Cửa xe phía tài xế đột nhiên mở ra, từ trên xe bước xuống một người mặc quần áo công sở màu trắng, chẳng qua là mái tóc quăn đỏ thẫm hoàn toàn trái ngược với dự tính ban đầu cả người một than màu tráng kia, tỏ ra hết sức yêu mị.
Thâme Mặc đưa lưng về phía người nọ, nghe được lời kêu cũng chỉ dừng lại bước chân, nhưng không có quay người lại.
“Hắc, tiểu cô nương, tôi cũng kêu cô, còn không xoay người lại chính là cô không biết lễ phép a.”
Người đâu, một giọng nói không đứng đắn, hợp với cặp mắt đào hoa kia cùng mái tóc đỏ, quần áo làm việc màu trắng sớm bị ánh sáng che giấu, hoàn toàn tản ra một cổ khí tức diễm lệ.
Thẩm Mặc nghe đàn bà trêu ghẹo, trong con mắt hiện một tia quái dị, chậm rãi quay người sang.
“Cho nên?”
Nàng ngước mắt nhìn đối phương, nhíu mày, trở lại.
“Này, đừng có nghiêm mặt như vậy mà, tôi tới chỗ này có chút chuyện nhỏ, nhưng tìm không ra hướng đi, bây giờ nhìn giao lộ thấy có người liền tới, tiểu cô nương là đang vì mới vừa rồi không qua được đường nên sinh khí chứ?”
Lâm Uyên nhìn Thẩm Mặc, một đôi cặp mắt đào hoa xoay chuyển, tính khí trang nghiêm làm một bộ chuyên đùa.
“ Ừ.” Thẩm Mặc nói ra một chữ, nhìn Lâm Uyên biểu tình chợt ngây ngốc, tâm tình chuyển tốt hòa hoãn bên hàng mi lãnh ý.
Lâm Uyên là thật bị nghẹn, bị một chữ kia mà làm cho nghẹn, có người nào thành thật như vậy, nói sinh khí thật đúng là sinh khí?
“Ngạch....kia....”
“Hảo, Uyên, đều là chị chơi đùa quá trớn.” Cửa ghế phụ lái mở ra, người chưa thấy, tiếng tới trước.
Kia khí tức trong lời nói, ôn nhuyễn như ngọc, dịu dàng tựa như con gái Giang Nam vậy, vừa giống như gió mát, không gấp không nóng nảy, lướt qua gương mặt.
“Tiểu Mi ~~~” Lâm Uyên nhìn người tới, thay đổi trạng thái yêu mị lúc trước, chợt biến thành một con chó nhìn chủ nhân tới cứu bằng cặp mắt ngấn lệ.
Tần Mi con ngươi đen nhánh tùy ý tản ra, trước mang áo khoác trắng, trên chân một đôi boots cao gót, từng bước từng bước giẫm xuống, giày cao gót cùng mặt đất chạm nhau “Đăng...đăng” âm thaanh lẫn át dòng người và xe nhiễu loạn, nàng đi tới trước mặt Thẩm Mặc, ngửa đầu nhìn về phía nàng, trên mặt hiện một cái mỉm cười dịu dàng. Là một người làm cho người ta cảm thấy không mất lễ nghi, cô gái rất thoải mái.
“Vị tiểu thư này, xin lỗi, chuyện vừa rồi là A Uyên thất lễ.” Thẩm Mặc nhìn trước mặt là một bàn tay sạch sẽ, năm ngón tay thon dài.
“Không việc gì.” Thẩm Mặc câu lên khóe miệng, hơi rũ con mắt, cũng đưa dôi tay trắng nõn thon thon dài giống vậy cùng đói phương chạm một cái, để bày tỏ lễ phép.
“Hai người các cô là không lạnh hay là lên cơn sốt, hỏi cho đường cũng lâu như vậy sao?” Cửa ghế sau xe đột nhiên mở ra, lại bước xuống một cô gái thân hình cao gầy.
Thẩm Mặc quay đầu, theo tiếng kêu nhìn lại, dư quang quét người nọ dáng người yểu điệu, trong con ngươi màu hổ phách hiện lên một tia gợn sóng. Đợi nàng thấy rõ người tới sau, trí nhớ hồi phục lại về khuya ngày hôm trước, nàng nhìn Cổ Dĩ Mạt, nhíu mày.
Cổ Dĩ Mạt tựa vào bên cạnh xe, khoác chiếc áo khoác màu kem, bên trong một chiếc áo sơ mi công sỏ rộng thùng thình, một nút ở phía trên được mở ra, xương quai xanh tinh xảo như ẩn như hiện.