Sân bay Tân Sơn Nhất

Chuyến bay từ Nhật về VN đã hạ cánh, hành khách đỗra cổng tìm người thân.... đông nghịt làm bọn nhóc phải căn mắt ra mà tìm

-Ba mẹ- hắn vẫy tay

Hai ông bà Trần tiến về phía bọn nó đứng

-nhớ con trai quá- mẹ ôm hắn- nhớ nhóc Nguyên quá- rùi ôm nó

-hai bác mới về chắc mệt ạh- hai chị nó từ tốn

-uh, thôi chúng ta ra xe về thôi- hắn nó sách hành lý lên vai ra xe (cho tài xế ở ngoài nên bọn nó phải làm)

-------------------------------------------------

-thưa ba con mới về- ba mẹ hắn chào ông Sơn

-uh, hai con vào tắm rửa nghĩ ngơi cho khỏe đi đường chắc cũng mệt rồi- ông Sơn rót nước cho con

-vâng, quà tặng ba- mẹ hắn đưa ông Sơn một hộp to- của bốn đứa này, mỗi đứa một hộp

-cảm ơn bác- ba chị em hí hửng cảm ơn

Nó cầm lên lắc lắc nghe tiếng động bên trong......cái gì vậy nhỉ.....sao to thế........

-cái gì thế mẹ- hắn thắc mắc nhìn vào gói quà

-bốn đứa mở ra xem- mẹ hắn hớp một tí

trà

Bốc ......bốc.........a cái gì đây

-hả- bốn đứa nhìn nhau rùi nhìn mẹ hắn

-kimono.........- cả bọn đồng thanh (đi Nhật mà nhỉ)

-uh, lát các con mặc thử mẹ xem........chắc xinh lắm- mẹ hắn cười tít cả mắc- thôi các con lên thay liền đi mẹ không chờ được đâu

-mới về mà phá con rồi hả mẹ- hắn nhăn nhó

-phá gì...... con làm mẹ buồn rùi nè, ba , anh thấy con nó chưa......nó lớn rùi không thương em nữa- mẹ hắn sụt sùi

-tôi nghiệp con quá/ tội em quá.....hahaha- ông Sơn ba hắn cùng cười (trời ơi cái gia đình này....sao giống trẻ con quá)

-thui đi người lớn gì mà.......được rùi mặc thì mặc

-ok, vậy mới được chứ, mẹ đi tắm xong bốn đứa phải thay cho mẹ xem đấy.........đi anh- hai ông bà về phòng

-khồ thân chưa- hắn nó thở dài

-bốn đứa vào thử xem ông cũng muốn xem

-ông này- nó hắn nhìn

ông Sơn nhăn nhó

Cái quái gì thế này......cái thắt lưng này cài sao nhỉ......còn cái này mặc sao......sao mà to thế này.....nó mếu nhìn đám đồ.......cái gì cũng phức tạp được cái màu vải rất đẹp nhiều hoa văn xinh xinh. Mẹ hắn phải cực lực chạy khắp các phòng chỉ dẫn. Hai chị nó bước ra đầu tiên ........ cả nhà khen không ngớt......xinh ghê......làm hai chị nó vui mừng cười ngoắt cả hàm.......tới hắn.........quoa đẹp trai quá......vải sọc......phối màu hợp lý hài hòa

-woa, con trai mẹ có khác, đẹp trai ghê luôn......ủa......mà Nguyên đâu- mẹ hắn nhìn xung quanh

-dạ còn cái thắt lưng khó cài quá ạh- nó nói vọng xuống (vẫn loay hoay trong phòng)

-để bác giúp- mẹ hắn chạy lên

Một lúc sau

-không biết khỉ làm gì lâu thê- hắn cũng đang chờ xem nó mặc đồ

ra sao

-tới đây- mẹ hắn & nó bước xuống nhà

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nó......ngơ ngát ......ngỡ ngàng.........quá đẹp.......không phải mà là quá tuyệt mới đúng (tuy chưa hoàn chỉnh)

-cô........cô......- hắn nhìn nó

-tui sao- nó khó chịu

-đẹp lắm- mẹ hắn tiếp lời- màu vải rất hợp, con lại cao mặc rất đẹp.....- mẹ hắn sít soa.....-nhìn con bác nhớ lại thời trẻ quá

-đùng đấy hợp với cháu lắm- ông Sơn và ba hắn

-hì- nó gãi đầu

Hắn chăm chú nhìn nó......nó khác hẳn cái dáng con trai.....hàng ngày

-mặc cái này chẳng thấy dáng con để bữa nào bác mua vài cái váy- mẹ hắn nhìn nó

-dạ- nó hoảng hồn (quên cả cái sách lược của mình, giờ nhớ ra quá muộn rồi) chết rùi- nó nghĩ- thôi ạh.....con không hợp với mấy cái đó đâu ạh

-con

gái lớn rùi phải ăn mặc cho đẹp chứ, bốn đứa đứng lại mẹ chụp hình kỉ niệm nào, mang luôn guốt vào ( guốt gỗ đi cùng với áo kimono ấy- đủ bộ)

Nó thở dài

-anh làm gì đó đứng lại chụp hình- nó tiến lại gần hắn đang ngơ ngát

-không.....ờ ờ.......- hắn chạy theo nó

-ok, đừng sát vào 1 2 3 - mẹ hắn hô to

Tách ....đèn plash sáng lên.......

-ok, Phong Nguyên chụp một kiểu nào- mẹ hắn đề nghị

-hả- hai đứa nó ngơ ngát- Đoan nhìn nó ghn tị thấy rõ

-hai bộ đồ của hai đứa hợp nhau lắm, Nguyên ngồi xuống, Phong đặt tay lên vai nguyên làm kiểu nào- mẹ hắn như thợ chuyên nghiệp luôn (mà công nhận hợp thiệt)

-dạ- mặt mếu nhưng vẫn làm theo......mong sao cho hết đại nạn

-ok, ngoan lắm......anh chụp cho em với các con một kiểu nào- mẹ hắn thảy mấy ảnh về phía ba hắn

-cả nhà củng chụp đi- ba hắn chỉnh chế độ tự động- vào chụp luôn ba- hai cha con ông

Sơn tiến về phía bọn nó

-cười nào

Tách...............

-ok xong, con đi thay đồ- hai đứa nó nhanh chóng chạy lên phòng

-sao không mặc luôn đẹp lắm mà- mẹ hắn tiết nuối

-nóng lắm ạh- hắn nó đồng thanh quay lại

-uh, mẹ quên đây là VN, thui bốn đứa thay ra đi- nói thế nhưng tiết lắm

-dạ

Nó chạy thằng lên phòng.....tà áo phấp phới như cánh bướm nhẹ nhàng bay theo từng bước chân nó...hắn chạy theo quay mặt lai và.............

-cô đẹp lắm đấy khỉ- hắn nói vọt lẹ vào phòng

-anh nói gì- nó nghe không rõ hỏi lại(may là nghe không rõ chứ không chắc ngượng chết quá)

-cô không nghe thì thôi- hắn cười bước vào phòng

-vô duyên- nó cũng vào phòng thay lẹ cái áo ra..........nóng chết.

--------------------------------------------------------

-ai đi chợ với mẹ không- mẹ hắn đề nghị khi thấy bóng bốn đứa bước xuống

-mẹ

không thấy mệt àh, sao không nghỉ ngơi đi- hắn

-không....... Mẹ ngủ từ tối qua tới gìờ trên máy bay rồi....ba đứa đi với bác không

-dạ.........- ba đứa đồng thanh

-còn con???

-đi thì đi......con chở cho- hắn bước ra lấy xe

---------------------------------------------------

Tại siêu thị

-mấy đứa thích ăn gì cứ chọn nhé- mẹ hắn

-vâng- bốn đứa đồng thanh theo sau

Từ Thịt bò thịt heo thịt gà..........đến cần tây, rau muống..........hành tiêu tỏi ớt đều có đủ.......mua gì lắm thế làm mý chiếc xe đẩy đầy ắp........

-cô ăn cái này không khỉ- hắn chỉ về tủ cá viên đông lạnh

-woa, vậy mà tui không thấy- nó với tay lấy 5 bịt cá và bò viên

-lấy cho tui mấy hộp kem nữa đi- nó chỉ tay về phía tủ

-ùh, chờ tí - hắn chạy lại lôi về

............................

-xem ra cũng đủ rùi đấy- mẹ hắntươi cười nhìn bọn nó

-không đủ mới lạ con tưởng mẹ định mua luôn cái siêu thị này chứ- hắn đẩy hai xe hàng theo sau

-a, chị Trần- một người phụ nữ tui cười tiến về phía mẹ hắn

-ah, chị Đoàn, cả bé Vân nữa- mẹ hắn niềm nở

-vâng con chào bác- Vân lễ phép

Khi không lại **ng mặt nhau ở siêu thị.....

-chị về VN hồi nào thế- mẹ hắn cùng bà Đoàn và bọn ra quày tính tiền

-tui cũng mới về hồi trưa thôi chị

-mệt vậy mà còn đi chợ àh

-uh, nấu ăn, chăm sóc gia đình cũng là một thú vui......hay lát chị rảnh sang nhà tui chơi

-tiết quá lát tui lại viêc......hay là con đi sang nhà Bác Trần không- bà Đoàn nhìn Vân

-dạ......được ạh???- Vân

-tất nhiên......có con thì thêm vui- mẹ hắn cười- hay lát theo xe bác về nhà luôn nhé

-vâng ạh

Hắn khó chịu nhìn mẹ........từ ngày bị hiểu nhầm hắnyêu Vân......hắn luôn muốn tránh mặt càng xa càng tốt....không lại thêm chuyện.

-mặt anh sao căng thẳng thế- nó hắn đưa đồ lên tính tiền

-không có gì- hắn thở dài

-gì mà lo vậy, có gì đâu, anh nói với Vân anh có vị hôn phu là xong- nó hiểu hắn ghê

-cô tưởng ui chưa nói hả- hắn nhìn nó- mà đâu lại vào đó

-woa, chị ấy mê anh lắm rùi- nó bất ngờ- sướng nhá

-sướng gì, tui đang đau đầu đây

-trời, lo chi nhìu thế mau già, dù gì cô ấy cũng là con gái mà

Hắn cười nhìn nó......mà cũng phải hắn lo xa quá, nhưng hắn không muốn Vân nuôi hi vọng vì hắn đã có một người trong lòng.......và hình ảnh người đó đang lớn dần trong tim hắn.......có thể bây giờ nó chưa đủ lớn để vượt qua thử thách.....nhưng chắc chắn.......một ngày nào đó, theo thời gian nó sẽ cứng cắp hơn để chịu đựng được phong ba, bão tố phía trước........

-----------------------------------------ba cô lại đây xách phụ đồ vào nhà đi- hắn vẫy tay gọi Vân và hai chị nó lại, còn nó thì khỏi nói cũng phải làm .....osin mà

-em hả- ba người ngơ ngát- vâng

-này- hắn đưa hết đồ trên xe xuống- rồi...... tui chạy xe vào đây.

Bốn nhóc lon ton vào bếp đặt đồ xuống.......phù....nó tu một ca nước thật to.......đồ gì mà nhiều quá ....trải hết cả cái bàn dài...........

-làm luôn hả bác- Vân tiến lại chỗ mẹ hắn đang đeo tạp dề

-uh, làm cho kịp

-hôm nay ăn món gì vậy bác- nó nhìn đống đồ

-thịt ngướng, cà ri, cà quay, vịt tiềm, bò kho.........bla bla

-woa nhiều quá nghe món nào cũng ngon hết, mà nấu nhiều vậy ăn sao hết bác

-uh.....hay con gọibạn đến chơi luôn cho vui- mẹ hắn đề nghị

-được hả bác..............- nó mừng rỡ

-tất nhiên.............

Nó rút điện thoại ra liền......gọi cho hai nhóc......chắc chắn sẽ đến...chỉ cần kể vài món là đủ....

-để con phụ bác- Vân hai chị nó lăn săn cạnh bác Hoa và mẹ hắn.

-vậy các con cắt dùm bác chỗ cà rốt, lột củ hành, nhặt hết đám rau..........(nói cung cái gì liên quan tới rau củ) dùm bác nhé

-vâng..............- bốn cô nàng ngồi cạnh đống rau.......bắt đầu làm việc thôi..........

8h30’ pm

-phù cuối cũng xong, cả bọn ngã vật ra sàn nằm

-hai mi ăn rùi về_nó

-uh, đói quá, nãy bác Hoa gọi xuống ăn mà có đứa nào chịu đi dâu_cả bọn nhỏm người dậy bước xuống bếp

-ah, may quá, cẫn còn đồ ăn_cả bọn mừng huýnh chạy lại bàn ăn ngon lành……

Ăn xong nó lại tiếp tục công việc dọn rữa bác đĩa

-mi để ta phụ cho_Trân Hạnh đưa số chén trên bàn *** bồn rửa

-được không đấy_nó nghi ngờ

-sao không ở nhà ta vẫn làm mà

-hả, hai đại tiểu thư mà cũng làm việc này ah_nó ngạc nhiên

-đại tiểu thư gì_hai nhóc trề môi nhìn nó

Nó phì cười. nó thật thích những cô bạn này lắm không hề ỷ lại vào thế lực gia đình, rất bình dị, rất đáng yêu

-bốn người về nhé_nó vẫy tay tiễn lũ bạn ra về

Bốn chiếc xe đạp khuất dần trong màn đêm. Trời lại se lạnh …..vết thương bỗng trở chứng nhức nhối….nó bết giác đan hai tay vào nhau rung lên

-cô vào nhà lẹ đi khỉ, ngoài trời lạnh đễ nhiệm lạnh lắm_hắn kéo nó vào nhà

-cô chưa uống thuốc đấy khỉ_hắn nhắt nó

-tí tui uống, anh đi ngủ đi_nó đẩy hắn lên cầu thang, loay hoay chạy xuống bếp rót ly nước

-sao anh còn ở đây làm gì thế_nó bất ngờ khi quay mặt lại thấy hắn đằng sau

-tui nhìn cô uống cho chắc, cô bỏ thuốc là bệnh nặng hơn đây

-hì….._nó phì cười_tui đâu còn là trẻ con_nó dổ bịch thuốc ra tay_nhìn này_nó đưa 4 viên một lược vào mồm cùng với một ngụm nước.

Nó nhănmặt khi tới đợt thứ ba…….nó chừng chừ nhìn hắn rùi nhìn bốn viên cuối cùng

-đắng quá ah_mặt ỉu xìu

-ráng uống đi

-thui, phần này mai uống he, chứ đắng lắm tui hổng uống được nữa đâu_nó lắc đầu

-tui bít trước mà, uống hết mới được ngủ nghe chưa

-nhưng……………

-không nhưng nhị gì hết_hắn kiên quyết

-đắng lắm mà, mai tui uống hết mà

-không, hay là…………._hắn chạy về phía tủ lạnh_lấy cái nì mà uống thuốc cho bớt đắng_hắn đưa nó một lon cam ép

-woa, thông minh ghê_phần thuốc còn lại nhanh chóng được sử lý

-cảm ơn anh nha, anh uống gì không tui làm cho_nó đề nghị

-sao tốt vậy_hắn chọc

-vậy uống không_mặt nó xụ xuống_có lóng tốt mà không nhận thì thôi, khỏe_nó bỏ đi

-ai nói thế_hắn lôi tay nó lại.

-vậy chanh giây nhé, nãy tui thấy có trong tủ lạnh_nó phóng ngay đến bên tủ lạnh lôi ra bịt chanh giây

-dể tôi giúp cô_hắn tiến lại bàn

Hai đứng nó cùng nhau hoàn thành tác phẩm của mình, trong tiếng cười nói vui vẻ mà đã vắng bóng mấy ngày trong ngôi nhà này………..ở đâu đó nơi nào đó có một người đang dõi theo bọn nó, lòng ganh ghét đang lớn dần từng ngày trong chình ngôi nhà này. Liệu những gì đang chờ nó phía trước………….ai mà biết được nhỉ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play