Ngu Cơ thật tức chết được, đấu thua Lý Quả, Ngu Cơ tức đến sôi máu, nhưng lại chẳng thể làm gì. Phép tắc làm cho ả không thể mắng chửi người, càng không thể đánh nhau, như vậy rất thất lễ, còn ra thể thống gì nữa. Đấy là hành động của kẻ vô văn hóa, ả ta mới không làm đâu.
Quản gia Lâm vô cùng bội phục Lý Quả, đương nhiên sẽ đứng về phía cô, chỉ có điều ông ta không dám nói ra, dù sao Mặc Nhật Tỳ vẫn là chủ nhân của ông ta.
“Tiểu thư, phu nhân Ngu Cơ tức chết rồi.” Hoàng nhi cực kỳ vui sướng, nàng cảm thấy Lý Quả quá lợi hại, làm cho nàng càng thêm sùng bái.
Tức chết mới hay, cô chẳng quan tâm! Hiện tại, Lý Quả chỉ muốn quay về ký túc xá, nhưng Mặc Nhật Tỳ lại không thấy đâu.
Hôm nay, Hoàng nhi vừa đỡ Lý Quả xuống lầu dùng cơm, đúng lúc gặp phải Ngu Cơ. Hai người vốn đã không hợp nhau, có ngồi đối diện cũng chẳng thèm liếc đối phương một cái, mũi đều hếch lên trời. Ban đầu là cô gặp tôi liền trốn, tôi thấy cô sẽ tránh, nhưng giờ, ai cũng không muốn tỏ ra yếu thế, vậy nên thường xuyên đấu nhau trên bàn cơm.
“Bản phu nhân thích ăn món đó nhất, ngươi đặt chỗ nào vậy?” Đang gắp thức ăn, Ngu Cơ thấy những món mình thích đều đặt trước mặt Lý Quả, lập tức quát lên.
Người hầu kia giật bắn mình, chứng tỏ là không để ý đến chi tiết này, sợ tới mức vội vàng đổi lại vị trí món ăn, bày hết trước mặt Ngu Cơ.
Sau này, khi bưng đồ ăn lên nhất định phải xem sắc mặt của ả, những món ả thích phải để trước mặt ả, còn lại thì để cho Lý Quả ăn.
Hoàng nhi thở phì phì, không dám lên tiếng. Vẻ mặt quản gia Lâm đầy bất đắc dĩ, nhưng lại không thể nói.
Trái lại, Lý Quả rất bình tĩnh, chẳng hề khó chịu, càng không giận dữ, giống như mình là người vô can, ngồi chờ ăn cơm là được.
Ngu Cơ cười đắc ý, mặc kệ Lý Quả có tức giận hay không, dù sao kết quả này cũng chứng tỏ tất cả đều phải nghe theo ả, ả nói gì thì chính là cái đó.
“Hoàng nhi, đi lấy cái bát lớn nhất, chị muốn ăn cơm bằng bát to.” Lý Quả đột nhiên ra lệnh cho Hoàng nhi đứng đằng sau, rồi đặt cái bát nhỏ sang bên cạnh.
Nghe vậy, Ngu Cơ liền mỉm cười, châm chọc nói: “Người vô phép tắc chính là người vô phép tắc, thô lỗ chính là thô lỗ.”
Lý Quả thản nhiên nghe, chẳng thèm đấu võ mồm với ả ta như lúc trước, cầm đũa lên bắt đầu gắp thức ăn trước mặt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT