-uh, đói quá, nãy bác Hoa gọi xuống ăn mà có đứa nào chịu đi dâu (hăng say quá)- cả bọn nhỏm người dậy bước xuống bếp
-ah, may quá, cẫn còn đồ ăn- cả bọn mừng huýnh chạy lại bàn ăn ngon lành......
Ăn xong nó lại tiếp tục công việc dọn rữa bác đĩa
-mi để ta phụ cho- Trân Hạnh đưa số chén trên bàn *** bồn rửa
-được không đấy- nó nghi ngờ
-sao không ở nhà ta vẫn làm mà
-hả, hai đại tiểu thư mà cũng làm việc này ah- nó ngạc nhiên
-đại tiểu thư gì- hai nhóc trề môi nhìn nó
Nó phì cười. nó thật thích những cô bạn này lắm không hề ỷ lại vào thế lực gia đình, rất bình dị, rất đáng yêu
-bốn người về nhé- nó vẫy tay tiễn lũ bạn ra về
Bốn chiếc xe đạp
khuất dần trong màn đêm.Trời lại se lạnh .....vết thương bỗng trở chứng
nhức nhối....nó bết giác đan hai tay vào nhau rung lên
-cô vào nhà lẹ đi khỉ, ngoài trời lạnh đễ nhiệm lạnh lắm- hắn kéo nó vào nhà
-cô chưa uống thuốc đấy khỉ- hắn nhắt nó
-tí tui uống, anh đi ngủ đi- nó đẩy hắn lên cầu thang, loay hoay chạy xuống bếp rót ly nước
-sao anh còn ở đây làm gì thế- nó bất ngờ khi quay mặt lại thấy hắn đằng sau
-tui nhìn cô uống cho chắc, cô bỏ thuốc là bệnh nặng hơn đây
-hì.....- nó phì cười- tui đâu còn là trẻ con- nó dổ bịch thuốc ra tay- nhìn này- nó đưa 4 viên một lược vào mồm cùng với một ngụm nước.
Nó nhănmặt khi tới đợt thứ ba.......nó chừng chừ nhìn hắn rùi nhìn bốn viên cuối cùng
-đắng quá ah- mặt ỉu xìu
-ráng uống đi
-thui, phần này mai uống he, chứ đắng lắm tui hổng uống được nữa đâu- nó lắc đầu
-tui bít trước mà, uốnghết mới được ngủ nghe chưa
-nhưng...............
-không nhưng nhị gì hết- hắn kiên quyết
-đắng lắm mà, mai tui uống hết mà
-không, hay là.............- hắn chạy về phía tủ lạnh- lấy cái nì mà uống thuốc cho bớt đắng- hắn đưa nó một lon cam ép
-woa, thông minh ghê- phần thuốc còn lại nhanh chóng được sử lý
-cảm ơn anh nha, anh uống gì không tui làm cho- nó đề nghị
-sao tốt vậy- hắn chọc
-vậy uống không- mặt nó xụ xuống- có lóng tốt mà không nhận thì thôi, khỏe- nó bỏ đi
-ai nói thế- hắn lôi tay nó lại.
-vậy chanh giây nhé, nãy tui thấy có trong tủ lạnh- nó phóng ngay đến bên tủ lạnh lôi ra bịt chanh giây
-dể tôi giúp cô- hắn tiến lại bàn
Hai đứng nó cùng nhau hoàn thành tác phẩm của mình, trong tiếng cười
nói vui vẻ mà đã vắng bóng mấy ngày trong ngôi nhà này...........ở đâu
đó nơi nào đó có một người đang dõi theo bọn nó, lòng ganh ghét đang lớn dần từng ngày trong chình ngôi nhà này. Liệu những gì đang chờ nó phía
trước.............ai mà biết được nhỉ.^^
---------------------------------------Ngày mới lại tiếp tục bắt đầu.
Hôm nay nó sẽ lại đến trường. Nó cũng nghĩ gần một tuần rồi.......sao mà nhớ trường lớp thế- nó mỉm cười khoát bộ đồng phục lên người. Nhanh
chân đạp ra khỏi nhà, mặc cho tiếng gọi í ới của hắn sau lưng.
-chậm thì ráng chịu- nó lè lưỡi trêu
Nó háo hứng lắm. Sắp được gặp lại bạn bè trường lớp, nó nhớ
lắm......nhớ cả Hậu nhùn đáng ghét ......nhớ luôn mí món ăn ở cantin
nữa. Chạy một mạch trên con đường quen thuộc,từng làn gió sớm hòa vào
dòng người nhộn nhịp cùng những ánh sáng le loi của buổi
ban mai........nó hít một hơi thật đầy....
Con đường cũ- bãi chiến trường tuần trước- vẫn lặng lẽ ít người qua
lại. nó thở dài nhớ lại........bỗng có tiếng ai đó vang lên
-mý người muốn gì- một cô bé giọng sợ hãi bị hai thanh niên ép sát vào tường
-tiểu thư mới sáng sớm đi đâu có một mình vậy em
-chào hỏi tí thui, bọn tao cần ít tiền của mày- một tên đe dọa
-tui tui......chỉ có nhiêu đây thôi- cô bé dí vào tay hắn 200 ngàn
-chỉ nhiêu đây thui sao tiểu thư như bé mà sao đáng ít tiền thế
-tui......quản lý giữ hết tiền cảu tui rùi.....tui nói thật đấy......mấy anh tha cho tui đi- cô bé mếu sắp khóc
-cô bé lừa ai thế.........lục soát mày- hắn nắm cổ tay giạt cặp cô bé, tên còn lại giữ chặc người
-tui nói không có mà- cô bé khóc thét lên vùng vẫy nhưng không thoát
được
Bốp- nó đạp thẳng vào người tên ăn cướp giữa ban ngày kia. Hắn té nhào về phía trước, chiếc cặp rơi tung tóe dưới đường.
-mày sao thế- tên kia buông cô bé ra. Cô bé anh chóng chạy về phía sau lưng nó
-mày là ai- hai tên nghiến răng nhìn nó
-tui là ai kệ tui, mà hai đứa bây ăn hiếp một cô bé mà không thấy sấu hổ hả- nó m**** mai
-liên quan gì đến mày, tránh ra không hay muốn chết- một tên đe dọa
-haha......đánh thắng hãy nói nhé- nó cười nữa miệng khiêu khích- lâu
quá không vận động rùi, phải khai mạc lấy lại tịnh thần thui (mới bệnh
dậy mà sung quá)
-cho mày chết- hai tên xong vào đánh nó
-anh.....anh....coi chừng- cô bé rung rẫy nấp sau lưng
-em yên tâm- nó trấn an
Không cần quá ba chiêu, hai đứa kia đã đo đường.............nằm vật vã dưới đất đến tội.
-mày.....mày.....-
hai tên đứng dậy xoa mặt
-gì, muốn nữa hả
-mày nhớ đó- hai tên kia bỏ chạy một mạch, không dám quay lại.
-của em này- nó khom người nhặt cặp dùm cô bé- em học Star Paradies ah (nhìn đồng phục là biết)
-vâng, cảm.....ơn....anh...- cô bé đỏ mặt (à quên nó đang đội nón nhá, tóc cuộn hết vào trong nhìn giống con trai nên.......)
-không có gì nhưng lần sau em nhớ cẩn thận hơn nhé không nên đi đướng vắng có một mình nguy hiểm lắm
-vâng ah- cô bé cuối đầu lễ phép
-uh, đi trước nhé, bb bé- nó nhảy lên xe đạp tiếp
Xong vừa làm được một việc tốt- nó hí hửng
-anh ơi, anh gì ơi- cô bé gọi giật lại
-hả- nó ngừng đạp chống chân xuống đất ngoảnh mặt lại
-anh......có thể.......chở em đến trường không ạh.......anh cũng học SP (từ giờ viết tắt tên trường nha)phải không ah- cô bé ngập ngừng chạy
lại chỗ nó
-ah....ờ.....xin lỗi em tui vô ý quá- nó gãi đầu- lên nào
-vâng, cảm ơn anh- cô bé nhảy bóc lên yên sau
Suốt chặng đường cô bé bắt chuyện không ngừng. Cô bé tên Giang, Xuân
Giang- một cái tên nghe cũng đễ thương quá. Người nhỏ nhắn học lớp mười, hôm nay trốn nhà đi bộ tới trường không nhờ lại gặp ngay bọn kia, rõ
xui. May mà gặp nó chứ không thì.......
-lần sau nhớ đứng đi một mình- nó nhắt nhở- Giang em vào lớp đi tui đi gởi xe- nó dẫn xe vầ chỗ gởi
-vâng, cảm ơn anh- Giang cúi chào chạy vào cổng
-À, ANH GÌ ƠI- Giang gọi vọng lại từ xa
Nó quay mặt lại ngơ ngát
-ANH TÊN GÌ, HỌC LỚP NÀO
Nó phì cười, mà nãy giờ toàn cô bé nói về mình nó có nói được tiếng nào đâu
Nó xua tay bảo Giang vào lớp rùi phóng đi (không cần cô bé trả ơn đâu hehe). Mặt cô bé buôn thiu tự trách, ngay cả tên
người cứu mình mà cũng không biết, cố gắng nhìn theo cho tới khi nó
khuất tầm mắt, một ít tình cảm gì đó đang le lói trong lòng cô bé 16
tuổi mà nó vô tâm quá.......nó không đính chính nó là con gái nhỉ, đôi
khi được gọi bằng anh cũng oai lắm đấy chứ.
