Ngươi muốn một người thời thời khắc cùng chung một chỗ, ngươi muốn chia sẻ tất thảy tâm tư cùng người kia, hết sức chân thành, ngươi muốn cho dù là sương rơi đầy đầu cũng cùng đầu bạc nửa đời sau.
Đây chính là cho dù vinh hoa phú quý, cho dù tướng mạ xấu xí, hay là bệnh tật đầy mình, ngươi vẫn sẽ muốn cùng nàng nắm tay nhau vượt qua.
Nhưng mà sau khi xúc động nắm tay nhau, từng bước từng bước dấu chân bên trong, luôn sẽ có một ít từ từ phai nhạt đi, luôn sẽ có một chút mất trật tự, luôn sẽ có một chút ngoài dự liệu.
Cho nên, sẽ có cãi vã, sẽ có bi thương, sẽ có người bị tổn thương.
Có ai ngờ, như vậy sương tuyết đầy đầu, cắn môi dự đoán, này cũng đã là tâm tình đầu bạc?
Thẩm Mặc đứng ở trước cửa sổ thư phòng, nhìn tuyết rơi đầy đầu nhánh cây, một đôi con ngươi hổ phách lại không có thần khí, thật giống như nàng cũng không phải đang nhìn mảnh đất tuyết trắng kia, mà là một nơi hư vô không thể gọi tên.
Nhà không có phòng cho khách, chỉ có một chiếc giường trong thư phòng, nàng dọn dẹp lại chăn gối trên giường, làm sao cũng không muốn chìm vào giấc ngủ, liền đứng dậy nhìn bên ngoài ngẩn người.
Ánh đèn bên trong nhà chiếu thẳng tới bóng lưng thẳng tắp, rơi xuống mặt đất đã vỡ tan.
Nàng chưa bao giờ nghĩ, mọi chuyện sẽ trở thành như vậy.
Như vậy, khó mà vãn hồi.
Nàng sợ, vẫn luôn sợ, sẽ mất đi lòng của nàng.
Nàng đợi hơn hai mưới năm mới đi tới lòng mình.
Nàng quỳ xuống phá vỡ tự tôn, quỳ một lần chính là mấy năm, cho dù cha đưa tay ra, nàng cũng không thể đứng lên.
Đây là sai lầm, đây là hèn yếu, đây là không kham nổi.
Nàng đều biết, cũng đều sáng tỏ, nhưng không làm được.
Thế nhân cũng cho là nàng kiên cường dửng dưng, cũng cho là nàng một người ung dung, đạm bạc lạnh nhạt.
Mà đều không biết, cho dù là thần linh, cũng sẽ phạm sai lầm, cũng sẽ cau mày, cũng sẽ rơi lệ.
Cổ Dĩ Mạt ngồi ở đầu giường, nhìn cửa phòng đóng lại, mặt đầy lăng nhiên.
Nàng không biết, mình tại sao lại như vậy.
Lại như vậy, đi tra hỏi Thẩm Mặc.
Đã từng là sạch sẻ gọn gàng không còn, chỉ còn lại cúi đầu lúc che kín gò má đích tán lạc mái tóc dài, nàng nhìn bàn tay mình đã dần dần ấm áp, làm thế nào cũng không quên đi được lãnh ý trong bàn tay quen thuộc, làm sao cũng không tiêu tan được ánh mắt Thẩm Mặc lúc rời đi.
Cứ như vậy không biết làm sao, cứ như vậy bi thương.
Nàng làm tổn thương nàng.
Sau khi tỉnh say, khoang bụng trống trơn.
Cổ Dĩ Mạt chợt nhớ tới những lúc nàng ngồi xử lý văn kiện, đón nắng ấm, đối với Thẩm Mặc nói "Mặc, chị đói", tròng mắt đối phương ấm áp, nụ cười đối phương ôn nhu, cùng một tiếng nhu hòa kia "Được".
Bất luận Cổ Dĩ Mạt muốn cái gì, muốn làm gì, Thẩm mặc đều là ôn nhuận mi mắt, nói "Được".
Tôi muốn cùng nàng chắp tay cùng lão.
Tôi muốn cùng nàng sương tuyết bạc đầu.
Tôi muốn cùng nàng nắm tay một đường.
Tôi không bao giờ nghĩ, sẽ mất đi nàng.
Cổ Dĩ Mạt bỗng nhiên vén chăn lên bước xuống giường, ra phòng ngủ chạy thẳng tới thư phòng. Chân trần, từng bước từng bước, vội vàng nhưng có chút do dự.
"Rắc rắc." Nàng vặn ra nắm cửa, nghe được thanh âm Thẩm Mặc quay đầu lại, đôi mắt nhàn nhạt nhìn mình đứng ở trước cửa, thấy nàng đôi chân nàng không có mang dép, sững sốt.
"Làm sao vậy, Dĩ Mạt?" Thẩm Mặc thu hồi hết thảy ưu tư trong ánh mắt, đi tới ngắn kéo bên mép giường lấy ra một đôi dép bông, đi tới trước người Cổ Dĩ Mạt, đem dép thả vào bên chân nàng, hỏi nhỏ: "Làm sao lại không mang dép rồi?."
Cổ Dĩ Mạt an tĩnh nhìn Thẩm Mặc lấy dép ra thả vào bên chân mình, nghe nàng lại dùng âm thanh cưng chiều quen thuộc "Làm sao lại không mang dép rồi?", trong lòng đau nhói, là có chút không thở nổi.
Nàng đợi nàng như vậy, cuộc đời này còn cầu gì nữa.
Nàng nhưng lại thương nàng như vậy.
Cổ Dĩ Mạt nghe lời đeo dép vào, ngẩng đầu lên cùng Thẩm Mặc đối mặt. đen sâu cùng hổ phách đang ẩn nấp bi thương, đang lẩn trốn bóng tối, nhưng chung quy vẫn không gạt đi được bi thương nồng đậm đến hít thở khó khăn kia.
"Mặc." Cổ Dĩ Mạt đưa tay ra ôm lấy thẩm Mặc trước người, vùi đầu vào cần cổ đối phương, ngửi lấy mùi thơm nhàn nhạt trên người nàng, an tĩnh lòng.
"Chị mới vừa uống say, thật xin lỗi." Cổ Dĩ Mạt nhớ tới Thẩm Mặc rũ xuống mi mắt, đem đối phương ôm càng chặt hơn.
"Chị không hỏi nữa có được không? Chúng ta thật tốt cùng nhau có được hay không? Em muốn lúc nào nói thì nói cho chị có được không?" Thẩm Mặc nghe Cổ Dĩ Mạt nhẹ nhàng nỉ non bên tai, nỉ non không đè nén được.
"Tha thứ cho chị, có được không?" Cổ Dĩ Mạt quay đầu đi, đôi môi đỏ mọng cham lên tai Thẩm Mặc, có chút nghẹn ngào.
"Dĩ Mạt... Chị không sai." Thẩm Mặc nâng hai tay lên, êm ái ôm lại Cổ Dĩ Mạt, bàn tay ôn nhu vuốt lấy sống lưng mảnh khảnh của Cổ Dĩ Mạt, mi mắt vô lực rũ xuống, nhìn phía trước, khó ngôn ngữ nào tả xiết.
Nàng có thể nói gì đây.
"Tha thứ cho chị, có được không?" Cổ Dĩ Mạt không nghe Thẩm Mặc than thở, chẳng qua là có chút run rẩy hôn lấy tai Thẩm Mặc, hôn lấy quai hàm của nàng, cố chấp lặp lại những lời này.
Thẩm Mặc cảm nhận được Cổ Dĩ Mạt dè đặt, trong lòng đau xót.
Làm sao các nàng lại phải đến này.
"Được..." Thanh âm Thẩm Mặc run run, quay đầu đi, hôn lên bờ môi run rẩy của Cổ Dĩ Mạt.
Đôi môi lanh như băng ôn nhu thành kính mà gần gũi đối phương, lưỡi ấm áp cạy ra răng môi đã dần dần lắng xuống run rẩy, mời gọi đối phương cùng vũ.
"Chị nói gì... Đều được." Thẩm Mặc êm ái hôn lấy tai Cổ Dĩ Mạt, ở bên tai đối phương nhẹ giọng nói, thật giống như muốn trấn an đối phương.
"Dĩ Mạt nói gì, Thẩm Mặc cũng sẽ nói được. Chúng ta thật tốt bên nhau." Thẩm Mặc giơ tay lên ôn nhu vuốt ve đầu Cổ Dĩ Mạt, để cho nàng tựa vào vai mình, cũng không nhìn nàng.
Nàng biết Dĩ Mạt đang dồn nén trở lại cái gì, nàng không muốn mình nhìn đến, vậy mình liền không nhìn nữa.
"Được..." Cổ Dĩ Mạt tựa vào đầu vai thon gầy của Thẩm Mặc, thanh âm còn mang run rẩy, nhưng cũng đã dần dần ổn định.
Ngoài cửa sổ tuyết rơi nhiều bay tán loạn, rơi trêb mái hiên, tích đầy sương.
Bên trong nhà bóng của hai người đang ôm nhau nhắm chặt đôi mắt trải trên của sổ, băng tuyết dính đầy trên cửa sổ.
Sương tuyết đầy đầu liền bạc mái.
Có được một người như vậy, cuộc đời này còn cầu gì hơn.
Cuộc đời này, còn cầu gì hơn....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT