Cổ Dĩ Mạt xế chiều hôm đó liền đem Ngô quản lí cùng Vương quản lí kêu đến, mặt lạnh hỏi rõ sự tình, gọi cảnh sát tới, mang hai người đi.
Hai vị giám đốc ở Macao đánh bạc, thua tiền, liền đối với ngân sách hợp đồng công ty lần này nổi lên chủ ý, bởi vì lúc ấy Cổ Dĩ Mạt còn chưa tiếp nhận công ti, trái lại để cho hai người thừa cơ luồn lách.
Tiền đương nhiên là không lấy về được, sớm bị hai người đó cầm đi để trả nợ.
Tin tức này vừa truyền ra, toàn công ty trên dưới một mảnh thổn thức, mà Thẩm Mặc lại là người lập công lớn nhất, chuyện thăng chức lượn quanh miệng lưỡi liền cũng giảm bớt rất nhiều, nhưng đối với một nhân viên nhỏ ngày thường không có biểu hiện gì một bước lên trời vẫn là có chút khó chịu trong lòng.
Bất quá, hiện giờ bọn họ đều không đem chuyện này đặt ở vị trí chủ yếu, bởi vì hai ngày sau chính là cuộc họp hàng năm của công ty, hằng năm sau khi họp là được phiên nghỉ.
Thẩm mặc cũng nhận được thông báo họp hàng năm, nhưng trước kia đến cuộc họp hằng năm nàng đều xin về nhà, không tham gia, lần này tự nhiên cũng không muốn đi, cho nên sáng sớm đi tới mới phòng làm việc, sửa sang lại đồ đạc của mình, liền gõ cửa phòng làm việc Cổ Dĩ Mạt.
Phòng làm việc trợ lý ở ngay bên cạnh phòng làm việc của tổng tài, mà bên kia là phòng làm việc của thư kí Tô Văn lúc Cổ Dĩ Mạt tới mang theo.
“Cốc cốc.”
“Vào đi.” Bên trong cửa truyền tới giọng nói mát lạnh, Thẩm Mặc dừng một chút, liền đẩy cửa ra đi vào.
Nàng nhìn Cổ Dĩ Mạt ngồi trên ghế làm việc cúi đầu nghiêm túc nhìn văn kiện, con ngươi dao động.
Màn rèm cửa sổ kéo ra, hiếm thấy mùa đông mang theo nắng ấm đến trên khuôn mặt tinh xảo, làm dịu lãnh ý thường ngày, xen lẫn vài tia say mê như có như không.
Thẩm Mặc lẳng lặng nhìn Cổ Dĩ Mạt, con ngươi màu hổ phách chứa đựng một mạt ôn nhu không dễ nhận ra.
“Có chuyện gì không, Thẩm trợ lý?” Cổ Dĩ Mạt nghe thanh âm đóng cửa của người nọ, đợi một hồi nhưng không có nghe đối phương mở miệng, không khỏi có chút nghi ngờ ngẩng đầu lên. Ngẩng đầu một cái, liền cùng con ngươi màu hổ phách hiện lên tia dịu dàng của đối phương đối mặt, trong đầu ông một tiếng, bên tai có chút ửng đỏ.
“Cổ tổng, cuộc họp hằng năm hai ngày sau, tôi muốn xin nghỉ về nhà, có thể hay không phê duyệt?” Thẩm Mặc không có chú ý tới một bên tai đỏ ửng bị mái tóc dài che khuất của Cổ Dĩ Mạt, cân nhắc một hồi, liền chậm rãi mở miệng.
“Nga? Đây là lần đầu tiên tôi tổ chức cuộc họp hằng năm, Thẩm trợ lí không thể nể mặt sao?” Cổ Dĩ Mạt nghe được đối phương lại không tham gia họp hàng năm, mày hơi nhíu lại, có chút bất mãn.
Nàng lại quên, hiện tại công ty đổi tổng tài, không dễ gạt như vậy.
“Xin lỗi, vậy sau kì họp hằng năm tôi xin nghỉ một tuần, có được hay không?”
Ai, thôi thôi, luôn là không đi, cũng là chuyện thất lễ.
“Một tuần? Đương nhiên có thể, tôi thấy Thẩm trợ lý một năm cũng chỉ xin nghỉ bệnh một ngày, còn có rất nhiều rảnh rỗi, một tuần tất nhiên không thành vấn đề.” Cổ Dĩ Mạt thấy Thẩm Mặc nới lỏng miệng, thư giãn hai hàng lông mày hơi nhíu lại, con ngươi màu đen đong đưa xuất hiện một nụ cười.Thẩm mặc nhìn Cổ Dĩ Mạt môi nở một nụ cười có ý, liễm mi.
“Cám ơn Cổ tổng, nếu không có chuyện gì, tôi liền ra ngoài.”
“Chờ một chút, cầm lấy phần văn kiện này sửa sang phiên dịch một chút, tối nay tôi phải dùng.” Cổ Dĩ Mạt gọi lại Thẩm Mặc xoay người chuẩn bị rời đi, đem một phần văn kiện toàn tiếng Anh cầm lên đi tới trước người đối phương đưa cho nàng, vẻ mặt đã sớm đổi trở về nghiêm nghị thường ngày.
“ Được.” Thẩm Mặc nhận lấy văn kiện, đáp một tiếng liền đi ra khỏi phòng làm việc Cổ Dĩ Mạt.
“Cô khỏe, Thẩm trợ lý.” Nàng đi ra mới vừa cài cửa lại liền nghe được bên người truyền tới âm thanh hỏi thăm sức khỏe mang một chút ngọt ngào trẻ con.
Nàng quay đầu, nhìn cô gái nhỏ nhắn bên người, đuôi ngựa buộc ở sau gáy, mặt mày có chút vui vẻ, hai mắt thật to nhìn mình, bên trong là hữu hảo không chút nào che giấu.
Thư kí của Cổ Dĩ Mạt là Tô Văn, là một người con gái rất manh, thân hình một mét sáu cộng thêm đôi giày cao gót mười phân những vẫn thấp hơn Thẩm Mặc thân mét bảy hai một đoạn.
“Cô khỏe, Tô thư kí.” Nàng hướng về phía Tô Văn lễ phép cười một tiếng, cầm văn kiện vào mình phòng làm việc. Tô văn cũng không ngại, ngọt ngào cười trở về một tiếng, sau đó liền vào phòng làm việc của Cổ Dĩ Mạt.
Thẩm Mặc ngồi vào trước bàn làm việc, mở ra văn kiện, đơn giản nhìn một lần liền bắt đầu phiên dịch.
Thẩm Mặc là người làm việc rất chuyên chú, cho nên khi phiên dịch liền hoàn thành hai mươi trang văn kiện luôn, nhìn đồng hồ treo tường đối diện, kim chỉ giờ đã bắt đầu hướng gần kế.
Nàng hơi duỗi người rồi đứng dậy, đem văn kiện đã phiên dịch tốt in ra, sửa sang thật tốt, liền chuẩn bị đi ăn cơm.
Nàng xách túi, đạp giày cao gót không nhanh không chậm đi qua phòng làm việc của Cổ Dĩ Mạt, đang muốn đi ra cửa thang máy, cửa phòng làm việc Tô Văn sau lưng mở ra.
“Thẩm trợ lý muốn đi ăn cơm không?”
Tô Văn giống như có chút gấp, âm điệu giày cao gót mang theo chút dồn dập.
“Có thể thay Cổ tổng mua một phần không, nàng còn đang xử lý văn kiện cùng nước Mỹ buổi tối, không có thời gian đi xuống ăn cơm.”
Thẩm Mặc xoay người nhìn Tô Văn, nghe được nàng nói, nhíu mày, con ngươi màu hổ phách lưu chuyển, nàng suy tư một hồi, mới gật đầu một cái, nói: “Có thể, cô ấy thích ăn gì?”
“Thanh đạm, không ăn chua, không ăn ngọt, đi.”
Tùy tiện là rất khó gọi món ăn.
Thẩm Mặc nhìn một cái cửa phòng làm việc đối diện đóng chặt, tưởng tượng dáng vẻ người ở bên trong vẻ mặt nghiêm túc chăm chú nhìn văn kiện, suy nghĩ một chút, nói: “Thịt bò bít tết có được không?”
“Có thể có thể, chín bảy tám phần, đừng có cứng quá, cô ấy có bệnh dạ dày.”
Thẩm Mặc nhìn Tô thư kí lại vội vàng đi vào phòng làm việc của mình, bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Bệnh dạ dày sao, ngược lại là giống như các nàng sẽ có tật xấu.
Thẩm Mặc đi ra cửa công ty, vào một cửa hàng tây gần đây, mua hai phân thịt bò bít tết mang về.
Phía trước xếp hàng không ít người, Thẩm Mặc đợi nửa giờ mới mua được, lúc xách túi trở về, nhịp bước hơi nhanh chút.
Đi vào cửa phòng làm việc, Thẩm Mặc trước đem một phần của mình bỏ lên trên bàn, dung một bộ ly giấy cùng một tách nước ấm, lúc này mới xách phần ăn của đối phương đến trước cửa phòng làm việc đối phương, gõ cửa.
“Mời vào.” Vẫn là giọng nói mát lạnh, bất quá lúc này nghe có chút mệt mỏi cùng mệt nhọc.
“Cổ tổng, bữa trưa của cô.” Thẩm Mặc đi tới trước bàn làm việc của người đang vùi đầu xử lý văn kiện, đem thịt bò bít tết tới trước mặt đối phương, nhàn nhạt nói.
“Cám ơn, tôi còn tưởng rằng là Tô thư kí thay tôi gọi.” Cổ Dĩ Mạt ngẩng đầu lên, nhìn Thẩm Mặc trước mặt lẳng lặng nhìn mình, áo gió màu đen che xuống cơ thể thon gầy, đậy kín nắp bút, đứng lên.
Cổ Dĩ Mạt nhận lấy hộp đồ ăn, nhưng lại thấy trước mắt đưa qua một ly nước nóng.
Cổ Dĩ Mạt nhìn đôi tay trắng nõn của người nọ, nhận lấy nước, nhất thời không nói.
“Cám ơn.” Là giọng nói ôn hòa nhưng không mất đi mát lạnh.
“Không có gì, tôi liền không quấy rầy Cổ tổng dùng cơm.” Thẩm Mặc nhìn Cổ Dĩ Mạt hơi rũ con mắt, cảm thấy được đối phương tựa hồ xấu hổ, khóe miệng kéo lên một nụ cười ôn nhu.
“Thẩm trợ lý đã dùng bữa rồi sao?” Cổ Dĩ Mạt bưng ly nước lên, nhấp một miếng, ngẩng đầu nhìn Thẩm mặc, hỏi.
“Tôi để ở phòng làm việc, đang muốn đi.”
“Nga, kia Thẩm trợ lý liền mau đi đi, cũng không còn sớm.”
“ Được.”
Thẩm Mặc đáp một tiếng liền đi ra phòng làm việc, cài cửa lại xong nhưng ở trước cửa, con ngươi trầm tĩnh dao động, thoáng qua một tia không rõ ưu tư.
Mà Cổ Dĩ Mạt ở bên trong tay bưng ly nước, khóe miệng nâng lên, là vẻ mặt ấm áp.