống loài)

“Hoa thì có cái gì? Vẽ hoa lên, thì chính là khôi giáp hoa tươi, ngươi chưa nghe lời đồn kia sao? Chủ nhân của khôi giáp hoa tươi chính là anh hùng vĩ đại nhất thế giới, chỉ có hắn mới xứng đôi với…tình yêu của Khuynh Thành.” Xin tham khảo Vô Cực.

“???” Lại có cách nói này?

“Chính là có, ta nói ngươi, khi nào thì đi cướp tẩu tẩu đời thứ hai của ta về?”

“Không vội.” Hai công chúa sắp sửa đại hôn, hắn đi lúc này cũng không khỏi quá không nể mặt, dù sao lại không có chiến sự, hơn nữa một phò mã trong số đó còn là phó quan đắc lực của hắn. Mọi người xưng thượng cấp hạ cấp, kỳ thực đều như huynh đệ, hôn lễ của huynh đệ nhà mình tóm lại vẫn không thể bỏ qua.

Hơn nữa hôn lễ của Tú Ninh cũng đang đến gần, bởi vì hai vị vương tử làm ầm ĩ, Lý Mộ không thể cùng tiền thê đồng thời thành thân, là một tiếc nuối, nhưng thanh danh cũng dễ nghe không ít, tuy rằng cả nhà này cũng chẳng ai để ý. Nhưng là tình huống hiện tại không cho phép tùy tiện bọn họ, bọn họ cũng liền biết thời biết thế thuận theo dân ý. Đương kim hoàng đế, tức lão công trên danh nghĩa của Phượng Tê còn vô cùng cảm động một phen, nói đám đồ điên nhà quốc trượng của mình rốt cuộc cũng hiểu chuyện rồi…Đúng vậy, đồ điên. Bản thân Cảnh Diễn cũng không biết là bắt đầu từ lúc nào, hoàng hậu tuy điêu ngoa tùy hứng nhưng cũng coi như khôn khéo, thừa tướng nguyên lão ba triều vì nước hiệu lực đức cao vọng trọng, tướng quân trấn thủ biên ải anh dũng thiện chiến, ngoài ra còn có đệ đệ có chút ngây ngây ngốc ngốc của mình cùng với một vị thị lang tuổi trẻ đầy hứa hẹn…

Điên rồi! Đám người kia đều điên rồi!

Ghê tởm nhất chính là, thế nhưng còn không ai có thể có biện pháp đối phó với đám người điên kia. Chuyện Cảnh Tu với Lâm Ích Hàn xem như biết thời biết thế, dù sao ai cũng biết nếu chuyện đó không có một kết quả thì sẽ chính là trò cười của Cẩm quốc, cũng sẽ là bi ai của hai vị công chúa. Như vậy việc này thì sao!!! Lễ bộ…quên đi, toàn người của Lâm Bùi, Binh bộ…người của Lý Mộ, mặt khác…được rồi, Lý Diệp đè hết.

Đáng giận, ngự sử đâu? Khí phách nói thẳng liều chết khuyên can của các ngươi đâu?

Chúng ngự sử đáng thương nhấc tay: chức ngự sử chỉ dùng để buộc tội hành vi của đại thần cùng quân vương có đoan chính hay không, có làm việc thiên tư quấy rối kỉ cương hay không mà thôi. Chuyện Lý tướng quân, trước hết đây là vấn đề Khiết Đan hoà đàm, không thuộc bọn họ trông nom, sau đó là Khiết Đan yêu cầu liên nhân, điều này cũng không về bọn họ quản. Đương nhiên là không về bọn họ quản rồi, Khiết Đan liên nhân đưa sang là nam hay nữ lại có liên quan gì đến bọn họ đâu?

Một ít lão thần nhìn ra hoàng đế không thoải mái cũng lải nhải, bệ hạ, người nghĩ thoáng một chút, người Khiết Đan muốn liên nhân là phải cướp, Lý tướng quân còn chưa cướp được tới tay đâu, nói không chừng còn không thành mà.

