Chất lỏng lạnh như băng mang theo tất cả thần sắc u ám mạnh mẽ chiếm đoạt toàn thân. Hô hấp giống như dính lại, lại giống như bị mọi vật chèn ép đến ngưng trọng. Mọi việc tựa như mạng sống cứ như vậy rõ tồn tại rõ ràng ở trong ý thức.
Thẩm Mặc mạnh mẽ mở mắt ra, chờ một chút lấy lại bĩnh tĩnh mới chậm chạp quay đầu nhìn về bàn tay phải của mình ở phía trước. Ngón trỏ trong lúc vô tình run rẩy kêu suy nghĩ của Thẩm Mặc trở về, ánh mắt nàng âm u, thu tay lại ngồi dậy.
“Hô.” Nàng nhẹ nhàng nhéo sống mũi một cái, tựa như thở than lại tựa như bất đắc dĩ thở ra một hơi.
Dứt khoát vén chăn lên bước xuống xuống giường, hai chân nhỏ thon dài bị làn váy che khuất một phần, nhưng cũng không khó nhận ra làn da trắng nõn mỹ lệ. Ngón tay thon dài khiêu khiêu dây váy trên vai trượt xuống, thoáng lộ vẻ gầy gò thân thể bởi vì váy ngủ trong suất theo từng bước chân mà hiện ra chiếc quần lót luôn dán lên làn da trắng nõn như ẩn như hiện.Thuận theo vùng eo và làn tóc dài mượt, như mực vậy, đen ngòm.
Trong phòng hơi ấm rất đầy đủ, có điều ngày đông mà mặc váy ngủ, sợ là chỉ có người này thôi. Lấy một vốc nước nhẹ nhàng hất lên mặt, ngảng đầu lên, Thẩm Mặc lẳng lặng nhìn khuôn mặt ướt đẫm trong gương, mặt không biểu tình. Lông mi nhỏ ướt trong suốt, đôi mắt màu hổ phách hiếm thấy, vẻ dịu dàng như phong cách cổ xưa. Khuôn mặt kia, cái mũi kia, đôi môi kia, như là chú tâm điêu khắc vậy, tựa như một tác phẩm nghệ thuật. Nàng rất nhanh thu thập xong tất cả, liền xách túi ra cửa.
Mở cửa, khí lạnh ngày đông phương bắc hất vào mặt, làm cho hai hàng lông mày run lên, thở ra một làn hơn nóng. Nhà trọ Thẩm Mặc ở cùng chỗ làm việc tương đối gần, liền thường xuyên đi bộ đến công ty. Nàng một mặt suy nghĩ ngày đông ở Bắc Kinh này càng lúc càng lạnh giá ngày, một mặt suy nghĩ về cuộc sống, bất giác đã tới công ty. Thẩm Mặc chỉ là một viên chức phổ thông làm việc ở bộ tài vụ, ba năm lai lịch, vẫn chưa được thăng chức. Nàng chính là như vậy tùy ngộ nhi an (1), không cầu phú quý.
(1) [随遇而安] thỏa mãn trong mọi tình huống, gặp sao yên vậy.
Không cầu nổi lên, cũng không đại lạc, chỉ cầu an nhiên bình thản. Cuộc đời một người chỉ có mấy chục năm, nếu như cháy quá mãnh liệt, ngọn lửa, rất nhanh sẽ tắt.
Thẩm Mặc ngồi trước bàn làm việc không nhanh không chậm bắt tay vào kiểm tra hợp đồng trên bộ phận thiết kế gửi tới cần sửa sang lại, ngày hôm trước lúc kí kết một hợp đồng, ánh mắt lóe lóe, ngẩng đầu nhìn một chút phòng làm việc giám đốc, con ngươi đóng lại, không nhanh không chậm cúi đầu xuống, trở lại trạng thái bình thường.
Mùa đông, đêm tối ở Băc Kinh so với thông thường đến sớm một chút, nhưng cũng, so với thông thường đèn đường sáng hơn. Chỉ bất quá, ánh sáng kia, cung không phải là bầu trời, mà là “Bắc Kinh“.
“Hô“. Thẩm Mặc thả tay xuống nhìn đống văn kiện mới hơn phân nửa, ngẩng đầu nhìn một chút bốn phía bàn làm việc đều đã trống rỗng, giơ tay lên xoa cái cổ bởi vì một mực cúi thấp mà có chút cứng ngắc.
Nàng đưa mắt nhìn xem đồng hồ đeo trên tay, quay đầu lại nhìn đường phố bị đủ mọi loại đèn chiếu sáng, thở ra một làn hơi trắng. Bây giờ là tám giờ tối, lúc tan tầm là năm giờ chiều, mà thời gian này ở lại công ty làm ngoài giờ, cũng chỉ còn hai tầng lầu. Một người là Thẩm Mặc ở tầng ba, còn lại chính là tầng ba mươi.Phòng làm việc tổng tài.
Cổ Dĩ Mạt ngồi trên ghế làm việc, ánh sáng trên màn hình máy tính xách tay hiện lên bản đề tài báo cáo, lộ ra trên khuôn mặt vẻ hứng thú. Hai mươi tám tuổi liền có thể quản lý công ty đâu vào đấy, luôn đảm đương mặt bìa của các loại tạp chí về kinh tế, người phũ nữ xuất chúng như vậy.
Cặp mắt nàng không che giấu được mệt mỏi liếc nhìn thời gian, do dự một chút, giữ văn kiện đứng dậy tắt máy vi tính. Cô gái mang trang phục công sở dưới ánh đèn. Cho dù một bộ trạng thái mệt mỏi, cũng đẹp đủ cho người ta kinh hãi. Trang phục công sở bao bọc vóc người hoàn mỹ trên xuống, vừa vặn không dư thừa.
Da thịt tráng nõn, đôi chân mảnh khảnh đi một đôi giày cao gót, gò má có chút góc cạnh, mũi nhỏ, môi mỏng. Đôi mi thanh tú con ngươi thăm thẳm, tóc dài xõa xuống vai, phủ đầy cặp mắt mệt mỏi cũng không che giấu được nó mạnh mẽ. Hết thảy đều tinh xảo như vậy, hoàn mỹ dung hợp với nhau, nhiều một phần thì hơn, thiếu một phần thì nhẹ.
Một người phụ nữ như vậy, đêm tối cũng không che lấp được hào quang. Nàng quá mức chói mắt, cháy quá mãnh liệt, để cho người ta không thể đứng xa hơn một chút ngược lên mà nhìn. Cổ Dĩ Mạt xách túi đi ra cửa thang máy, trên đường phố người đến người đi, náo nhiệt không kém gì ban ngày.
Cổ Dĩ Mạt nhắm mắt lại đã gần hai ngày không có khép qua mắt, nữa mở ra trong lúc ngẩng đầu vô tình phát hiện phòng làm việc tầng ba vẫn còn sáng đèn, trên khuôn mặt mệt mỏi thoáng qua vẻ nghi hoặc, nhớ tới tầng ba có mấy bộ phận tiêu thụ cần văn kiện quan trọng để ngày mai tổng kết đại hội, để ngừa vạn nhất không thể làm gì khác hơn là quay trở lại.
“Đăng...đăng...” Giày cao gót cùng mặt đất chạm vào nhau phát ra tiếng kêu thanh thúy, ở phía trên hành lang lộ ra có chút bất ngờ. Cổ Dĩ Mạt nhẹ nhàng mở then chốt đẩy cửa ra. Phòng làm việc của Thẩm Mặc không thấy được cửa, cho nên nàng không có chú ý tới có người tiến vào, cũng không biết người nọ đã đi tới cửa phòng làm việc mình, lại còn đang nhìn mình.
Cổ Dĩ Mạt trở lại chi nhánh công ti còn chưa tới một tuần, nàng chưa từng thấy qua cô gái này. Cô gái này đẹp đến ôn nhã. Trước một mực ở công ti chính, bởi vì rất nhanh đến cuối năm, chi nhánh công ti có một hạng mục nhỏ cần chỉnh đốn, ông nội bảo nàng tới xem một chút. Lúc nàng tới mới biết hạng mục cần chỉnh đốn cũng không phải là nhỏ, cho nên không làm sao hơn hai ngày một mực không ngủ không nghỉ từ các giám đốc bộ phận ở đó đem tình hình văn kiện xem rõ ràng.
Nàng cho là trễ như vậy còn làm ngoài giờ hẳn là giám đốc bộ phận hoặc là một trợ lí. Lúc giám đốc bộ phận và các trợ lí ra mắt, lại không thấy qua nàng. Ánh đèn điện hắt lên vẻ mặt của cô gái đang ngồi trên ghế ánh mắt thành thật liếc nhìn văn kiện mà viết, đẻ cho Cổ Dĩ Mạt hoảng hốt cho là cô gái ấy tự mình tỏa ra ánh sáng, làm người ta không nỡ rời mắt.
Bỗng nhiên, Cổ Dĩ Mạt thấy nàng nhíu mày lại, trong mắt lóe lên một tia thần sắc khác thường, nhưng khôi phục lại bình tĩnh chỉ trong một giây. Cái này làm cho Cổ Dĩ Mạt sinh ra tò mò. Nàng khống chế bước chân, lặng lẽ đi tới sau lưng Thẩm Mặc, mắt hơi rũ xuống nhìn văn kiện trên tay nàng. Phần hợp đồng nào đó bộ ngoại giao tiếp nhận.
Lại là....
Thầm Mặc nhìn ký tên không rõ ràng, nữa lục lọi hồi tưởng lại hai nơi, nhớ lại một ít chuyện phiền phức, có chút bất đắc dĩ đem văn kiện ném lên trên bàn làm việc. Nàng có chút mệt mỏi bấm một cái lên huyệt thái dương, thở dài đứng dậy chuẩn bị thu dọn đồ đạc về nhà, lúc xoay người nhìn chung quanh thấy Cổ Dĩ Mạt đang rủ mắt xuống nhìn văn kiện trên bàn bị mình bỏ qua.
Thẩm Mặc cả kinh nhíu mày, đứng thẳng người nhìn tầm mắt Cổ Dĩ Mạt đã từ món văn kiện chuyển qua người mình, lấy lại bình tĩnh,
mới nhìn rõ trước mặt bây giờ là cô gái tiếp nhận chi nhánh công ti Cổ tổng tài, nhẹ giọng kêu: “Cổ tổng?”
Cổ Dĩ Mạt vừa liếc nhìn văn kiện bị ném ở một bên trên bàn mới thu hồi tầm mắt, hai tròng mắt đen lăng liệt nhìn Thẩm Mặc, chậm rãi mở miệng “Ừ, thấy phòng làm việc đèn sáng liền tới xem một chút, trễ lắm rồi, về sớm một chút.”
Sau đó Cổ tổng kia chỉ để lại cho tầm mắt Thẩm Mặc làm người ta khắc sâu ấn tượng vòng eo nhỏ hết sức nhỏ cùng mái tóc dài.