Tức, rất tức, cực kỳ tức, tức đến bốc khói! Đây là tâm trạng hiện tại của Ngu Cơ, ả tức đến sôi máu, hai mắt trợn to, tay nắm chặt, nếu không phải còn chút lý trí, ả ta đã xông lên xé nát Lý Quả rồi.
“Sao nào? Không phục? Muốn đánh nhau? Hay là muốn cắn người? Nhìn dáng vẻ của cô như muốn xé xác tôi ra, còn nói mình là thục nữ, có giáo dục, hiểu lễ nghĩa, tôi khinh. Tiểu thư giả dối, không đúng, phu nhân giả dối, nhầm, hoàng hoa khuê nữ, chỉ là, cô đã cưới chứ? Đăng ký chưa? Hay mới là tình nhân? Kẻ thứ ba?
Quá đên tiện, chậc, chậc, có giáo dục như vậy mà vẫn chỉ là kẻ thứ ba! Cả tư cách ‘lươn ngắn chê trạch dài’ cũng chẳng có, chảnh cái gì mà chảnh! Kiêu ngạo gì chứ? Đã chẳng bằng người ta thì đừng có khoác lác trước mặt tôi.” Mặc kệ cái gì lịch sự với bất lịch sự, tóm lại có thể khiến cô ả trước mặt này tức chết thì chính là lời hay.
Lý Quả cô không phải người dễ bắt nạt, nhịn đám người Vu Tú Tình là vì tình bạn nhiều năm, nhưng không có nghĩ là người ngoài có thể ức hiếp cô, một vừa hai phải còn chấp nhận được, chứ quá là hãy coi chừng.
Lời nói của Lý Quả làm cho Ngu Cơ méo miệng, kích động đến vung tay lên, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, ả liền thả tay xuống, giậm chân giận dữ rống lên: “Đợi chủ nhân về, ngài nhất định sẽ trừng phạt ngươi.”
“Được thôi, tôi sẽ chờ.” Lý Quả không phải dễ dọa, tốt nhất là Mặc Nhật Tỳ đuổi cô ra ngoài, cô chỉ mong có vậy thôi. Anh ta không về, cô cũng hết cách.