Vẫn còn sớm, nó đi khắp một lượt vòng qua máy cái hành lang........miên man suy nghĩ thì nó cũng đến lớp
Bụp- hàng loạt tiếng pháo giấy bắn tung vào người nó
Nó bất ngờ nhìn hết người này đến người nọ, cả lớp đều đã có mặt đầy đủ, cả hắn nữa, cả bọn Diễm My nữa
-chào mừng mi đi học trở lại- Trân Hạnh kéo nó vào chỗ ngồi, con bé vẫn chưa hết ngỡ ngàng
-Nguyên không đi học lớp buồn hẳn- Tuấn ( lớp trưởng) đứng cạnh niềm nở
-đúng đó, Nguyên đi học lại lớp mình có thêm sinh khí- một cô bạn trong lớp
-không có Nguyên chọc ghẹo mọi người ai cũng buôn
hết- một anh chàng bàn tên
-trời ơi, nói oan cho Nguyên không hà, Nguyên dễ thương vầy nè chọc gì
ai đâu phải không- nó nhìn khắp lớp đang quây quần cạnh bàn nó
-không- cả lớp đồng thanh- hahahaha...............- một tràng cười lớn vang lên
Nó cũng cười dù bị chọc ghẹo, lớp của nó thật vui. Nhưng điều làm nó sock nhất vẫn là............
-Nguyên àh, cho MY xin lỗi, My không cố ý đâu, tại My không dám noi
chuyện với Nguyên nên nhờ bọn họ không ngờ họ hiểu nhầm, xin lỗi Nguyên- My cúi đầu sau khi mọi người đã ra sân hết chỉ còn lại 6 nhóc đang ngồi bàn tính.......công việc cho buổi trưa
-HẢ- Nó & hắn bất ngờ
-Nguyên tha lỗi cho My chứ
-hả.....àh.....ờ......Nguên cũng không sao rùi......
-vậy nhé- My đưa mắt lên nhìn hắn, hắn miểm cười làm cô nàng sung sướng lắm- vậy My đi đây, cảm ơn Nguyên nhé-
My cùng lũ bạn bước ra khỏi lớp
Nó đăm chiêu suy nghĩ.
-mi nghĩ gì đó- Trân huýt vào vai nó
-ta chỉ thấy lạ thôi, nó mà cũng chịu xin lỗi ta nữa ah, hay là........bọn mi đe dọa nó hả- nó tra hỏi
-làm gì có- Trân Hạnh xua tay- bọn ta không cần ra tay nó cũng đủ đau rùi
-là sao, hai đứa mi nói khó hiểu quá- nó nhăn mặt
-thì đây- Trân Hạnh Bảo Nhật chỉ tay vào hắn
Nó nhìn hắn khó hiểu, hắn lúng túng gãi đầu
-là sao???
-còn sao nữa, hôm cô bị ngất Phong nó biết chuyện phóng tới trường cho Diễm My một bài học nhớ đời- Bảo xen vào
-hên là bọn tui ngăn nó lại nếu không thì không biết sao nữa- Nhật lanh chanh
-hả- nó nhìn hắn ngỡ ngàng
-cô nhìn gì đó khỉ,thui đi xuống dưới ăn, tui đói quá- hắn đẩy lũ bạn
đang nhìn hắn gian sảo. giờ nhớ lại đúng là bữa đó giận quá mất khôn
mà........làm cớcho lũ quỷ trêu ghẹo
-ok, mày khao chứ- Bảo Nhật
-ok, tao khao ăn thoải mái- cả bọn lon ton xuống dưới buông tha cho hắn
-này anh- nó đi chậm lại
-gì
-cảm ơn anh- nó cười nói rùi bước nhanh theo lũ bạn
Hắn nhìn nó, tươi cười luồn tay vào ống quần bước theo sau. Ánh nắng traỉ rộng khắp sân trường.........