“Chẳng lẽ nào là Cẩm quốc chúng ta đánh không lại Khiết Đan? Lúc đó vấn đề sẽ từ giới tính của tướng quân phu nhân thăng cấp lên thành vinh dự của quốc gia! Hơn nữa, vừa mới hoà đàm, cái tên vương tử không có mắt của Khiết Đan đó lại là cam tâm tình nguyện, sao có thể cướp không được người?” Cảnh Diễn phẫn nộ phun nước miếng đầy mặt vị đại thần hảo tâm khuyên bảo nọ.

“Vậy làm sao bây giờ…”

“Còn có thể làm sao bây giờ, cầu nguyện cái thần tích kia lại hiển linh một lần, đến một chút thiên tai nhân họa, quấy cho việc này qua cửa đi.”

“…” Còn tưởng thế nào, vị lão thần bất đắc dĩ nhìn hoàng đế còn đang mộng tưởng hão huyền, thần tích, ngay cả dân chúng kinh thành cũng có không ít người nhìn ra mờ ám của thần tích lần đó, đừng nói chi là cao tầng như bọn họ.

Những tràng hôn lễ tiếp theo sau đó tự nhiên là chuẩn bị chiêng trống rùm beng, chỉ có hai người không quá vừa lòng là Cảnh Tu cùng Lâm Ích Hàn. Hai người hưởng tuần trăng mật đang lúc cao hứng, mới đó đã lập tức bị kéo trở lại, dân chúng kinh thành lại bắt đầu bán tán những chuyện mới qua chưa bao lâu.

“Quá đáng giận! Không phải đã nói là ba tháng sau sao? Sao lại nhanh như vậy? Ta trước kia sao không biết hai nha đầu kia lại vội vã gả cho người ta như vậy chứ!” Cảnh Tu bất mãn, bây giờ người ta vừa nhìn thấy hắn không phải cúi đầu hành lễ cung kính gọi một tiếng Ninh vương điện hạ, mà là trước ý vị thâm trường liếc hắn một cái [Nga ~ tức phụ Lâm gia a ~] rồi mới cung kính hành lễ hô to vương gia thiên tuế.

“Không lẽ nào ngươi tự mình đùa vui vẻ còn không cho các công chúa thành thân?” Lâm Ích Hàn liếc Cảnh Tu.

“Việc này cũng có liên quan đến tiểu nhi, hắn còn vội đi Khiết Đan thưởng hôn, tuy rằng ngoài miệng nói không cần gấp, nói cái gì mà cứ để cho con mèo Ba Tư kia chờ một chút linh tinh gì đó, kỳ thực đã vô cùng sốt ruột, vì thế hôn sự của hoàng gia cũng bị hắn thúc giục đẩy nhanh.” Lý Diệp lắc đầu, nhà bọn họ nhân duyên tốt, chính là không có biện pháp: “Hôn sự của Tú Ninh ngay sau hôn lễ của các công chúa, lão thần kính mời vương gia vương phi đến xem lễ.”

“Lý Diệp! Ngươi có ý tứ gì?”

“Trên gia phả hoàng gia chính là ghi như vậy…” Trên thực tế là để dễ nghe mà thôi, Lâm Ích Hàn là hậu bối của hắn, hắn mời như vậy có chút hạ giá, nhưng nếu nói mời vương phi thì lại là chuyện khác, tuy rằng kết quả là vương phi mặt đen một chút, nhưng vương gia thì cười đến vô cùng vui vẻ.

“Nói vậy chuyện của Lý tướng quân hẳn là không thể bỏ qua công lao của nương nương.” Lâm Ích Hàn hít sâu mấy hơi, cuối cùng quyết định không so đo với vị đại thần quyền lực lớn nhất đương triều này nữa, muốn dời đề tài sang chuyện gì thoải mái một chút.

“Nương nương?” Lại nhìn thấy Phượng Tê đang ngẩn người, mới nhận ra từ lúc bọn họ vào cửa bắt đầu nói chuyện người này đã không nói gì nhiều.

“A? A…” Tùy tiện a a hai tiếng, Phượng Tê vẫn đang ngốc ra, đã ngốc ngốc lại còn nhìn chằm chằm Cảnh Tu, giống như trên mặt hắn có hoa vậy.

“Nương nương là ở quý phủ của thần có điều gò bó?” Lâm Ích Hàn tìm lý do cho sự thất lễ của hoàng hậu, dù sao hoàng hậu xuất hiện ở quý phủ thần tử đúng là không tốt lắm, mặc dù mình trên danh nghĩa chính là ‘vương phi’!

“Nàng sao có thể biết gò bó ~” Từng đôi nam nam mến nhau trong bọn họ đều là nàng thúc đẩy thôi.

Cảnh Tu tay vung một cái, khí phách hào hùng, sau đó bị một cái chén trà bay tới tập kích.

Phượng Tê tao nhã nhấc trà nhấp một ngụm, không thèm để ý đến tiếng kêu rên của Cảnh Tu, rũ hờ mí mắt, trong lòng lại là kinh đào hãi lãng. Nàng cuối cùng cũng nhớ ra một chuyện đã làm mình buồn bực tức giận gần hai tháng nay.

Đó chính là dung mạo của tiểu đệ Lý Giác.

Nàng vẫn cảm thấy bộ dạng của Lý Giác nhìn rất quen mắt, cũng như nàng không giống cha không giống nương, nhưng lại có thể làm cho người gần như là lần đầu tiên gặp tiểu đệ là Phượng Tê cảm thấy nhìn quen mắt. Chuyện này rất kỳ quái…

Kỳ quái thì kỳ quái, nhưng cũng chỉ có thể nghĩ không ra, hiện tại thì đã hoàn toàn hiểu được, ngày hôm qua vừa thấy Cảnh Diễn, hôm nay lại gặp Cảnh Tu, nàng liền hiểu được, hoàn toàn hiểu được rồi.

Dung mạo của Lý Giác chính là tổng hợp thể giữa dung mạo của Cảnh Diễn với Cảnh Tu, sâu hơn mà nói, chính là giống một người khác vẫn mơ hồ còn nằm trong trí nhớ của nàng, người đó là công công đã qua đời của Phượng Tê, tiên đế đương triều!

Ôi trời ạ, thế này thì lớn chuyện rồi, cha mình thật sự có ý tứ với tiên đế!

Suy nghĩ đầu tiên của Phượng Tê là: tiểu đệ rốt cuộc là loại của ai? Nhưng rồi lại tự phủ định, lão cha nhà mình không phải loại người cướp hài tử của người trong lòng về chơi, lẫn lộn huyết mạch hoàng thất cũng không phải trò đùa. Thân mẫu của Lý Giác là thông phòng nha đầu từ nhỏ của cha, nô tính rất nặng, cho dù hiện tại toàn bộ phủ thừa tướng chỉ còn nàng là nữ chủ nhân có chút địa vị vẫn là nửa điểm khí không ra khỏi cổ họng, đó không phải là người có thể ngoại tình.

Giải thích duy nhất chính là lão cha nhà mình lúc XXOO nhớ thương quá nặng tạo thành hiện tượng thần quái, ông trời giật dây. Lại thần quái thêm một chút, Lý Giác còn có thể là tiên đế chuyển thế…được rồi…khả năng này không lớn, hắn sinh ra trước khi tiên đế mất, tuy rằng cũng không chênh lệch bao nhiêu thời gian.

Nhưng là trùng hợp như vậy cũng giải thích được sự sủng ái không tầm thường của Lý Diệp dành cho Lý Giác, càng thêm chứng thực phần tâm tư của Lý Diệp đối với tiên đế. Khó trách hắn không cho tiểu đệ giao lưu với các tử đệ thế gia, khó trách hắn cứ giam tiểu đệ trong nhà, thì ra là thế, là sợ bị người nhận ra. Người có thể có tư cách gặp được hoàng đế cũng chỉ dăm ba vị, đợi qua thêm vài năm, mấy vị lão thần đương triều lui xuống thì người có thể nhận ra diện mạo của Lý Giác sẽ càng thêm thiếu, cùng lắm cũng sẽ chỉ nói hắn cùng Cảnh Tu mặt mày có chút tương tự, đó lại là thù vinh. Mà Cảnh Tu Cảnh Diễn bọn họ đều hiểu quan hệ của Lý Diệp cùng cha mình, tự nhiên sẽ không có hoài nghi cẩu huyết thần thê câu dẫn quân chủ gì gì đó.

Người nhớ rõ diện mạo của tiên đế rất ít, người gặp qua Lý Giác cũng rất ít, có thể từng gặp qua cả hai người, rồi nhận ra, rồi nghĩ nhiều, rồi YY…kỳ thực cũng chỉ có mỗi mình Phượng Tê…

Phượng Tê kế tiếp chính là nghĩ, ngàn vạn lần không thể nói chuyện Lý Giác giống tiên đế cho hài tử này biết, còn có JQ của lão cha với tiên đế nữa, sợ hài tử chịu không nổi a, phụ thân sủng ái mình lại là xem mình như thế thân của tình nhân cũ…

Ờ…Phượng Tê bắt đầu kỳ quái nhìn Lý Diệp, cha…ngươi đối với Tiểu Giác hẳn là không có phần tâm tư như vậy đi?

“Ngươi nha đầu kia, nhìn cái gì vậy!”

[Ta đang nhìn một tên cầm thú dám vươn tay trộm của mình về thế hệ tương lai của tổ quốc!]

“Hoàng tẩu?” Cảnh Tu vẫy vẫy tay trước mặt Phượng Tê: “Còn đang nói chuyện đâu, chúng ta đang nói chuyện Lý huynh mà.”

“Không có gì để nói. Người ta quen biết hơn một tháng đã thu phục, các ngươi quen biết hơn hai mươi năm mới xác định, ta còn cảm thấy mệt thay cho các ngươi…”

[Có lẽ chỉ là ta đa tâm mà thôi, tuy rằng cánh cửa nam nam mến nhau ở nơi này là chính tay ta mở ra, nhưng loạn luân vẫn là chuyện mà thiên hạ không thể dung thứ, đó cũng là một trong những nguyên nhân làm hai vương tử Khiết Đan nguyện ý buông tay. Hủ nữ có từng trải mấy cũng sẽ bị JQ giả dối che mắt.]

Phượng Tê quyết định buông tha việc này, nếu ở đây có ai nghe được tiếng lòng của nàng, khẳng định sẽ kinh ngạc ma nữ này thế nhưng lại đổi tính.

[Hơn nữa, Tiểu Giác tiềm lực tốt như vậy, nếu thực ném cho cha ta, thì bảy tám năm sau ta biết đi nơi nào xem JQ thúc chất của Tiểu Giác cùng Tiểu Duệ a!]

Câu đối ứng với lãng tử hồi đầu vĩnh viễn là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.

“Lâm Ích Hàn! Nghe nói ngươi mang tức phụ trở về rồi!” Xuyên thủng qua cửa mà tới là một thanh âm sang sảng mang theo ý vị giả dối, sau đó là một bóng người ngân quang lóng lánh đến sắp huyễn hoa mắt mọi người.

“Trình Tiền, không được làm càn! Hoàng hậu nương nương đang ở đây.”

Phượng Tê đoan trang giữ lễ, đây là ai a, tục đến như vậy, Michael Jackson cũng chưa mặc đến là lấp lánh như hắn đâu, lại còn y phục pha chỉ bạc.

“Nương nương?” Người nọ nhìn Phượng Tê, ánh mắt chợt lóe, giống như chồn thấy gà mẹ…Phi phi, tóm lại chính là cái loại ánh mắt tính kế đó. Phượng Tê lập tức xác định [Ta không thích ngươi!]

Phượng Tê không thích cũng phải nhận lễ của người ta, mắt thấy sinh vật lóe sáng này đã đến trước mặt nàng đang định cung kính quỳ xuống, một bóng đen từ bên cạnh Phượng Tê liền lóe ra.

Sau một trận bối rối, mọi người phát hiện, một hắc y nam tử phục sức ảnh vệ đang đè chặt Trình Tiền trên mặt đất, hai người gắt gao dán cùng một chỗ, tay ảnh vệ còn khóa chặt hai tay của đối phương…

Thấy mà Phượng Tê lang huyết sôi trào, quên sạch chuyện của lão cha cùng tiểu đệ nhà mình, trong mắt chỉ còn một bức cảnh đẹp ý vui ngay giữa ban ngày trước mắt…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play