------------------------------------------------
Hồ nước cạnh trường
-phù, mệt quá- ba anh chàng ngồi xuống bãi cỏ mà ba nhóc đã sắp sẵn đồ ăn
-ngày nào ba anh cũng chạy maratong vầy khỏe lám đấy- nó nhe răng cười
-khoe gì, đường đường đại công tử vậy mà ngày nào cũng phải chui........- Nhật lỡ lời
-chui gì......???- ba nhóc nhìn Nhật thắc mắt
-đâu có gì đâu......- Nhật cười cho qua chuyện.................chui lỗ chó ạc quên ...chui cửa sổ có gì xấu hổ đâu nhỉ
-làm gì đi Trân- Hạnh nó huýt Trân
-chui gì.........nói
mau- Trân tiến sát mặt Nhật .....làm anh chàng càng lúng ta lúng túng
-có gì đâu.....ý nó nói là trốn chui trốn nhũi đó mà- Hắn Bảo cứu bạn
-đúng rùi- Nhật cười đồng tinh
-vậy mà không nói có gì lớn lao đâu- ba nhóc trề môi- ăn nào
Từ sau sự cố nhớ đời hồi đầu năm......bọn nó không dám ăn ở cantin nữa nhưng có một chiến lược mới chống lại cái đói.
Giai đoạn 1: 6 đứa cùng xuống cantin, ba anh sẽ nhảy vào mua.......cho nhanh vì không ai tranh giành cả
Giai đoạn 2: 3 anh trao lại đồ ăn cho nhóc và chạy........3 nhóc ung dung về phía hồ.......dọn ra
Giai đoạn 3: sau khi thoát nạn tụ họp tại hồ và....chén
( cứ như sách lược chiến tranh không bằng, chú ý: sách lược đã có được
sự đồng ý kí kết hợp đồng của hai bên, bọn nhóc không phải chen lấn mua
đồ, bọn hắn thì được ăn, hai bên cùng có lợi(cộng
sinh cùng có lợi hehehe)
--------------------------------------
Reeng............reeng........- năm tiết học kết thúc rồi........về thôi
Sau khi tạm biệt đám bạn hắn & nó theo con đường có hàng me quen
thuộc về nhà. Hai chị nó cũng đòi đi xe đạp như hai đứa cho vui mà lại
không biết chạy nên đành lại đi xe hơi về- hắn phản đối việc chở.....vì
làm biếng...ạc. Nó cũng tiết cho hai chị nhưng ai bảo hồi ở Hà Nội nhất
quyết không chịu học. Nhưng cũng phải nhìn nó là phát sợ người nhươm dơ
bẩn.....say sát khắp nơi. Nhớ lại ngày nó học chạy xe đạp.....qui động
một lực lượng lớn các huấn luyện viên......là các anh, bố, ông, các ba
các má cũng có góp vui.....sự kiện đặt biệt mà.....ban đầu nó hùng hổ
lắm.....không cần ai vịnh cả .....đơn giản mà....leo lên đạp là được
(trước h đi xe hơi k...nên k biết)
- Rầm - nó té nhào. Chừa luôn
tật lanh chanh.các ông, bố, anh thay nhau vịn xe giữ thăng bằng cho nó
đạp..miệt mài suốt cả tiếng với những pha mạo hiểm thót cả tim+mấy tập
phim hài do nó làm đạo diễn kiêm diễn viên với chiếc xe đạp.........làm
cả nhyà nó cười nghiêng ngửa...la ó, té nhào, bỏ xe chạy lấy người kiểu
nào cũng có..may quá cuối cùng cũng biết chạy..........nó hý hững biểu
diễn cho mọi người xem.........đang hay bỗng nhiên cây dừa ở đâu xuất
hiện(ở đó chứ ở đâu mà nói) ra chặn đường nó...........nó hấp tấp bé
lái..........mà lạ càng quẹo đi hướng khác chiếc xe càng đâm vào.
- Rầm.......chuyện j tới cũng tới nó tông thẳng vào cây dừa......rớt
xuống đất...chiếc xe tiếp tục chạy 1 đoạn ùi ngã.......BỘP
BỘP..........hàng loạt các quả dừ trên cây rớt tới tấp..............may
là té xa chứ không bể đầu.......đưa mắt nhìn cảnh tượng có một không hai nó thầm phục mình quá.....có nước dừa uống khỏi tốn công (bó tay con
nhỏ này) làm nhà nó lại một phen hú vía......
-lát cô đi đón ba mẹ với tui ha- hắn gọi nó......cắt ngang hồi tưởng
-hả, anh nói gì- nó hỏi lại
-tui nói lát cô đi đón ba mẹ với tui không hả khỉ- hắn nhắt lại giọng lớn hơn
-ủa, hai bác về rùi àh, sao giờ mới nói- nó trách móc
-tui cũng hơn gì cô hai ông bà mới gọi về trước lúc lên sân bay về VN,
cái gì cũng muốn bất ngờ hết làm người ta trở tay không kịp- hắn thở dài
-mấy giờ về tới
-giờ về nhà chuẩn bị ra sân bay là vừa đó, lẹ lên- hắn thút nó chạy nhanh hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT